Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 562: Toàn Dân Yêu Đương (115)




“Ầm!”

Tình thế thay đổi đột ngột, bầu trời đột nhiên u ám, mây mù bao phủ dày đặc, mưa to trong nháy mắt ập đến.

Phía trên đỉnh đầu, những dây leo khô héo lập tức dệt nên một cái lều để che mưa.

Vạn Nhân Trảm: "?"

Đang yên lành sao lại mưa thế này?

Gã nhìn thấy một cái "lều" ở đây thì lập tức đến trú mưa, dây leo cũng không đuổi gã đi.

Trấn Tinh và Bạc Kinh Sơn mở to mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ đi tới.

Họ còn đang tu luyện, không ngờ tới mưa đột nhiên ập đến.

Trấn Tinh ngẩng đầu lên: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

Cơn mưa này tuyệt đối không phải do thời tiết thay đổi. Bầu trời sao có thể thay đổi nhanh như vậy? Từ không mây chuyển thành mưa như trút nước thì cần phải có thời gian.

Bóng đen biến mất, một nhánh dây leo tủi thân đứng ở trước mặt Hòa Ngọc.

Giọng nói nghiêm túc của Tiểu Lục có phần tủi thân: "Tôi cũng không thể kiểm soát được tâm trạng tồi tệ của mình, lúc tâm trạng không tốt nó sẽ như vậy."

Mọi người: "..."

Đúng là chủ của quy tắc mà!

Tâm trạng của cậu ấy còn có thể ảnh hưởng đến thời tiết.

Đoàn Vu Thần mang theo vật liệu rèn đi tới, cau mày thở dài: "Trời mưa thì làm sao mà rèn được?"

Hòa Ngọc nhìn Tiểu Lục đang tủi thân.

Cậu cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: "Tôi thích ánh nắng."

Tiểu Lục: "Tôi cũng muốn trời nắng lắm, nhưng có lẽ cần có thời gian để điều chỉnh tâm trạng."

Giọng nói tủi thân biến mất, quay trở lại dáng vẻ nghiêm túc.

Nhưng bởi vì hiệu ứng "thần giao cách cảm", Hòa Ngọc có thể cảm nhận được vừa chua vừa đắng, cực kỳ khó chịu.

Cậu quay đầu lại nhìn. Sau lưng cậu, Cây Sinh Mệnh có chút sức sống, mọc ra rất nhiều nhánh mới, cũng không còn là một cái gốc cây nữa.

Hòa Ngọc thở dài, đưa tay ra nhẹ nhàng chạm vào hai chiếc lá xanh. Dây leo sững sờ, sau đó run rẩy.

"Thần giao cách cảm" không những có thể cảm nhận được tâm trạng của Tiểu Lục, mà cậu ấy cũng có thể cảm nhận được suy nghĩ của Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc rất ít khi có tâm trạng như vậy. Trấn Tinh đã tiếp xúc qua, lúc ấy gã thì rất kinh ngạc, nhưng Hòa Ngọc vẫn luôn rất bình tĩnh.

Nhưng vào lúc này, trái tim của cậu lại dịu dàng và bao dung.

Cảm giác giống như ánh nắng mặt trời.

Tiểu Lục ngẩn ra.

Cơn mưa to đột ngột ngừng lại. Trên bầu trời, mây đen cũng bắt đầu tan đi, mặt trời tỏa sáng rực rõ.

Mấy người trên mặt đất: "..."

Đùa gì vậy trời? Chuyển đi chuyển lại, phiền phức thật đấy.

Tâm trạng của Tiểu Lục đã tốt lên, dây leo xoay xoay quấn lấy cơ thể của Hòa Ngọc.

Có lẽ đã chú ý tới bốn người ở phía dưới, một dây một người trực tiếp đi ra khỏi phạm vi của bọn họ.

Trấn Tinh, Bạc Kinh Sơn: "..."

Vạn Nhân Trảm, Đoàn Vu Thần: "..."

Đúng là quá đáng thật!

Mặt trời chiếu vào người, Hòa Ngọc lại nằm xuống phơi nắng, khóe mắt liếc nhìn dây leo đang vui vẻ bên cạnh, cậu khẽ lắc đầu.

Tên nhóc này dễ dỗ thật đấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng