Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 556: Toàn Dân Yêu Đương (109)




Đoàn Vu Thần tiến lên vài bước, vọt tới trước mặt Hòa Ngọc, ánh mắt sáng ngời: "Hòa Ngọc! Hòa Ngọc! Hoà Ngọc! Nói cho tôi biết cậu làm thế nào vậy? Sao cậu có thể điều khiển được năng lượng thế? Năng lượng đó là cái gì vậy?"

Đôi mắt anh ta tràn đầy sự khao khát tri thức: "Xin hãy dạy tôi với!"

Hòa Ngọc liếc anh ta một cái, sau đó yên lặng lui về phía sau một bước: "Anh tự đi mà tìm hiểu."

Nói xong cậu lại ngáp một cái: "Buồn ngủ quá, đi ngủ đây."

Hòa Ngọc xoay người đi, chuẩn bị ngủ.

Nhưng mà cậu không di chuyển được...

Cúi đầu xuống thì thấy Eugene đang ôm lấy chân cậu và hét lên: "Hòa Ngọc! Hòa thần! Cậu cũng rèn cho tôi một món trang bị đi!"

"Tôi xin cậu đó!"

Mọi người: "..."

Khiếp, người này đúng là không biết xấu hổ.

Nhưng bản thân họ cũng muốn làm điều đó.

"Hòa Ngọc~" Eugene tin chắc rằng chỉ cần gã mặt dày vừa đủ, Hòa Ngọc sẽ ưu tiên rèn cho mình.

Gã ôm chặt lấy đùi của Hòa Ngọc, kiên quyết không buông tay.

Sau đó…

Gã cảm thấy tay mình bị thứ gì đó đánh một cái, đau đớn nên vô thức buông tay ra.

Lúc này một dây leo khô đã tóm lấy chân gã và nhấc gã lên cao.

Eugene trợn to hai mắt, cơ thể đã mất thăng bằng, hai mắt liều mạng nhìn về phía hai bên, kêu lên: "Này, buông tôi ra!"

Dây leo không buông.

Một dây leo khô nâng gã lên cao, dây leo khô khác thì vung ra dữ dội.

"Bộp!"

Như đang “đánh bóng”, bóng dáng của Eugene bị đánh bay, biến mất trong màn đêm, chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của gã.

"A a a aa..."

Tiếng la hét cũng bé dần.

Dây leo khô cảm thấy thỏa mãn, lúc này cậu ấy mới rụt lại, một dây thì quay về Cây Sinh Mệnh, một dây thì quay lại bên cạnh Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc thuận tay chạm vào, trên mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng giọng nói lại như đang cưng chiều: "Cậu đó!"

"Tiểu Lục" khẽ run lên, Cây Sinh Mệnh không tự chủ được lại mọc ra một nhánh khác.

Mọi người: "..."

Nhìn thấy cảnh này, lời bọn họ muốn nói ra cũng nuốt lại hết.

Ngay cả Đoàn Vu Thần cũng nuốt nước miếng, ngậm miệng không hỏi lại về kỹ thuật rèn nữa.

Cây mây khô này, quá độc ác.

Rèn là không thể, Hòa Ngọc đã thử nghiệm rèn, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ.

Cậu trở lại chỗ dây leo, nằm trên đó, dây leo nhẹ nhàng đặt trên cơ thể cậu.

Hòa Ngọc nhắm mắt lại ngủ, dây leo cũng yên tĩnh lại, tiến vào trạng thái nghỉ ngơi.

Bầu không khí hài hòa, Cây Sinh Mệnh không ngừng mọc ra những chiếc lá mới, sức sống mạnh hơn buổi sáng nhiều.

Hòa Ngọc ngủ thiếp đi, những người khác chỉ có thể giao tiếp bằng mắt, không dám quấy rầy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng