Đoàn Vu Thần mở to hai mắt, hô hấp nặng nề, mặt đỏ bừng, lo lắng không nói nên lời.
[Đạn mạc: "Tôi có thể chấp nhận việc Hòa Ngọc thử rèn, nhưng không thể chấp nhận việc cậu ta sử dụng thép vàng ngọc."]
[Đạn mạc: "Hai người Trái Đất này đang làm cái gì vậy? Đây là thép vàng ngọc, không phải không phân biệt được hàng tốt xấu đấy chứ."]
[Đạn mạc: "Cho dù không phân biệt được hàng tốt xấu, vừa nãy bọn họ cũng đã giải thích kỹ càng rồi. Bạc Kinh Sơn tin tưởng Hòa Ngọc, mà Hòa Ngọc từ trước đến nay sẽ không làm những gì mà cậu ta không chắc chắn."]
[Đạn mạc: "Tôi biết Hòa Ngọc thông minh, tôi cũng thích sự thông minh của cậu ta, thậm chí còn tin cậu ta chắc chắn sẽ vào được vòng chung kết. Nhưng mà rèn và chỉ số IQ không liên quan gì đến nhau."]
Seattle không nhịn được: "Nếu mấy người đã lãng phí thép vàng ngọc như vậy, còn không bằng bán cho tôi đi."
Bạc Kinh Sơn: "Không bán."
Eugene: "Tôi muốn đổi, cậu muốn cái gì, cứ nói đi."
Bạc Kinh Sơn: "Không đổi."
Mọi người: "..."
Người này sao lại không hiểu lý lẽ như vậy hả?
Không đổi cho bọn họ, chẳng lẽ để cho Hòa Ngọc lãng phí sao?
Bọn họ lại nhìn Hòa Ngọc, phát hiện cậu đã nghiêm túc lấy ra ba khối vật liệu rèn. Trong ba khối vật liệu rèn này có một số không hoàn thiện, một số rất nhỏ, cũng có một mảnh chỉ có tác dụng làm dẻo.
Mọi người hơi sửng sốt.
Hòa Ngọc chọn rất nghiêm túc.
Lại nghĩ đến tính cách của cậu, chẳng lẽ cậu thật sự đã nắm rõ được rồi?
Đoàn Vu Thần cũng nghĩ như vậy. Cho dù có dung hợp thép vàng ngọc, về sau cũng có thể chiết xuất ra một ít. Nhưng tư thế của Hòa Ngọc đang rất nghiêm túc.
Hòa Ngọc không quan tâm đến ý kiến của người khác. Cậu chầm chậm bước đến trước công cụ rèn.
Những người khác giữ một khoảng cách nhất định, nhưng vẫn nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, nhìn rất nghiêm túc.
Bên cạnh, Tiểu Lục vẫn quấn lấy cậu.
Hòa Ngọc vỗ nhẹ: "Được rồi, tôi phải đi rèn, cậu cẩn thận đừng để bị thương."
Dây leo khô không nói gì, nhưng Cây Sinh Mệnh đã mọc ra một cái mầm nho nhỏ.
Rất rõ ràng, sự quan tâm của Hòa Ngọc khiến cậu ấy rất vui.
Hòa Ngọc đặt tất cả vật liệu sang một bên, cẩn thận xem xét tình trạng của con dao trước mặt. Ngọn lửa rất mạnh, hơn nữa đây còn là lửa rèn đặc biệt, nhanh chóng nung cháy hơn nửa con dao.
Cậu chăm chú quan sát, rất bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên.
Đoàn Vu Thần lặng lẽ duy trì ngọn lửa. Nhìn thấy Hòa Ngọc như vậy, anh ta tự nhủ trong lòng...
Kỹ thuật rèn của Hòa Ngọc rất thần kỳ, anh ta không nên dùng lẽ thường để suy luận.
Nếu anh ta muốn học hỏi từ Hòa Ngọc, thì cần phải xem cách cậu rèn.
Ngay cả khi nó hơi khác so với truyền thống.
Vừa nghĩ như vậy thì đã thấy Hòa Ngọc bỏ con dao ném vào. Còn chưa đợi mọi người kịp phản ứng, cậu cũng ném luôn cả thép vàng ngọc vào, ba vật liệu rèn còn lại cũng ném vào luôn.
Ném...
Vào...
Rồi...
Động tác gì đây?
Nhìn tư thế cái gì cũng ném vào của cậu, làm gì có cái nào gọi là đúng tiêu chuẩn chứ?
Cậu thậm chí còn phủi phủi tay, phủi sạch cái tay vừa mới ném vật liệu “đáng ngàn vàng” vào.
Mọi người: "..."
