Hoa hàn băng là một thứ tốt, đặc biệt khi điều chế thành thuốc sẽ có tác dụng rất lớn.
Có lẽ chỉ có Hòa Ngọc mới coi nó như đồ ăn để lấp đầy dạ dày.
Năng lượng của thứ này rất lớn, Hòa Ngọc chưa ăn hết một bông đã no. Các trạng thái xấu của cơ thể đều được hồi phục. Sắc mặt cậu vẫn trắng bệch như trước, nhưng lại ánh lên vẻ sáng trong như ngọc, thần sắc cũng khá ổn.
Đoàn Vu Thần: "Hòa Ngọc, cậu muốn thứ gì? Tôi muốn đổi một bông hoa hàn băng."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Hòa Ngọc, vểnh tai lắng nghe.
Hiển nhiên, chỉ cần Hòa Ngọc muốn đổi, bọn họ lập tức đổi ngay.
Hòa Ngọc liếc nhìn Đoàn Vu Thần: "Anh còn cái gì chứ?" Đã chỉ còn lại quần trong áo trong, anh ta còn có thể lấy ra thứ gì?
Đoàn Vu Thần: "..."
"... Còn không phải tại cậu à?"
Giọng anh ta nhỏ dần: "Tôi có thể nợ trước, sau này tôi sẽ trả cho cậu cả lãi nữa."
Hòa Ngọc cong môi, lại cắn một miếng hoa hàn băng rồi nuốt xuống, dứt khoát nói: "Không đổi."
"Cậu giữ nhiều hoa hàn băng như vậy làm gì?"
Hòa Ngọc: "Ăn."
Mọi người: "..."
Eugene tức đến nỗi muốn đấm ngực: "Hòa Ngọc, cậu đừng có học theo Hàn Băng Thú mà! Nguyên liệu làm thuốc quý giá như vậy, sao có thể coi như thức ăn để ăn được chứ?"
Trước đó Hàn Băng Thú đã vô cùng lãng phí, hiện tại Hòa Ngọc lại học theo cách đó, điều này khiến mọi người đau lòng vô cùng.
Hàn Băng Thú...
Hòa Ngọc hơi khựng lại một chút, cậu cụp mắt xuống, sau đó cất nửa bông hoa hàn băng đi, cong khóe miệng nói: "Mặc kệ là hoa hàn băng hay là thuốc, cuối cùng đều sẽ ăn thôi."
Như vậy mà giống nhau được à?
Tất cả mọi người đều tức đến nỗi muốn hộc máu.
Hòa Ngọc không tiếp tục thảo luận chủ đề này nữa. Cậu bình tĩnh đứng lên, đi đến phía dưới Cây Sinh Mệnh, tìm một gốc rễ cây sạch sẽ rồi ngồi xuống. Cậu dựa vào Cây Sinh Mệnh, lấy quyển [Bách khoa toàn thư về cách rèn trang bị] ra xem, tư thế nhàn nhã.
Mọi người: "..."
Cách Đới nhìn cậu, không thể tin được mà nói: "Sao cậu lại dựa vào gần thế? Đây là địa bàn của ma quỷ đó."
Hòa Ngọc tùy ý xua tay: "Ma quỷ đi ngủ rồi."
Cho nên không sao cả, muốn làm gì thì làm.
Trấn Tinh nghĩ cũng thấy đúng. Hiện tại trời cũng đã tối rồi, đợi đến sáng mai thì bọn họ cũng đã đủ 24 tiếng, đến lúc ấy sẽ xảy ra biến cố mới.
Nhưng trước đó, tất cả bọn họ đều sẽ an toàn, có thể làm việc khác.
Nghĩ đến tờ giấy mà Hòa Ngọc đưa cho, Trấn Tinh nhảy đến gốc cây cạnh Hòa Ngọc rồi ngồi xuống, lưng thẳng tắp, ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.
Bạc Kinh Sơn nhảy đến bên kia, cũng làm tư thế đó.
Những người khác: "?"
