Đoàn Vu Thần cũng nghĩ như vậy.
Nếu không phải Hòa Ngọc nói điều này, thì anh ta đã lấy gậy đuổi đi rồi.
Nhưng đây lại là Hòa Ngọc.
Theo lý trí mà nói, Hòa Ngọc đang nói hươu nói vượn!
Nhưng từ cảm nhận sâu thẳm trong tâm trí, với Hòa Ngọc, mọi thứ đều có thể xảy ra.
Được rồi, không phải cần lửa sao?
Tôi đốt cho cậu này, cho cậu ngọn lửa lớn luôn!
Dù sao thì công cụ rèn của anh ta cũng rất cứng, chút nữa kịp thời lấy ra là được.
Tất cả mọi người đều chờ xem Hòa Ngọc rèn. Nhưng Hòa Ngọc không căng thẳng chút nào. Cho dù lúc đó cậu đã nhìn thấy phần thảo luận của Bình luận, thì sắc mặt cũng không thay đổi. Cậu vẫn giữ nguyên thái độ bình tĩnh, nhìn vào ngọn lửa đang đốt cây đao lớn.
Vật liệu tốt lúc đốt phải cần có thời gian. Đoàn Vu Thần nhìn cây đao kia mà cảm thấy đau lòng.
Chất liệu của cây đao này không tồi.
Anh ta không nhịn được nhìn về phía Hòa Ngọc: "Thật sự không cần giúp đỡ gì sao? Đây là một lần gia công, có hơi khó. Nhưng cũng giống như cây quạt lúc trước, để tôi làm cho, cậu trợ giúp tôi, chúng ta cùng hợp sức."
Hòa Ngọc không chút do dự từ chối: "Không."
Nói xong, cậu đi về phía đống vật liệu bỏ đi chất đống bên cạnh. Những thứ này đều được Đoàn Vu Thần thu dọn từ những trang bị bỏ đi, vẫn còn dùng được.
Vừa nãy anh ta đã lấy đi vài thứ, Hòa Ngọc cũng không chú ý lắm. Cậu ngồi xổm xuống để chọn vật liệu.
Cậu vừa chọn vừa hỏi Bạc Kinh Sơn: "Anh có trang bị không cần dùng đến không? Tôi cần đồ kim loại, càng cứng càng tốt."
Bạc Kinh Sơn suy nghĩ một chút, lại lấy ra một con dao khác. Nó được làm bằng chất liệu rất tốt, nhưng nó quá nhỏ, chỉ là một con dao ném, bình thường anh ấy cũng không dùng đến.
Ngoài ra, anh ấy còn lấy ra một bộ vật liệu rèn.
Đoàn Vu Thần không để ý đến lửa nữa, nhảy dựng lên: "Trời ơi, thép vàng ngọc! Sao cậu lại có được nó?"
Bạc Kinh Sơn: "Tôi lấy được ở phó bản trước đây."
Anh ấy nhìn khối kim loại to bằng lòng bàn tay, nói: "Quý giá lắm sao?"
Thứ này nhìn thì không có gì nổi bật, nhưng cầm trên tay lại rất nặng. Hơn nữa anh ấy đã thử rất nhiều cách nhưng không thể phá vỡ nó, cũng thử kết hợp nó vào trang bị khác, nhưng đều thất bại.
Hơn nữa, những người khác trong phó bản đều có được trang bị cao cấp. Bạc Kinh Sơn có được khối kim loại này, lúc đó anh ấy biết rằng nó rất quý giá.
Đoàn Vu Thần còn chưa kịp nói, Cách Đới đã nghiêm mặt: "Sửa lại một chút chính là cực kỳ quý giá."
Quỳnh gật đầu, ánh mắt ghen tị: "Thép vàng ngọc là vật liệu rèn hiếm thấy. Nghe nói đã từng có người dùng nó để rèn ra bảo vật cấp thần. Đương nhiên vật liệu để tạo ra bảo vật cấp thần chắc chắn không chỉ có thép vàng ngọc, nhưng thép vàng ngọc lại là vật liệu chính. Bây giờ Liên Bang muốn mua một mảnh thép vàng ngọc, không những giá cả trên trời, mà còn phải xem vào vận may nữa."
Bảo vật cấp thần...
Hòa Ngọc hơi nhướng mày. Cậu đã từng nhìn thấy ở đạn mạc nói bảo vật cấp thần là bảo vật ngự trị tất cả các trang bị, vô cùng quý giá. Mỗi một bộ xuất hiện sẽ bị các cao thủ hạng nhất điên cuồng tranh cướp. Người không có thực lực sẽ không thể dùng được, không giấu được bảo vật cấp thần.
Eugene chậc chậc vài tiếng, ghen tị nói: "Bảo vật cấp thần đó."
Ai mà không muốn chứ!
Nhưng nếu dễ dàng có được như vậy, thì không thể gọi là bảo vật cấp thần.
Nghe nói có trong Show sống còn đỉnh lưu, nhưng mà bây giờ vẫn chưa ai tìm thấy nó.
Hai mắt Đoàn Vu Thần sáng lên: "Vì thế, cậu đã biết đây là vật liệu rèn quý báu đến mức nào rồi chứ? Nếu như cậu đồng ý, tôi... tôi có thể giúp cậu rèn thành vũ khí."
Bạc Kinh Sơn gật đầu: "Biết rồi."
Sau khi gật đầu, anh ấy đưa nó với dao ném cho Hòa Ngọc: "Cho cậu hết đó, lấy mà rèn đi."
"Được." Hòa Ngọc đồng ý, cầm lấy.
Mọi người: "???"
Một người dám đưa, một người dám nhận.
