Đôi mắt của Đoàn Vu Thần tỏa ánh sáng: "Hòa Ngọc, cậu thật sự không thể dạy tôi rèn được sao?"
Hòa Ngọc nhàn nhạt nói: "Còn đang nghiên cứu, chờ lát nữa rồi nói. Anh chọn ra một vài nguyên liệu có thể dùng được trước đi."
Đoàn Vu Thần gật đầu, chuẩn bị thu trang bị vào ba lô.
Hòa Ngọc duỗi tay, ngăn cản anh ta: "Trang bị mà anh rèn đều là của tôi."
Đoàn Vu Thần: "???"
Hòa Ngọc: "Ba mươi ngày này đều phải nghe lời tôi. Ba mươi ngày này của anh đều thuộc về tôi, tất nhiên trang bị cũng thuộc về tôi rồi."
Đoàn Vu Thần: "???"
Anh ta trợn trừng mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Trên đời sao lại có người mặt dày vô sỉ như thế này chứ?!
"Tôi rèn mà!" Đoàn Vu Thần nổi giận.
Hòa Ngọc nhìn anh ta, nụ cười nơi khóe miệng chậm rãi hạ xuống, ánh mắt dần trở nên lạnh băng, dây leo bên cạnh hơi nhấc lên, trông cực kỳ uy h**p.
Đoàn Vu Thần: "..."
Anh ta yếu ớt nói: "Cậu có không ít trang bị rồi. Bây giờ tôi còn chưa có trang bị nào, cái này cho tôi giữ lại phòng thân đi..."
Vì giữ được trang bị mà anh ta đã bắt đầu giả vờ đáng thương.
Hòa Ngọc nghĩ một lát rồi nói: "Cũng được."
Đoàn Vu Thần vui vẻ, lại nghe thấy Hòa Ngọc nói tiếp: "Tôi bán cho anh, mười nghìn đồng Liên Bang. Sau này trang bị mà anh rèn và trang bị mà tôi rèn đều có thể đưa cho bọn họ, nhưng mà phải mua."
Mọi người: "??"
Đoàn Vu Thần mờ mịt: "Chúng ta đang thi đấu mà, làm gì có đồng Liên Bang."
Hòa Ngọc: "Viết giấy nợ, ra ngoài rồi trả cho tôi."
Mọi người: "???"
[Bình luận: "???"]
[Bình luận: "Có phải cậu ta đã quên rằng cuộc thi này chỉ có một người có thể đi ra rồi không!!"]
Cuộc thi này chỉ một người có thể ra ngoài. Hòa Ngọc đi ra ngoài thì Đoàn Vu Thần sẽ chết ở bên trong, vậy ai trả nợ cho cậu?
Đoàn Vu Thần đi ra ngoài thì Hòa Ngọc sẽ chết ở bên trong, vậy anh ta trả cho ai?
Hòa Ngọc thông minh như vậy, không thể nào không nghĩ đến chuyện đó. Cho nên đây là trá hình của việc tặng trang bị?
Bởi vì trực tiếp đưa sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt, cho nên mới muốn viết giấy nợ?
Tránh để người không có được trang bị có ý kiến?
Tròng mắt Đoàn Vu Thần xoay chuyển, anh ta gật đầu: "Cũng được!"
Hòa Ngọc lôi vở ra đưa cho anh ta. Trên đó đã mở sẵn một tờ trống, viết:
[Phó bản toàn Dân Yêu Đương - Đoàn Vu Thần nợ Hòa Ngọc một trăm nghìn đồng Liên Bang.]
Đoàn Vu Thần lấy bút đến vui vẻ ký tên, cũng không thèm bàn lại giá cả.
Hòa Ngọc cảm thấy mỹ mãn lấy về, sau đó lật ra phía sau. Mỗi một tờ đều viết xuống một cái tên. Cậu vừa viết vừa hời hợt nói:
"Sau này nếu muốn lấy trang bị từ chỗ tôi thì phải viết giấy nợ. Tôi giúp các người qua cửa cũng phải viết giấy nợ. Trang bị đến lúc đó sẽ ra giá sau, thăng cấp một lần năm mươi triệu."
"Ừm, như vậy tôi mới không lỗ."
Mọi người: "..."
Người này đang chơi cái gì thế?
Bây giờ cho dù bọn họ có viết ra cho cậu một con số thiên văn, thì liệu có cơ hội thực hiện không?
Hòa Ngọc cất cuốn vở vào trong ba lô, khởi động lại cổ tay, hơi híp mắt lại.
"Bạc Kinh Sơn, lấy thanh đao ra đây."
"Tôi sẽ dùng cách rèn tôi tự nghĩ ra để cải tạo lại trang bị cho anh."
