Đoàn Vu Thần rửa sạch ra một ít nguyên liệu, vừa sửa sang lại vừa giải thích: "Những thứ này đều là nguyên liệu để rèn trang bị. Trong bách khoa toàn thư có ghi rõ những nguyên liệu gì có thể rèn ra được trang bị gì, cách thức cũng có hơi khác nhau nên cần phải nhớ cụ thể từng cái."
Dừng một chút, anh ta lại nói: "Đương nhiên, tôi cũng có một vài kinh nghiệm của riêng mình."
Seattle: "Thợ rèn và thầy thuốc phải nhớ rất nhiều thứ. Trước kia tôi cũng muốn trở thành một thầy thuốc. Đáng tiếc không thi được, cuối cùng trở thành chiến sĩ chuyên nghiệp kiêm cả minh tinh."
Có vẻ như nghĩ đến cái gì, ánh mắt Seattle toát lên vẻ cảm thán.
Lúc trước cô ta thật sự rất muốn làm thầy thuốc, đáng tiếc thành tích quá kém, căn bản không thể nhớ nổi.
Eugene vò đầu: "Cái này thì có gì mà không nhớ được?"
Vẻ mặt Seattle vô cảm: "Người của hành tinh Cơ Giới Tinh đừng mà có lên tiếng! Tuy rằng trí nhớ của các người cao, nhưng trên phương diện rèn và y dược rõ ràng là không có tí thiên phú gì."
Cách Đới: "Nhưng chúng tôi rất có thiên phú trong phương diện khoa học kỹ thuật!"
Seattle bĩu môi: "Khoa học kỹ thuật thì có gì quan trọng? Năng lực chiến đấu mới là quan trọng nhất!"
"Đừng nói chuyện, đừng có quấy rầy tôi rèn!"
Đoàn Vu Thần rống lên một câu, tất cả mọi người lập tức yên lặng.
Đoàn Vu Thần tiếp tục rèn, cực kỳ tập trung: "Bây giờ tôi muốn rèn một thanh đao chiến. Những nguyên liệu lấy được kia ngang nhau, cho nên đao chiến rèn ra có thêm nhiều nhất là hai mươi năng lực chiến đấu. Nhưng nếu tôi dùng phương pháp đặc biệt để rèn thì có thể tăng thêm ba mươi năng lực chiến đấu."
Anh ta vừa nói, tay nhanh chóng thực hiện các tư thế.
Trước mặt Đoàn Vu Thần, bốn đồ rèn trang bị trông như móc câu cá khóa chặt nguyên liệu lại. Anh ta tạo ra lửa phía dưới điên cuồng đốt. Cuối cùng, nguyên liệu tan chảy thành một vốc nước. Cũng bởi vì bị khớp nối hạn chế, "nước" chỉ chuyển động bên trong một khu vực.
Đoàn Vu Thần đưa nguyên liệu vào theo thứ tự, động tác trên tay không ngừng thay đổi, rất ít khi trùng lặp, dung hợp "nước" lại từng chút từng chút một, khiến nó dần hội tụ thành hình "đao" mà mài dũa.
Việc rèn đúc đúng thật là không dễ dàng.
Chỉ những động tác phức tạp ấy thôi, để nhớ được hơn một nửa đã mất đến mấy năm.
Để trở thành một thợ rèn càng cần vô số thời gian để luyện tập và cố gắng, còn cần cả thiên phú nữa.
Hòa Ngọc nhảy xuống khỏi dây leo. Cây mây khô hơi run run, sau đó vươn một dây leo nhỏ ra đáp trên người cậu rồi đi theo cậu về phía Đoàn Vu Thần.
Cặp đôi chính là không thể "tách ra".
Trong phó bản Ai Là Gián Điệp, Hòa Ngọc đã phát hiện ra nguồn năng lượng mà Liên Bang tiếp xúc đến. Mỗi một động tác phức tạp Đoàn Vu Thần thực hiện đều là đang dẫn dắt năng lượng.
Chỉ là loại năng lượng này không thể nhìn thấy bằng mắt thường được, cho nên bọn họ vẫn chưa phát hiện ra.
Có thể rèn là đã tìm được lối tắt.
Ba tiếng sau.
Một trang bị có ba mươi năng lực chiến đấu. Đoàn Vu Thần dùng gần bốn tiếng. Bởi vì phải thực hiện quá nhiều động tác, anh ta mệt đến mức mồ hôi đầy đầu. Nhưng khi nhìn thấy thành phẩm, trong mắt lại tràn đầy hưng phấn.
Đoàn Vu Thần quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc, muốn khoe khoang. Nhưng khi đối diện với ánh mắt không gợn sóng của đối phương, anh ta lại cứng đờ.
Anh ta nhớ tới cây quạt của Lăng Bất Thần trong phó bản Ai Là Gián Điệp kia!
Cái quạt kia tuy chưa được đo lường qua, nhưng năng lực chiến đấu chắc chắn cực kỳ cực kỳ cao. Đó chính là đồ Hòa Ngọc rèn! Ở trước mặt Hòa Ngọc, anh ta có gì đáng để khoe khoang chứ?
Nghĩ đến cái quạt kia, Đoàn Vu Thần nhìn Hòa Ngọc, hai mắt tỏa sáng.
Cùng lúc đó...
Trong một sân thi đấu khác, hai bên đối chọi với nhau đều là hai người một đội.
"Rác rưởi, chờ chết đi!" Một tuyển thủ hung hãn nhào về phía người ở đối diện.
Người nọ nhẹ nhàng lui về phía sau, sau đó lấy ra từ trong ba lô một cây quạt...
"Lăng Bất Thần! Mày lấy cây quạt ra làm gì?! Ông đây phải cực kỳ xui xẻo mới kết cặp với mày! Đưa cho tao..."
Ở bên cạnh, đồng đội chửi ầm lên. Người nọ đang mắng thì âm thanh đột nhiên im bặt.
Chỉ thấy cây quạt trong tay Lăng Bất Thần to lên, đột nhiên vung lên, hai người đối diện... đã biến mất.
Dùng một tốc độ kinh người cắt qua phía chân trời, hoàn toàn biến mất.
Đồng đội: "???"
Lăng Bất Thần sờ sờ cây quạt: "Hòa Ngọc."
Đồng đội: "... Đừng gọi nữa, đã gọi hơn bảy trăm lần rồi."
