Cách Đới vui vẻ chui vào trong.
Những người khác lập tức nối gót theo sau, Hòa Ngọc đi ở vị trí cuối cùng. Không giống như cây chổi đang hưng phấn, Hòa Ngọc vô cùng bình tĩnh. Cậu nhấc chân bước đi thong thả, ánh mắt quan sát đám rễ cây rậm rạp xung quanh.
Không gian bên trong rất rộng lớn, hơn nữa còn mang theo ánh sáng óng ánh, khiến cả không gian dưới lòng đất trở nên rõ ràng hơn. Tuy không đủ sáng, nhưng vẫn nhìn rõ được khung cảnh bên trong.
Tám người Eugene đào hang động đến nỗi mệt lử cả người, khi bước vào trong hô hấp có hơi gấp gáp.
Nhưng bọn họ đều nhanh chóng điều chỉnh lại nhịp thở, toàn thân lấm lem bùn đất, tay nắm chặt trang bị, sẵn sàng chiến đấu hoặc bỏ chạy.
Hòa Ngọc bước vào không gian rộng lớn.
Nơi rễ cây tập trung là một thân cây to màu nâu, khô héo. Phía trên, những dây leo cũng khô héo y hệt quấn quanh thân cây, không có một chiếc lá nào. Dường như cái cây khổng lồ đó chỉ còn trơ lại một gốc.
Hang động này cũng không biết hình thành như thế nào. Bên trong, ngoại trừ gốc cây và những dây leo khô héo thì không còn gì khác. Ánh sáng óng ánh phát ra từ vách động, từ những rễ cây và dây leo quấn quanh thân cây.
Eugene tiến đến gần Hòa Ngọc: "Này, Hòa Ngọc, đây..."
Hòa Ngọc lùi sang bên cạnh một bước, nhìn Eugene lấm lem bùn đất, ánh mắt có chút ghét bỏ.
Eugene: "..." Gã trừng mắt, nói: "Cậu chê tôi? Cậu dám chê tôi? Người cậu cũng toàn là bùn, ai có tư cách chê ai chứ?"
Đều bẩn thỉu như nhau, không có ngoại lệ. Dựa vào cái gì mà Hòa Ngọc chê gã?
Hòa Ngọc liếc gã một cái, sau đó bình tĩnh giơ tay ra. Cậu như đang bóc thứ gì đó từ trên người xuống. Bùn đất rơi xuống đất, thứ mà cậu bóc được trong lòng bàn tay biến thành một quả cầu thủy tinh.
Sau khi thu nhỏ lại, quả cầu thủy tinh lăn đi, tất cả bùn đất trên người Hòa Ngọc đều rơi xuống đất. Quả cầu tròn xoe sạch sẽ, cơ thể của Hòa Ngọc cũng sạch không tì vết.
Cậu cất trang bị biến hình cao cấp kia đi, vô cùng bình tĩnh nắm chặt chiếc áo khoác Hàn Băng Thú, ánh mắt liếc nhìn tám người bẩn thỉu kia, cậu lắc đầu rồi lùi sang bên cạnh một bước.
Vẻ mặt vô cùng ghét bỏ.
Eugene: "..."
Mọi người: "..."
Đã nói là cùng nhau chịu bẩn, vì sao cậu lại lén lút mặc áo khoác?
Nhưng không thể không nói, cả người bọn họ lấm lem bùn đất bẩn thỉu, đứng cạnh Hòa Ngọc mặc áo khoác lông trắng tinh, không dính một hạt bụi, tạo thành một sự đối lập rõ rệt, giống như cậu chủ giàu có và đám ăn mày ven đường.
Im lặng một lúc, Eugene nhìn về phía Hòa Ngọc: "Cái trang bị biến hình kia của cậu có bán không?"
Hòa Ngọc: "Không bán."
Eugene: "Haiz..." Gã thở dài.
Vì sao trang bị của Hòa Ngọc nhìn có vẻ kỳ lạ nhưng lại có tác dụng đến vậy?
Gã không hiểu, vô cùng khó hiểu.
[Bình luận: "Lúc trước khi Hòa Ngọc có được trang bị này, mấy người còn ghét bỏ, chế giễu cậu ta, kết quả hiện tại lại muốn, ha ha ha."]
[Bình luận: "Không phải là trang bị của Hòa Ngọc tốt, mà là cậu ta biết cách dùng."]
[Bình luận: "Eugene ơi Eugene, anh đưa trang bị cho Hòa Ngọc đi, để cậu ta dùng có ích hơn."]
