"Vù vù vù..."
Tiếng gió đột nhiên nổi lên, tình hình thay đổi. Bầu trời vốn sáng sủa đột nhiên trở nên tối sầm lại, mây đen trên bầu trời tràn ra khắp thành, mạnh mẽ che phủ cả bầu trời phía trên.
Tiếng gió càng lúc càng lớn, cơn lốc thiếu chút nữa thổi bay Hòa Ngọc đi.
Nhưng tốc độ Phong Hỏa Luân Bạc Kinh Sơn vẫn ổn định, Hòa Ngọc cũng ổn định thân hình, chỉ là áo choàng màu xanh lá bị thổi đi, lộ ra thân hình Bánh trôi tròn trắng mập mạp, cực kỳ đáng yêu.
Phía dưới, thân thể của đám người Đoàn Vu Thần ai nấy đều lung lay, suýt nữa bị thổi đi. Vương Miện Seattle cùng Mặt Nạ Eugene nếu không phải có Dây Xích Thành Chiêu kéo bọn họ lại, phỏng chừng đã bị gió thổi đi.
Cờ xí đỏ xanh bị gió thổi lên, lấy lá cờ làm trung tâm, rung chuyển năng lượng hai màu đỏ xanh, từng vòng khuếch tán ra.
Cờ xí màu đen vẫn không nhúc nhích, giống như đã chết. Nhưng rõ ràng, năng lượng màu đen xoay xung quanh nó ngày càng thêm nồng đậm, cũng làm người ta càng thêm kinh hãi.
Hai loại năng lượng đỏ xanh lan tràn, giao nhau, giống như là sóng cuộn chồng lên nhau, chậm rãi xoay chuyển, va chạm, cuốn lên lá cờ xí màu đen vốn không nhúc nhích.
Ba loại năng lượng phản ứng, hai loại năng lượng đỏ xanh giống như là bị lôi kéo, đột nhiên tràn về phía cờ xí màu đen!
Rất nhanh, cờ xí màu đen cũng bị gió thổi lên, năng lượng kiềm nén càng ngày càng tràn ra.
Ngay cả người phía dưới cũng bị ảnh hưởng, cuộc chiến lần nữa dừng lại.
Người của hai trận doanh mờ mịt ngẩng đầu, nhìn bầu trời tối đen, cùng với cờ xí màu đen đang lay động...
Ba lá cờ xí đều bay phấp phới, nhưng cờ xí màu đen gần như hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, còn hai lá cờ xí còn lại ở bên cạnh nó, không dễ gì thấy được, thậm chí còn bắt đầu chuyển động về phía cờ xí màu đen, màu sắc của hai cờ xí càng ngày càng nhạt, dường như muốn biến mất.
Trong đầu Hắc Đằng và Trưởng lão Ngũ lướt qua cái gì đó, nhưng vẫn chưa nghĩ ra.
Biến hóa còn đang tiếp tục, giống như là có chuyện gì đáng sợ sắp xảy ra, làm cho tất cả mọi người cảm thấy áp lực.
Tốc độ ánh sáng, sắc mặt Trưởng lão Ngũ hoảng hốt: "Truyền thừa, truyền thừa Hắc doanh."
Hắc Đằng gào thét: "Hắn là người của Hắc doanh!"
Sau đó, hai người không đánh nhau nữa, cùng nhau xông lên trời, hơn nữa kèm theo tiếng hét...
"Ngăn hắn lại!"
Thế nhưng, khi tiếng hét bọn họ vang lên, trong đám người, cũng vang lên tiếng thét y hệt...
"Lục doanh có âm mưu, giết sạch Lục doanh!"
"Hồng doanh có âm mưu, mau giết bọn chúng!"
Tiếng gào thét hỗn loạn che mất tiếng hét của Trưởng lão Ngũ và Hắc Đằng. Tiếng thét quá nhiều quá lớn khiến cho theo bản năng người của trận doanh Hồng Lục đều chỉ có thể nghe theo tiếng thét ở gần nhất.
Bỗng chốc, một mảnh hỗn loạn.
Đao thương kiếm kích, dây, mũi tên, đủ loại trang bị bay tán loạn, toàn bộ cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, nhưng không làm cho Hòa Ngọc ở trên quá tập trung vào chuyện tấn công.
Bây giờ, kẻ đang tấn công Hòa Ngọc chỉ có Trưởng lão Ngũ và Hắc Đằng, cùng với Lý Miêu sửng sốt hai giây mới ra tay, Tra Thụ.
Trưởng lão Ngũ vung đao lên dẫn đầu, mang theo sát khí đáng sợ xông thẳng vào Hòa Ngọc.
Không hề nghi ngờ, nó sẽ xuyên qua Hòa Ngọc.
Thân thể Vạn Nhân Trảm, Trảm Đặc, Nguyên Trạch chấn động, đồng thời nghênh đón đòn tấn công. Bọn họ là người mạnh nhất so với tuyển thủ dự thi, mỗi người bọn họ tự ngăn cản một người, gian nan nghênh chiến.
Nhưng vẫn còn dư lại...
Trưởng lão Ngũ tấn công trực diện Hòa Ngọc!
