Hòa Ngọc mặc áo khoác làm từ lông của Hàn Băng Thú. Màu lông tuyết trắng bông xù càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc của cậu. Vừa mới bị sét đánh, tuy là 99% trong đó đã bị áo khoác Hàn Băng Thú cản lại, chỉ còn 1% ảnh hưởng đến cậu.
Tố chất thân thể quá kém, chỉ 1% thôi đã đủ khiến mặt cậu trắng bệch không còn một giọt máu, có vẻ càng thêm mỏng manh, gầy yếu.
Hòa Ngọc đứng ở giữa Vạn Nhân Trảm và Trấn Tinh cao lớn. Hai người cường tráng kia càng làm nổi bật vẻ "yếu ớt" của cậu.
Nhưng cái người gầy yếu như vậy lại đang dùng ánh mắt lạnh băng. Khi giọng nói lạnh lùng hờ hững cất lên, tất cả mọi người đều bị cậu hấp dẫn sự chú ý, bao gồm cả ma quỷ.
Dây leo đang bay múa đầy trời ngừng công kích. Giờ lại giống như bị ấn phải nút tạm dừng vậy. Dây leo như củi đốt, đan xen ngang dọc.
Trên dây leo vẫn đang quấn quanh Cây Sinh Mệnh chậm rãi tản ra khí đen. Từng luồng khí đen nhè nhẹ dần tập hợp lại thành một bóng người đứng trên dây leo màu nâu khô khốc.
Trong đám khí đen mơ hồ xuất hiện hai tròng mắt màu xanh rõ ràng.
"Cậu định làm gì?" Đôi mắt xanh nhìn về phía Hòa Ngọc, giọng nói khàn khàn.
Hòa Ngọc nhìn lại gã, vẻ mặt bình tĩnh: "Không làm gì cả. Chỉ là sau khi đoán được một vài tin tức sẽ không để ngài được như ý thôi."
Eugene và Đoàn Vu Thần liếc nhau. Họ đều thấy được nét nghiêm trọng trong mắt đối phương.
Hòa Ngọc đã đoán ra chiêu trò của ma quỷ?
Vì sao bọn họ lại không nhìn ra được bất cứ điều gì?
Trấn Tinh cũng rất kinh ngạc. Sau khi Hòa Ngọc nói xong, gã nghiêng đầu nhìn về phía cậu mà không nói gì, ánh mắt lại mang vẻ suy tư.
Hòa Ngọc đã làm gì?
Là ghép đôi những người có thù oán đó với bọn họ? Hay là không cho phép bọn họ nảy sinh chút giá trị tình yêu nào?
Có vẻ như Trấn Tinh đã nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía bóng đen, ngay sau đó khóe miệng hơi giương lên.
Quả nhiên không hổ là Hòa Ngọc!
Bóng đen lóe lên: "Cậu biết tôi muốn cái gì?"
Hòa Ngọc gật đầu: "Ban đầu còn không biết, nhưng mà tôi lại thích làm theo cách trái ngược. Quy tắc của thế giới muốn để những người có ấn tượng tốt đến với nhau, vì thế tôi đã để cho những người không có thiện cảm ghép đôi với nhau."
Dây leo hơi run rẩy, không biết là tức giận hay là kinh ngạc.
[Bình luận: "Má! Hòa Ngọc thật đúng là Hòa Thần mà, chỉ số thông minh này không ai địch nổi."]
[Bình luận: "Cũng không phải tất cả mọi người đều thông minh được như cậu ta. Vừa mới đi vào phó bản đã đối nghịch với quy tắc."]
[Bình luận: "Không phải là đối nghịch. Tôi phát hiện Hòa Thần có một cách xử lý rất riêng. Vừa mới đi vào phó bản không biết một chút gì cả, điều tra manh mối từng chút từng chút một, cuối cùng nắm chắc thắng lợi."]
[Bình luận: "Không hổ là cậu, Hòa Ngọc!"]
Cách Đới nhìn Hòa Ngọc với ánh mắt đầy vẻ kiêng kị.
Vốn gã còn tưởng Hòa Ngọc ghép đôi bọn họ lại với nhau là vì để dạy dỗ bọn họ. Bây giờ xem ra gã đã đánh giá thấp Hòa Ngọc rồi. Tên nhóc này sẽ không làm những việc thừa thãi.
Như vậy rất dễ dàng khiến cho mọi người buông bỏ lòng phản kháng...
