Chương 515 (95)
"Ấy? Eugene, anh ghét bỏ cây khô ấy mà tên đó lại không ra đây chính đốn lại anh..."
Quỳnh hơi kinh ngạc.
Đoàn Vu Thần nghi ngờ nhìn khắp mọi nơi, hỏi Hòa Ngọc: "Ma quỷ đâu? Sao lại biến mất tăm rồi? Hơn nữa sao lại không nghe thấy chúng ta nói gì?"
Hòa Ngọc bất đắc dĩ: "Gã tiêu hao quá nhiều năng lượng nên đi nghỉ ngơi rồi."
Tiêu hao quá nhiều năng lượng...
Eugene: "Đó là minh chứng cho việc làm màu sẽ gặp báo ứng."
Trấn Tinh, Vạn Nhân Trảm, Bạc Kinh Sơn đồng thời gật đầu.
Nếu không phải là vì làm ra một "hiện trường hôn lễ" lớn một chút thì sao có thể tiêu hao quá nhiều năng lượng được?
Đã yếu đến như vậy rồi mà còn tạo ra thứ đồ hoa hòe lòe loẹt như vậy.
XỨNG ĐÁNG!
[Bình luận: "Mẹ! Các người không hiểu, cái này gọi là cảm giác nghi thức! Là cảm giác nghi thức đó có biết không!"]
[Bình luận: "Dây leo khô còn biết cách yêu đương hơn các người, hu hu hu lại bị đánh nữa rồi, đôi mắt xanh quả nhiên đều rất tốt!"]
[Bình luận: "A a a yêu nhau yêu nhau!"]
[Bình luận: "Vạn Nhân Trảm của tôi đâu? Trấn Tinh của tôi đâu?"]
Hòa Ngọc nhấc chân đi về phía Cây Sinh Mệnh to lớn ở phía trước, bước chân thong dong, không nhanh không chậm.
Eugene: "Hòa Ngọc, cậu lại muốn làm gì?"
Hòa Ngọc: "Chăm sóc cho đối tượng của tôi một chút."
Cậu bình tĩnh sắp xếp: "Đoàn Vu Thần, đi khiêng tro cốt ra đây làm phân bón."
Đoàn Vu Thần: "???"
Anh ta hít sâu một hơi rồi mới đi. Nói cho cùng thì hai mươi chín ngày kế tiếp anh ta đều phải nghe theo Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc: "Cách Đới, đi tháo dây leo khô quấn vào nhau đi."
Cách Đới: "Dựa vào cái gì?!"
Hòa Ngọc: "Vẫn còn mười chín ngày, anh không muốn sống nữa?"
Cách Đới: "..."
Hòa Ngọc tiếp tục phân công: "Seattle, Quỳnh tưới nước. Trấn Tinh, Eugene chặt hết mấy bộ đám dây leo khô đã chết xuống. Bạc Kinh Sơn, Vạn Nhân Trảm san bằng chung quanh đi."
Cậu làm cho mọi người chạy loạn, tám người đều quanh quẩn xung quanh Cây Sinh Mệnh và dây leo khô. Bọn họ khẽ liếc nhìn cậu, rất là bất mãn.
Hòa Ngọc coi như không nhìn thấy. Cậu đứng bên cạnh dây leo khô, giơ tay chạm chạm vào dây leo: "Dây leo khô hay ma quỷ đều không tốt lắm. Tôi đặt một cái tên mới cho cậu nhé."
Cái cây khô kia vẫn không nhúc nhích.
Hòa Ngọc trầm tư một lát, vẻ mặt nghiêm túc: "Vậy gọi là Tiểu Lục đi."
Mọi người: "??"
Khán giả: "???"
Hòa Ngọc rũ mắt, hỏi dây leo khô: "Tên này như thế nào?"
"Không được..." Giọng nói suy yếu vô lực của dây leo khô vang lên. Dù có làm xác chết vùng dậy cũng muốn phản đối.
Hòa Ngọc gật đầu: "Được, vậy lấy tên này đi, Tiểu Lục."
Mọi người: "..."
Khán giả: "..."
Tiểu Lục: "???"
Tôi không phải người, nhưng tôi cảm thấy hình như cậu cũng rất không giống người.
