Nhưng trên thực tế, Hòa Ngọc lại không tức giận vì chuyện này.
Tất nhiên, câu nói tùy tiện của Vạn Nhân Trảm cũng khiến cậu không vui lắm, nhưng cũng chỉ đến mức không vui, nhân tiện dạy cho gã một bài học, chứ không tới mức cậu tức giận, thay đổi sắc mặt.
Hòa Ngọc tức giận là vì… Bí mật lớn nhất của Vạn Nhân Trảm không được tiết lộ.
Cậu thấy rất rõ ràng chuyện gã muốn nói không phải cái này. Chuyện khiến gã hoảng hốt, lại không muốn nói ra, khiến cho gã cảm thấy Hòa Ngọc đang tìm tới cái chết, không nói ra lời.
Có lẽ ngay cả Vạn Nhân Trảm cũng không hiểu rõ bản thân, e là gã còn nghĩ là…
Thì ra đây là bí mật lớn thứ nhất.
Gã nghĩ chuyện kia là bí mật lớn thứ hai.
Nhưng Hòa Ngọc biết bí mật lớn nhất của Vạn Nhân Trảm không phải cái này, bí mật lớn nhất của gã hẳn là...
Can thiệp, mạnh mẽ can thiệp.
"Rất tốt." Hòa Ngọc nhìn Vạn Nhân Trảm, cậu như thể xuyên qua gã nhìn thấy người khác: "Thật sự rất tốt."
Rất tốt.
Thật sự rất tốt.
Những lời đó khiến những người có mặt ở đó lạnh sống lưng. Mặc dù Hòa Ngọc không có biểu hiện gì vào lúc này, nhưng bọn họ có thể cảm giác được cậu đang không vui.
"Hòa Ngọc..." Bạc Kinh Sơn ở kế bên có chút lo lắng.
Vạn Nhân Trảm mím môi, khuôn mặt đầy sẹo trông vô cùng luống cuống: "Mày, tao, tao chỉ là... Nghĩ lại đi, mày, mày đừng tức giận..."
Tiếng nói có chút cà lăm, càng nói càng nhỏ.
[Bình luận: "... Chột dạ rồi kìa."]
[Bình luận: "Một người đàn ông mạnh mẽ như anh ta làm gì mà tỏ vẻ đáng thương thế kia?"]
[Bình luận: "Nói chứ, Vạn Nhân Trảm và Hòa Ngọc thật sự rất giống một đôi đó. Nếu bọn họ thật sự ở bên nhau, Vạn Nhân Trảm nhất định là một người bị vợ quản gắt nè! Một ánh mắt của vợ thôi mà đã rén cỡ này, ha ha ha."]
Hòa Ngọc hít một hơi thật sâu, cậu thôi không nhìn nữa.
Cậu càng ngày càng đến gần sự thật.
Can thiệp đi, vạch trần đi.
Càng hành động nhiều, cậu càng dễ tóm được đuôi. Đừng nghĩ rằng cậu là kẻ ngốc!
Hòa Ngọc không nhìn Vạn Nhân Trảm nữa, tầm mắt quay trở lại kim đồng hồ. Kim đồng hồ dừng lại, lần này dừng trước mặt Trấn Tinh.
Trấn Tinh rất bình tĩnh, gã đã chuẩn bị xong lựa chọn tấm thẻ nào cho Đoàn Vu Thần rồi.
Đoàn Vu Thần lại nhìn về phía Trấn Tinh, cười khổ: "Còn ba mươi ngày nữa, chỉ cần còn sống, không thể lúc nào cũng ăn miếng trả miếng. Khi cần thiết thì vẫn nên hợp tác."
Mặc dù anh ta không biết tại sao Trấn Tinh lại có thành kiến với anh ta như thế, nhưng Đoàn Vu Thần là một người thông minh, khi cần nhượng bộ anh ta cũng không nói thêm nữa.
Đây cũng là lý do tại sao anh ta có thể đồng ý với yêu cầu của Hòa Ngọc, hơn nữa cũng là nguyên nhân giao ra toàn bộ trang bị, chỉ còn lại áo trong.
Còn sống là điều quan trọng nhất.
Đoàn Vu Thần đưa tay về phía tấm thẻ màu đỏ.
"Mức độ hài lòng của bạn với đối tượng của mình là bao nhiêu?"
Hôm nay anh ta là người đầu tiên đưa tay về phía tấm thẻ màu đỏ, cũng là người duy nhất lựa chọn nhượng bộ.
Sắc mặt Cách Đới khó coi: "Đoàn Vu Thần, cậu làm thế thật vô nghĩa."
Trước mặt còn những tấm thẻ hot chưa lật, bí mật khủng, tất cả đều là kiểu chiến đấu cho tới chết. Sao đến lượt Đoàn Vu Thần lại rút lui?
Vậy thì những người trước đó đều vô ích à?
Vạn Nhân Trảm: "Đồ hèn."
Eugene híp mắt: "Vậy ông cho rằng Trấn Tinh cũng sẽ nể tình ông hả? Ông giấu giếm như thế, Đoàn Vu Thần, chắc chắn ông có chuyện không muốn cho ai biết..."
Đoàn Vu Thần: "Chẳng qua tôi không muốn làm địch bị thương một nghìn, chính mình tổn hại tám trăm thôi."
Anh ta là người có thể nhẫn nhịn.
Nhất là từ sau khi mưu tính với Hòa Ngọc thất bại còn bị hố một vố…
Seattle nhìn gã thật sâu: "Anh sẽ hối hận."
Trấn Tinh: "Mức độ hài lòng: 0 (Lúc nào cũng muốn chém cậu)."
Đoàn Vu Thần: "???"
Được lắm, anh ta hối hận rồi!!
