Mọi người cảm thấy thật vi diệu.
Cách Đới: "Hòa Ngọc, dũng cảm đấy."
Đoàn Vu Thần vỗ ngực dậm chân: "Cái này mà là dũng cảm ấy hả? Đây là không coi trọng việc rèn đấy!"
Anh ta khóc luôn rồi, đau lòng nhìn một đống đồ quý hiếm kia.
Đoàn Vu Thần sai rồi. Anh ta không nên tin tưởng kỹ thuật rèn của Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc có một chút bản lĩnh, nhưng cậu chưa từng tiếp xúc với rèn.
Trấn Tinh liếc anh ta một cái: "Cậu cứ nghe theo sắp xếp là được. Quyết định của Hòa Ngọc, cậu không cần quan tâm."
Nói xong, gã xoay người đi tới dưới Cây Sinh Mệnh.
Hòa Ngọc đang đọc sách, vậy thì gã sẽ đi tu luyện.
Còn rèn trang bị...
Thợ rèn Hòa Ngọc không lo lắng, chủ sở hữu là Bạc Kinh Sơn cũng không lo lắng, mấy người kia sốt ruột cái gì chứ?
Hòa Ngọc, không cần bọn họ phải nhọc lòng.
Trấn Tinh đi tới dưới gốc Cây Sinh Mệnh, Bạc Kinh Sơn cũng đi qua đó.
Anh ấy dường như không để ý đến trang bị của mình.
Cũng giống như rất tin tưởng Hòa Ngọc.
Những người khác: "..."
Eugene đau khổ nhìn thép vàng ngọc: "Cứ chờ xem, nếu như Hòa Ngọc thực sự có cách thì sao? Người này, không bình thường đâu."
[Bình luận: "Hòa Ngọc sao thế, tôi xem không hiểu."]
[Bình luận: "Cái này gọi là trong lòng có tính toán, hay là không quan tâm vậy?"]
[Bình luận: "Dù sao nó cũng không phải là trang bị của cậu ta, quan tâm làm gì chứ."]
Đoàn Vu Thần cũng muốn hỏi cậu đang nghĩ cái gì vậy hả!
Anh ta vừa khống chế ngọn lửa vừa quay sang nhìn Hòa Ngọc, chuẩn bị hỏi thì thấy Hòa Ngọc gấp sách lại, sờ sờ dây leo khô bên cạnh: "Tiểu Lục, ngủ trưa đi."
Cây mây khô: "..."
Hòa Ngọc kinh ngạc: "Có phải cậu đang hiểu sai không hả? À mà sao Cây Sinh Mệnh lại mọc ra nhánh mới thế?"
Hơn nữa, cậu còn cảm thấy hình như đối phương hơi thẹn thùng.
Cây mây khô ồm ồm: "Tôi không có."
Hòa Ngọc nheo mắt, cười cười nhìn cậu ấy: "Được rồi, cậu không có."
Dây leo khô run rẩy.
Sau đó...
Dưới cái nhìn của Hòa Ngọc, Cây Sinh Mệnh đã mọc ra một nhánh mới.
Cây mây khô: "..."
Cãi không nổi nữa.
Khóe miệng Hòa Ngọc cong lên, không trêu chọc cậu ấy nữa. Cậu quấn chặt quần áo, chậm rãi nằm xuống rồi nhắm mắt lại.
Dây leo khô đi theo Hòa Ngọc dựng thẳng lên. Cậu ấy nhìn Hòa Ngọc, không nhúc nhích. Một lúc sau mới cẩn thận thả lỏng treo trên người Hòa Ngọc và cũng không còn động tĩnh gì nữa.
Ồ, cũng không phải không có động tĩnh gì.
Póc!
Cây Sinh Mệnh mọc ra một chồi non.
Póc póc!
Cây Sinh Mệnh mọc ra một chiếc lá.
Póc póc póc!
Cây Sinh Mệnh lại mọc ra một chiếc lá nữa.
Mọi người: "..."
Họ nhìn ngọn lửa rèn vẫn đang cháy bên cạnh, cùng với những vật liệu rèn đang bị đốt cháy, rồi nhìn Hòa Ngọc đang ngủ say.
Chắc chắn cậu không quan tâm đến việc rèn rồi.
Làm gì có thợ rèn nào trong quá trình rèn còn có thể đi ngủ, tâm trạng để trên mây như vậy chứ?
