Hòa Ngọc nghiêm túc nói: "Năng lượng của anh đã tích lũy được rất nhiều, cơ thể lại chưa được tẩy rửa nên năng lượng rất dễ loạn. Chỉ có thể từ từ, đừng nóng vội, dễ làm tổn thương gân mạch."
Nghe thấy vậy, Trấn Tinh bèn thả lỏng cơ mặt, cơ thể cũng không căng cứng như vừa nãy nữa.
Trước đó, Hòa Ngọc và gã kết thành cặp đôi với mục đích giúp gã tu luyện. Sau đó, vì Đoàn Vu Thần nên hai người đã tách ra, không còn hiệu ứng "thần giao cách cảm" nữa.
Nhưng tuy là thế, cậu vẫn để mắt đến gã.
Tâm trạng của Trấn Tinh khá tốt, thong dong hơn vừa nãy rất nhiều. Gã chậm rãi tiếp xúc, chỉ dẫn luồng năng lượng khổng lồ trong cơ thể.
Đúng vậy, một nguồn năng lượng khổng lồ.
Trước kia năng lực chiến đấu chỉ là số liệu, Trấn Tinh chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như nguồn sức mạnh bên trong như bây giờ.
Cảm giác này rất khó để hình dung, nhưng gã tin rằng bất kỳ ai chỉ cần cảm nhận được một lần, e rằng chắc chắn phải thừa nhận rằng…
Quan niệm của Hòa Ngọc là đúng.
Năng lực chiến đấu là năng lượng, chứ không phải là số liệu.
Trấn Tinh cẩn thận dẫn dắt, không dám vội vàng dù chỉ một chút, chỉ có thể chỉ dẫn từng chút một. Gã đi theo tuyến đường mà Hòa Ngọc miêu tả, để từng chút sức chiến đấu này... à không, phải nói là để Hòa khí chảy chầm chậm qua toàn bộ cơ thể.
Đau!
Đau quá!
Nhưng cơn đau này không phải là không chịu đựng được. Nếu là các tuyển thủ khác, e rằng đã bắt đầu nghi ngờ Hòa Ngọc đang hại họ. Thế nhưng Trấn Tinh lại kiên trì dựa theo cách của cậu, mạnh mẽ tiến về phía trước.
Không giống như Trấn Tinh, tiến độ của Bạc Kinh Sơn cũng không kém là bao, nhưng tâm tính lại rất ổn định.
Bạc Kinh Sơn biết thứ được gọi là võ hiệp, tu tiên, biết tu luyện. Anh ấy cũng nghe thấy lời nhắc nhở của Hòa Ngọc, dẫn từng chút năng lượng chảy khắp cơ thể.
Anh ấy biết, nếu dẫn ra quá nhiều sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.
Cơn đau ở gân mạch của Bạc Kinh Sơn cũng dễ hiểu. Gân mạch đang được tẩy rửa, đây là chuyện tốt.
Hai người đều đang từ từ chỉ dẫn.
Sợi Hòa khí đầu tiên rất khó khăn, rất đau đớn, thời gian cũng dài nhất. Nhưng đến lượt thứ hai thì lại nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Dòng Hòa khí chảy qua gân mạch dường như còn đang hấp thụ Hòa khí trong không khí, trở nên càng vững chắc, rồi trở về phần bụng, chính là đan điền như trong truyền thuyết.
Một vòng rồi lại một vòng. Nếu khán giả cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện năng lực chiến đấu của bọn họ tăng nhẹ lên hai điểm. Hơn nữa, đây là năng lực chiến đấu tự thân tăng lên chậm nhất.
Đương nhiên, năng lực chiến đấu tự thân vốn cũng sẽ tăng, vậy nên cho dù khán giả có nhìn thấy cũng sẽ không mấy quan tâm.
"Tu luyện" không biết mệt mỏi cho đến sáng, Trấn Tinh đã hoàn toàn quên đi thời gian.
Eugene đột nhiên đến gần, khó hiểu nói: "Tỉnh ngủ chưa? Ông cứ ngồi như thế này cả một buổi tối à? Ông đang làm gì thế?" Gã cứ liên tục hỏi.
Bị người khác cắt ngang, Trấn Tinh từ từ mở mắt. Trước mặt là khuôn mặt phóng to của Eugene.
Trấn Tinh: "..."
Gã bình tĩnh đẩy mặt Eugene ra, sau đó đẩy tất cả Hòa khí vào đan điền. Gã cử động cổ, duỗi người.
Eugene nheo mắt lại: "Sao tôi lại cảm thấy ông có hơi khác? Tôi quan sát cả một buổi tối. Ngoại trừ Hòa Ngọc đi ngủ, ông và Bạc Kinh Sơn đều rất kỳ lạ. Có phải đang giấu chúng tôi cái gì không?"
Eugene rất nhạy bén, quan sát được có gì đó không đúng.
Trấn Tinh rất bình tĩnh, căn bản không để ý đến Eugene. Càng giải thích càng phiền phức. Hơn nữa, gã đã đồng ý với Hòa Ngọc, tất cả đều nghe theo cậu.
Đoàn Vu Thần: "Tối qua tâm trạng của Trấn Tinh rất tốt. Không phải vì có chuyện vui nên tâm trạng tốt, mà giống như trạng thái cơ thể tốt nên tinh thần tốt."
Anh ta cũng không thể nói rõ ra được.
Cách Đới châm biếm: "Chắc là mộng xuân hả?"
Trấn Tinh: "..."
