Lúc này Hòa Ngọc có thể nhìn thấy bình luận, nhưng cũng không quan tâm lắm. Khóe miệng mang theo nụ cười dịu dàng, đôi mắt đen như mực nghiêm túc nhìn đứa trẻ đang căng thẳng: "Yên tâm, anh thật lòng muốn hợp tác với em, năm trăm tính là gì, nếu như em phối hợp tốt với anh thì năm trăm, năm triệu, hoặc năm mươi tỷ cũng không tính là gì."
Tiểu Thạch Đầu: "..."
Cậu bé vừa cảm thấy tên ăn mày lớn này đang giấu nghề, nhưng bây giờ ngược lại lại cảm thấy đầu óc người này có vấn đề?
Dù sao thì cũng chỉ là một đứa trẻ, vẫn chưa có được sự bình tĩnh như người lớn. Cậu bé không khỏi giễu cợt: "Năm triệu hay năm mươi tỷ, anh có biết đó là bao nhiêu tiền không? Nếu như có năm mươi tỷ thì có thể lọt vào top 30 danh sách phú hào của hành tinh tiền tệ đó."
Hòa Ngọc chớp chớp mắt: "Năm mươi tỷ chỉ có thể vào top 30 thôi sao? Xem ra chúng ta cần năm trăm tỷ."
Tiểu Thạch Đầu: "..."
Đã xác nhận, là một tên đầu óc có vấn đề.
Hòa Ngọc dường như không cảm thấy rằng mình bị người khác coi là "đầu óc có vấn đề". Cậu nhìn từ trong ngõ nhìn ra ngoài đường, xe của cậu ba nhà họ Blair đã dừng lại. Từ góc nhìn này bọn họ chỉ có thể nhìn thấy phía sau của chiếc xe.
Nhưng không thể không nói, những người này đúng là rất giàu có, họ rất vui khi được khoe khoang sự giàu có của mình, ngay cả đuôi xe cũng bóng loáng.
Toàn bộ chiếc xe chính là một trang bị cao cấp có thể bay có thể chạy.
Người có tiền ở thế giới này, đúng là không gì không làm được.
Hòa Ngọc: "Được rồi, bạn nhỏ, bây giờ chúng ta sẽ đến nhà họ Blair lấy thùng tiền năm trăm tỷ đầu tiên."
Tiểu Thạch Đầu đứng trước mặt Hòa Ngọc, nhìn theo tầm mắt của cậu, cũng nhìn theo chiếc đuôi xe khiến người khác ghen tị.
Giọng nói của cậu bé tràn đầy sự hoài nghi: "Anh thực sự có thể lấy tiền từ cậu ba nhà họ Blair sao?"
Càng có tiền, tiền trong túi của họ càng khó lấy ra.
Tiểu Thạch Đầu không hoàn toàn tin rằng Hòa Ngọc có thể lấy được tiền từ cậu ba. Họ thậm chí không thể đến gần cậu ba, đến cả đến gần người hầu của cậu ba cũng không được. Một khi đến gần, sẽ trực tiếp bị giam giữ, biến thành người có ý xấu, cuối cùng bị g**t ch*t.
Vì vậy, Tiểu Thạch Đầu hoàn toàn nghi ngờ.
Hòa Ngọc rất bình tĩnh: "Nói được làm được, anh đương nhiên có cách."
Tiểu Thạch Đầu quay đầu lại: "Cách gì?"
Vừa hỏi xong, cậu bé đã cảm thấy mình bị nhấc bổng lên, giẫm lên một cây chổi không dễ nhìn thấy nhưng tốc độ lại rất nhanh, lao thẳng đến con phố nhà giàu và đoàn xe của cậu ba nhà họ Blair.
Tiểu Thạch Đầu: "..."
Bình luận: "Vãi, Hòa Ngọc dũng cảm như vậy sao?"
Bình luận: "Cậu ta muốn làm gì? Ăn cướp hả? Làm sao đánh thắng được vệ sĩ của cậu ba, vệ sĩ của anh ta còn là cao thủ cấp SS đó?"
Tư thế này thật sự quá giống ăn cướp.
Nhưng năng lực chiến đấu hai điểm, không đánh ai được. Nếu như trường kiếm ở trong tay thì có thể thử được, nhưng với tình trạng bây giờ thì hoàn toàn không thể thành công được.
Động tác của Hòa Ngọc quá nhanh, cây chổi đạt đến tốc độ cao nhất, lao ra khỏi con hẻm như tia chớp, lao qua hàng rào của phố người giàu, xông thẳng vào đó, hướng về phía cậu ba.
Vãi!
Khán giả sững sờ.
Tốc độ quá nhanh, hành động quá đột ngột, Tiểu Thạch Đầu không kịp phản ứng, hai mắt mở to.
Hòa Ngọc đang giẫm lên cây chổi, tay xách Tiểu Thạch Đầu, hơi hếch cằm lên, ngay cả bộ quần áo rách rưới trên người cậu cũng mang đến cảm giác như có như không.
Khí thế khiến người khác kinh ngạc, động tác cũng rất tự nhiên.
