Hòa Ngọc chỉnh lại quần áo, vừa cài khuy áo vừa liếc qua bọn họ, giọng nói bình tĩnh nhưng lại như tràn ngập sự lạnh nhạt và lãnh đạm.
"Tài sản của ba cậu đều đã thế chấp cho tôi, bao gồm cả nhà và tài sản riêng của mẹ ba người. Như vậy cho tôi hỏi, ba người còn gì để tiếp tục tham gia vào ván tiếp theo?"
Ba người đã không còn gì.
Không chỉ thế chấp tài sản của mình mà còn thế chấp tài sản của mẹ, thậm chí thế chấp tất cả tài sản của nhà họ Blair mà họ có thể điều động.
Một ván cược mấy triệu, mất hết tài sản, mất tất cả là chuyện đương nhiên.
Hòa Ngọc đã thực hiện lời hứa với cậu ba, lúc này cậu cả đã phá sản và không còn gì cả.
Đương nhiên, bản thân cậu ba cũng dấn thân vào con đường này, không còn lại gì.
Anh ta mất hết tài sản của bản thân, mất hết tài sản của mẹ và cũng mất luôn một phần tài sản của nhà họ Blair.
Đây không chỉ là việc của riêng họ, một khi gia chủ phát hiện ra, cả nhà họ Blair sẽ chấn động.
Câu nói của cậu khiến ba người họ run sợ, cả đêm hưng phấn đánh bạc, bây giờ đầu óc đã tỉnh táo hơn, bên ngoài mặt trời đã ló dạng nhưng trong nhà lại như rơi vào hầm băng, không khí vô cùng ngột ngạt khó thở.
Cậu cả dùng chút tỉnh táo của mình suy nghĩ biện pháp, vội vàng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc, hung ác nói: "Giết cậu ta đi, giết cậu ta rồi chúng ta có thể lấy lại tài sản!"
Đây là cách xử lý đơn giản nhất, giết hết những ai được lợi trong nhóm.
Lời vừa dứt, cậu cả lập tức tấn công Hòa Ngọc.
Mặt cậu ba tái mét.
Mười phút sau.
Trong nhà hỗn loạn, cậu cả ra sức công kích, dùng đủ mọi cách. Đáng tiếc Hòa Ngọc vẫn yên ổn đứng đó, xem ra công kích của cậu cả không có tác dụng gì đối với cậu.
Cậu ba khàn giọng nói: "Vô dụng, không giết được cậu ta."
Anh ta đã thử rồi.
Mặt cậu cả tái nhợt, lui về lại hai bước, thân thể khẽ run, vô cùng sợ hãi.
Vậy mà lại không giết được.
Vậy chẳng phải bọn họ sẽ không bao giờ lấy lại được tài sản sao?
Không khí lại trở nên căng thẳng.
Hòa Ngọc nhếch miệng, cậu vươn đôi tay cài khuy áo xong ra, chậm rãi cất những lá bài poker trên bàn vào trong hộp, lúc nhấc hộp lên, cậu mới phát hiện bên dưới còn có một lá bài khác.
Là át bích.
Cậu nhặt lên, lật ngón tay, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải, đưa lên môi, khẽ mím đôi môi mỏng lạnh lùng, sau đó trịch thượng nhìn xuống bọn họ, khóe miệng cong lên, khàn giọng nói: "Trò chơi này đã kết thúc, thắng thua có số, mọi người nên chấp nhận số phận đi."
"Mặt khác, thành thật khuyên ba người quý trọng mạng sống, tránh xa cờ bạc."
Nói xong, cậu nhét lá bài vào hộp, khóa lại rồi nhấc lên, sau đó thoải mái bước ra ngoài với nụ cười trên môi.
Bên ngoài ánh nắng tươi sáng.
Đám nghèo kiết xác trong phòng không cần cậu quan tâm nữa.
Trong phòng yên tĩnh thật lâu.
Cậu hai chậm rãi mở miệng, run giọng nói: "Gia chủ có thể giết cậu ta không?"
Vừa nhắc tới gia chủ, cậu cả và cậu ba đều tái mặt.
Cậu ba: "Chúng ta đều không xử lý được cậu ta, có lẽ gia chủ có thể."
Cậu cả há miệng, một lúc sau mới nói: "Vậy chúng ta nhất định phải báo cho gia chủ biết chúng ta đã thua hết tài sản, để gia chủ làm chủ."
Nói đến đây, sắc mặt ba người càng thêm tái nhợt.
Mặc dù gia chủ có thể làm chủ cho họ.
Nhưng gia chủ cũng nhất định sẽ nghiêm trị bọn họ.
