Hòa Ngọc không nói gì, cậu ném cây đao đó vào trang bị rèn của Đoàn Vu Thần.
Bốn lưỡi câu bật ra, khóa chặt cây đao vào khu vực giữa hình vuông để chờ đợi rèn.
Ngọn lửa bên dưới vẫn đang cháy. Ngọn lửa trong quá trình rèn cũng rất quan trọng, cần phải thay đổi kích thước của ngọn lửa theo tiến độ và phối hợp với động tác.
Cậu suy nghĩ một chút, lại nhìn về phía Đoàn Vu Thần: "Anh đến điều khiển lửa đi."
Đoàn Vu Thần: "Được, cậu rèn đi, lửa cứ giao cho tôi. Khi nào cần to thì to, khi nào..."
Hòa Ngọc lại ngắt lời anh ta: "Không cần phiền phức như vậy, anh cứ đốt lửa lên là được."
Đoàn Vu Thần: "???"
Cậu có thể không tôn trọng anh ta, nhưng phải tôn trọng rèn chứ!
Đoàn Vu Thần hoài nghi: "Rèn trang bị hoàn chỉnh không dễ dàng như vậy. Cậu chắc chắn cậu làm được không? Cậu thật sự không đùa tôi đấy chứ?"
Rèn trang bị không thể nào giữ nguyên một ngọn lửa trong suốt quá trình được. Anh ta không hiểu.
Hòa Ngọc liếc anh ta một cái, nhàn nhạt nói: "Nghe tôi đi."
Ba mươi ngày đều phải nghe lời cậu. Bảo anh nhóm lửa thôi mà, lải nha lải nhải làm gì?
Lời này Hòa Ngọc không nói ra, nhưng ánh mắt đã truyền đạt ý cậu muốn nói.
Đoàn Vu Thần: "..." Chịu đựng.
Vì lời hứa, còn vì kỹ thuật rèn của Hòa Ngọc. Lỡ như kỹ thuật rèn của tên nhóc này thật sự khác với mọi người thì sao?
Chỉ là...
Anh ta sợ đối phương làm bừa, làm hỏng công cụ rèn của anh ta.
Eugene: "Lão Đoàn, ông cứ để Hòa Ngọc thử xem. Tên nhóc này đã bao giờ thất bại đâu?"
Vẻ mặt gã đang xem trò vui.
Eugene cũng không hiểu rõ về rèn như Đoàn Vu Thần. Gã chỉ đơn giản tò mò Hòa Ngọc có thể rèn ra trang bị ghê gớm như thế nào. Dù sao thì lần trước Hòa Ngọc rèn, gã cũng không được tận mắt chứng kiến.
Nếu như người này còn có thể rèn được trang bị, vậy thì còn cái gì cậu không biết nữa?
Những người khác cũng có thái độ như vậy. Mọi người xúm lại xem.
Đoàn Vu Thần: "Ông mới là 'già' ấy!"
Gọi lão Đoàn làm gì chứ? Mặc dù anh ta được gọi là thầy Đoàn, nhưng không già tý nào.
Show sống còn đỉnh lưu toàn người trẻ tuổi mà.
Trấn Tinh cũng ở đây. Luyện tập thì lúc nào luyện cũng được. Xem Hòa Ngọc lần đầu tiên rèn, đây là cơ hội khó khăn lắm mới có được đó.
Hòa Ngọc bị mọi người vây xem, nhưng không quan tâm chút nào, mặt không đỏ tim không đập. Đối với một người thích được mọi người vây xem mà nói, mấy người này cũng không tính là gì.
[Bình luận: "Ê mọi người sao không thấy nói gì thế?"]
[Bình luận: "Đúng vậy. Lúc trước vào những lúc như thế này, không phải bình luận đều rất náo nhiệt sao? Nếu như không phải số người xem đang tăng lên, tôi còn nghĩ rằng không có ai xem nữa đó."]
[Bình luận: "Không phải là không có người xem, cũng không phải là không muốn nói gì, mà là bọn họ đã bị vả mặt quá nhiều lần. Tất cả đều đang chờ Hòa Ngọc thất bại kìa. Chỉ cần Hòa Ngọc thất bại sẽ lập tức nhảy ra chế nhạo người ta đấy. Còn bây giờ chắc đang ấm ức lắm."]
[Bình luận: "Đợi kết quả đi, bây giờ miễn bình luận."]
Làm gì có chuyện không muốn bình luận? Mà là bị vả mặt quá nhiều, không dám trực tiếp nhảy ra giễu cợt người ta.
Nhưng nếu như nói Hòa Ngọc có lợi thế về rèn thì cũng không nhiều.
Giống như Hòa Ngọc "hấp dẫn các ngôi sao", cậu là người phụ trợ mạnh nhất. Năng lực chiến đấu phải thông qua người khác để thể hiện. Chuyện rèn lần trước cũng là thông qua Đoàn Vu Thần.
Đến cả động tác mà cậu còn không nhớ, thì làm sao mà thao tác cả quá trình rèn được?
Không phải nói Hòa Ngọc không có lợi thế, điểm bất lợi ở đây chính là chỉ có một mình cậu rèn thôi.
Thêm Đoàn Vu Thần vào chắc chắn sẽ khiến người ta phải há hốc mồm, nhưng nếu chỉ có mình cậu thì sao?
Chờ đi!
Đợi cậu thất bại, bọn họ có thể chế nhạo ánh hào quang gần đây của cậu rồi, còn có cái tên "Hòa thần" kiêu ngạo kia nữa.
Nếu như cậu thành công, bọn họ cũng không cần vả mặt nữa.
