"Quân phản bội, ta sẽ không tin ngươi đâu!"
Hắc Đằng nói xong, lại đưa vô số dây leo đến, mà dây leo kia thật sự không hề lưu tình chút nào, trực tiếp quất vào n** m*m m** nhất trên bụng đối phương.
Cao Kiến Minh kêu lên một tiếng đau đớn, bị quất đến mức lục phủ ngũ tạng như bị lệch vị trí, vẻ mặt thống khổ hung ác. Không phải vì anh ta ở trước mặt Hắc Đằng không có sức đánh trả mà là bên đối phương có rất nhiều người, anh ta lại chỉ có một. Nếu đánh trả lại thì đối phương nhất định sẽ ra đòn kết liễu anh ta.
Giọng nói của anh ta khàn khàn lại hoảng loạn, vội vàng nói: "Liên quan Tướng quân của các ngươi, cậu ta có vấn đề, cậu ta mới là quân phản bội!"
"Bốp..."
Dây leo của Hắc Đằng kéo anh ta bay lên, lại nặng nề kéo trở lại, con báo đau đớn cuộn tròn thành một cục.
Hắc Đằng cười lạnh: "Ngươi cho rằng chúng ta còn có thể tin tưởng ngươi được nữa sao? Ngươi vậy mà còn trợ giúp Hồng doanh chiếm thành, thành Lý Lộc, rồi thành Nam, ngươi đã cướp đi hai thành rồi!"
Cao Kiến Minh điên cuồng lắc đầu, giọng nói run rẩy cầu xin: "Các ngươi phải tin ta, ta rời Hồng doanh là để tìm các ngươi, Hồng doanh cần ta mà ta vẫn rời đi, chính là bởi vì Hòa Ngọc!"
Ánh mắt Hắc Đằng lóe lên, hắn ta dường như được gợi lên hứng thú, nhướng mày: "Ý ngươi là sao?"
Tuy rằng đang hỏi, nhưng hắn ta cũng không ngại lại quất một dây leo qua, tư thế rõ ràng là muốn đánh Cao Kiến Minh đến tàn phế.
Bên cạnh, Tra Thụ nháy mắt.
Sắp được rồi, còn phải để cho ông ta chiếm thành nữa, trả thù một chút là được rồi.
"Bốp..."
Lại một dây leo bay tới, Hắc Đằng lúc này mới thu hồi tua dây leo xanh lại.
Mà lúc này, Cao Kiến Minh miệng phun máu tươi, cuộn tròn thành một cục, hô hấp yếu ớt, dường như đã ngất đi.
Hắc Đằng cười lạnh: "Không nói gì đúng không? Vậy thì đi chết đi."
Cao Kiến Minh đau đớn giật giật đầu, hiện tại đầu óc anh ta đã choáng váng, vô cùng thống khổ, nhưng hết lần này tới lần khác mấy tên này hoàn toàn không buông tha cho anh ta!
Ngay cả khi trong đầu đang ong ong cả lên, anh ta cũng phải lấy lại tinh thần, hít thở dồn dập, âm thanh đứt quãng: "Ta, ta nói... Ta rời, rời Hồng doanh là bởi vì Hòa Ngọc, cậu ta, cậu ta là Tướng quân của Hồng doanh, cậu ta ở bên Hồng doanh, trợ giúp Hồng doanh chiếm thành."
Có lẽ do nhắc tới Hòa Ngọc, anh ta lại lần nữa có thêm sức lực, chậm rãi chống trên mặt đất, ngẩng đầu lên.
"Từ sau lần trước Hồng doanh chiếm thành đó, cậu ta vẫn chờ ở thành lũy, người của Hồng doanh đi vào vô cùng cung kính với cậu ta, thay cho anh ta áo choàng đỏ. Ta vạch trần cậu ta có liên quan đến bên Lục doanh, lại bị cậu ta diệt khẩu. Cho nên ta mới chạy ra tìm các ngươi, không muốn các ngươi lại bị cậu ta lừa gạt!"
Anh ta nói cực kỳ chân thật, đáng tiếc, hai người đang nghe anh ta nói nhưng một chữ cũng chẳng tin.
Việc Tướng quân Hòa Ngọc làm chẳng lẽ không phải là trợ giúp Lục doanh sao?
Cậu khổ sở nằm vùng ở Hồng doanh, cho dù biến thành đồ chơi cũng không quên sứ mệnh của mình, Tướng quân như vậy, bọn họ làm sao có thể hoài nghi?
Mà cẩn thận ngẫm lại lời Cao Kiến Minh nói...
Hai người liếc nhau, đều thấy sự phẫn nộ trong mắt đối phương.
Ngày hôm qua, Hòa Ngọc tiễn bọn họ đi, còn phải lập tức đi ứng phó với Hồng doanh, đám Hồng doanh l* m*ng kia, ai biết chúng có chèn ép làm Tướng quân tức giận hay không?
Hết lần này tới lần khác Cao Kiến Minh này còn không biết xấu hổ mà đi vạch trần thân phận nằm vùng của Tướng quân.
Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể đoán được tình huống lúc đó nguy cấp thế nào,
Tướng quân của bọn họ đã chịu đủ khổ rồi!
