Hòa Ngọc "không giống người" cảm thấy mỹ mãn. Cậu nhìn dây leo khô: "Tiểu Lục, nghỉ ngơi cho thật tốt nhé."
Tiểu Lục: "..." Nghỉ ngơi không nổi.
Cậu ấy nghỉ ngơi không nổi, Hòa Ngọc lại có thể nghỉ ngơi. Bình tĩnh ngồi trên dây leo đang quấn quanh nhau, dựa vào Cây Sinh Mệnh, chậm rãi lôi quyển [Bách khoa toàn thư về cách rèn trang bị] ra.
Hòa Ngọc mở ra, xem đến là nghiêm túc.
Tám người bận rộn lục tục hoàn thành nhiệm vụ Hòa Ngọc giao cho. Bên dưới nhìn không rõ lắm, bây giờ lên trên mặt đất rồi mới phát hiện tình trạng của dây leo khô còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng.
Những dây leo quấn quanh Cây Sinh Mệnh to lớn kia có rất nhiều cái đã chết hoàn toàn.
Khi cây mây khô điều khiển chúng, bộ phận đó cũng bất động.
Chết hoàn toàn, thậm chí tuyệt đối không có khả năng khôi phục lại. Có để lại cũng chỉ làm liên lụy. Bọn họ gỡ những dây leo đã chết xuống vùi vào trong đất, lại điều chỉnh lại mấy dây leo tự đan xen vào nhau, vẫn đang liên tục xoay quanh Cây Sinh Mệnh.
Mặt đất được sửa sang lại, tro cốt được vùi vào trong đất.
Eugene nghi ngờ: "Như vậy có tác dụng gì không? Thứ Cây Sinh Mệnh và dây leo khô cần là giá trị tình yêu mà. Sửa sang, bón phân, tưới nước thật sự có tác dụng sao?"
Nếu như có tác dụng, thì năm trăm năm trước Cây Sinh Mệnh không nên dần đi đến cái chết mới đúng chứ?
Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn gã một cái, lạnh nhạt nói: "Vô dụng."
Cách Đới: "?"
Hòa Ngọc: "Tôi chỉ muốn cho cậu ấy thấy tình yêu to lớn của tôi mà thôi."
Eugene: "??"
Đoàn Vu Thần: "???"
Cậu muốn tràn đầy tình yêu mà lại bảo chúng tôi làm việc?!
Cho nên tình yêu của cậu chính là dù không thật lòng cũng sẽ giúp sức sao?
Tám người cạn lời.
Cách Đới: "Tình yêu này của cậu không ai... Không một cái dây nào có thể cảm nhận được."
Giọng nói vừa dứt, xung quanh Cây Sinh Mệnh sắp chết bỗng hiện lên ánh sáng xanh lốm đốm. Nó vốn chỉ còn một chút sự sống, nay có vẻ như đã nhiều hơn một chút. Trên một nhánh cây còn sót lại nhú ra một chồi non nhỏ.
Trên dây leo cũng có một chồi non màu xanh lục nhú lên.
Mọi người: "???"
Thật đúng là bị loại tình yêu không thật lòng nhưng vẫn giúp sức này làm cho cảm động kìa?!
Sau một lúc lâu, Cách Đới lẩm bẩm: "Thật đúng là một tên nguyện đánh, một tên nguyện chịu..."
[Bình luận: "... Nếu như Hòa Ngọc có liếc nhìn tôi một cái, tôi cũng sẽ đồng ý simp cậu ta ngay lập tức!"]
[Bình luận: "Dây leo cũng giống như chúng ta. Hòa Thần nguyện ý nói một lời hay đã khiến chúng ta rất vui vẻ! Sao có thể muốn nhiều hơn nữa được chứ?!"]
Mắt Hòa Ngọc nhìn vào [Bách khoa toàn thư về cách rèn trang bị]. Cậu trở tay sờ sờ dây leo, động tác cực kỳ qua loa, giọng nói lại vô cùng dịu dàng: "Rất tốt, nhất định sẽ nhanh chóng khôi phục thôi."
Nghe vậy, chồi non nhỏ lớn hơn một chút. Ở một vị trí khác cũng có một chồi non khác nhú lên.
Dây leo hơi run lên.
Hòa Ngọc hơi khựng lại. Cậu quay đầu nhìn dây leo khô bên cạnh một cái, ánh mắt phức tạp.
Tên nhóc này... Tâm trạng đang rất tốt.
Đúng là dễ dỗ.
