Hòa Ngọc quay đầu sang chỗ khác, không thèm nhìn Eugene nữa.
Vừa quay người, cậu bắt gặp ánh mắt háo hức của Bánh trôi đen. Y không thể rời khỏi nóc thành, nếu không thì y nhất định sẽ đi theo Hòa Ngọc, luôn giữ trạng thái "tệp đính kèm" với cậu.
Khóe miệng Hòa Ngọc lại giật giật.
Cậu đang bước trên Phong Hỏa Luân, chuẩn bị quay trở lại nóc thành thì thấy một cục đá lăn tới chân mình.
Hòa Ngọc: "..."
Phong Hỏa Luân đáp xuống đất, hòn đá lăn đến phía trước của Phong Hỏa Luân, được Bạc Kinh Sơn mang lên nóc thành.
Bánh trôi trắng và hòn đá rơi xuống nóc thành trì. Bánh trôi đen lập tức tiến lên, y nhích người, chen vào trước mặt Hòa Ngọc, nhìn cậu chăm chú, dùng đôi mắt xanh đầy mong đợi nhìn cậu, cử chỉ thân mật.
Mặt Hòa Ngọc vô cùng bình tĩnh: "Tiểu Hắc, đừng giở trò."
Phía sau Bánh trôi đen, Lăng Bất Thần sắp bị rơi xuống, nửa người lơ lửng trên không trung.
Nghe vậy, Bánh trôi đen sững người.
Nhân cơ hội này, Lăng Bất Thần xoay tròn người, lăn đến bên chân Hòa Ngọc, sát bên cạnh Hòa Ngọc, phản ứng "cực kỳ sợ hãi" như một bạch liên hoa.
Bánh trôi đen: "..."
Cơ thể tròn vo của y vì tức giận mà xoay hai vòng.
Y mở to mắt, nhìn chằm chằm Lăng Bất Thần, ánh mắt dữ tợn, nhếch miệng, như muốn nuốt chửng cậu ấy chỉ trong một lần, chắc chắn rằng y có thể tiêu hóa được cục đá.
Hòa Ngọc dùng bàn tay ngắn ngủn, vỗ vỗ lên Bánh trôi đen đang dính trên người mình, mặt vẫn không biến sắc: "Đừng làm loạn, không thể ăn cậu ấy."
Lăng Bất Thần dán sát vào Hòa Ngọc hơn, như thể cậu ấy rất sợ Bánh trôi đen.
Bánh trôi đen: "..."
Y trợn tròn mắt, tức giận đến mức muốn hộc máu, sau đó như nghĩ tới điều gì, ánh mắt đột nhiên thay đổi. Đôi mắt xanh biếc ngập nước, đáng thương nhìn Hòa Ngọc: "Tiểu Bạch..."
Giọng nói đó cực kỳ tội nghiệp, giống như giây tiếp theo sẽ bật khóc.
Hòa Ngọc vươn cánh tay ngắn ngủn ra, vỗ thật mạnh vào người Bánh trôi đen, hung dữ: "Bình thường lại đi."
Nước mắt trong mắt Bánh trôi đen biến mất ngay lập tức, y nghiêng đầu, đôi mắt xanh biếc trong veo, hơi khó hiểu: "Ngươi không thích sao?"
Hòa Ngọc: "Không thích."
Bánh trôi đen: "À."
Hòa Ngọc: "Giả bộ đáng thương cũng vô ích."
Bánh trôi đen: "Hừ."
Sau khi trả lời, y chợt lóe lên, xuất hiện trước mặt Lăng Bất Thần, dùng thân hình mũm mĩm của mình hất một cái khiến Lăng Bất Thần bay thẳng đi, đập lên đầu Trâu Cách Đới.
Hành động chỉ diễn ra trong tích tắc, hầu như mọi người đều không kịp phản ứng gì.
Cách Đới sửng sốt một chút, sau đó mới gào to: "Làm gì vậy, ai công kích tôi đấy?"
Gã ngẩng đầu lên, đôi mắt tức giận bắt gặp một đôi mắt xanh biếc lạnh lùng. Đó là một Bánh trôi đen trông có vẻ vô hại, nhưng không hiểu sao gã lại cảm nhận được sự uy h**p hơn bình thường. Vẻ mặt tức giận của Cách Đới trở nên cứng đờ.
Đôi mắt xanh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác. Cách Đới phát ra tiếng khịt mũi, cúi xuống ôm đầu.
Tôi khiêu khích ai?
Sao người chịu thiệt luôn là gã!
