Rất tốt, không có tên ngu nào không nghe lời.
Hòa Ngọc không ghét đồ ngu, giống như Vạn Nhân Trảm vậy, chỉ cần dùng tốt thì sẽ không ghét.
Cậu ghét nhất là tên nào đã ngu rồi còn không nghe lời.
Dời tầm mắt đi, Hòa Ngọc nhìn về phía đôi mắt màu xanh đang hơi mờ mịt: "Ngài không cần tình yêu, nhưng Cây Sinh Mệnh thì cần. Cho nên cũng tương đương với ngài cần tình yêu. Hôm qua ngài không muốn hợp tác với tôi, ngoài không muốn bị tôi khống chế ra, còn bởi vì tình yêu mà mấy người bọn tôi sinh ra này đủ cho ngài tồn tại."
Hòa Ngọc hơi nghiêng đầu: "Để tôi đoán tiếp nhé. Vì sao tình yêu của chín người bọn tôi sinh ra lại có thể làm cho ngài tồn tại? Chín người bọn tôi có một điểm chung, chúng tôi đều là người mạnh. Nói cách khác, tình yêu do người càng mạnh mẽ sinh ra sẽ càng có ích với Cây Sinh Mệnh. Ngài cảm thấy bọn tôi đủ dùng, cho nên mới không suy xét đến việc hợp tác với tôi, có đúng không?"
Đôi mắt màu xanh nhìn cậu, không nói chuyện, cũng đồng nghĩa với... không phản bác.
Hòa Ngọc vươn tay sờ sờ cằm: "Đáng tiếc là ngài lại không ngờ tới. Bọn họ đều là kẻ thù yêu nhau, không hề sinh ra bất cứ giá trị tình yêu nào. Mà mỗi giây mỗi phút, ngài lại đều đang tiêu hao sự sống còn sót lại của Cây Sinh Mệnh."
Sự sống của Cây Sinh Mệnh không được bổ sung, dây leo lại phải dựa vào Cây Sinh Mệnh để bổ sung năng lượng. Nếu Cây Sinh Mệnh chết, dây leo cũng sẽ chết.
"Có biết vì sao tôi lại muốn bọn họ tạo thành bốn cặp đôi như vậy không?" Hòa Ngọc cười, không hề có chút ý tốt nào: "Bởi vì, 24 tiếng sau, ngài vẫn không thể chiếm được chút giá trị tình yêu nào cả."
Mọi người: "..."
Hòa Ngọc đỉnh quá. Cậu đã chuyển sang uy h**p cả ma quỷ luôn rồi.
Quả nhiên, bóng đen giận tím mặt. Một dây leo khô màu nâu tấn công thẳng về phía cổ của Hòa Ngọc!
Hòa Ngọc giơ tay. Cậu không chặn đòn tấn công lại, mà chỉ đặt ngón tay lên trên dây leo khô đang đánh úp lại. Cảm giác ấm áp đặc biệt rõ ràng, cây leo khô theo bản năng dừng lại.
Trong đôi mắt màu xanh hiện lên sự khó hiểu.
Gã không hiểu vì sao mình lại không muốn tấn công con người này?
Người kia đã sắp hại chết gã, nhưng vì sao gã lại vẫn không xuống tay được?
Tay của Hòa Ngọc đặt trên dây leo, cảm nhận được bề ngoài thô ráp không hề có sức sống của dây leo khô. Cậu bình tĩnh nói: "Hôm nay ngài không thể nào đạt được giá trị tình yêu từ trên người bọn họ, mà Cây Sinh Mệnh cũng không thể kiên trì được bao lâu nữa. Dây leo khô, có hợp tác không nào?"
Từ "ngài quỷ" cho đến "dây leo khô", Hòa Ngọc đã hoàn toàn nắm giữ ưu thế, cũng nắm giữ quyền chủ động.
Dây leo vẫn không nhúc nhích, đôi mắt màu xanh vẫn nhìn cậu.
Sau một lúc lâu, gã hỏi: "Cậu muốn hợp tác như thế nào? Cậu còn cách nào khác sao?"
Hòa Ngọc cười, một nụ cười xán lạn. Nụ cười của cậu cho dù có xem bao nhiêu lần cũng đều làm người ta cảm thấy lóa mắt. Giọng nói chứa ý cười cũng làm người ta mê say.
"Ngay từ giây phút cậu ra đời, Cây Sinh Mệnh đã bắt đầu khô héo. Bản thân cậu chính là người chiếm đoạt."
"Quy tắc bắt buộc của Cây Sinh Mệnh chính là tìm mọi cách khiến cho người trên hành tinh Tình Yêu yêu nhau, tạo ra năng lượng tình yêu cho Cây Sinh Mệnh để nó tồn tại. Chỉ là, thời gian năm trăm năm đã chứng minh rằng con đường này không thể thực hiện được."
"Vì thế, dây leo khô, cậu không muốn từ người chiếm đoạt biến thành người nuôi dưỡng nó sao?"
[Bình luận: "Má! Nụ cười đó, giọng điệu đó của Hòa Ngọc, cảm giác cậu ta bắt đầu diễn rồi!"]
[Bình luận: "Đột nhiên lạnh sống lưng..."]
[Bình luận: "Cậu ta muốn làm gì!!"]
Vạn Nhân Trảm chà xát cánh tay, sao lông tơ lại đột ngột dựng lên thế này?
Đám người Trấn Tinh, Eugene có chút đồng tình nhìn ma quỷ.
Tuy không biết Hòa Ngọc muốn làm gì, nhưng chỉ với tư thế này, trăm phần trăm không phải là chuyện gì tốt!
