Đào đường hầm theo rễ cây, đây là một việc vô cùng khó khăn nếu ở Trái Đất.
Nhưng ở Liên Bang thì lại rất dễ dàng. Bọn họ có cơ thể cường tráng, thể chất cứng cỏi, còn có trang bị mạnh mẽ, năng lực thần kỳ. Chỉ cần vung tay xuống một cái cũng đã đào được một cái hố sâu hoắm.
Đặc biệt là Cách Đới và Eugene. Một cánh tay máy là dao, một cánh tay là cưa điện, sức mạnh giết người vô hạn, sức mạnh đào đường hầm cũng vô tận như thế.
Chưa đến năm tiếng, đường hầm đã được đào sâu hun hút. Rễ cây cũng từ nhỏ như ngón tay cái được đào đến to như cổ tay, to như cánh tay, to như bắp đùi, rồi lại đến những rễ cây khổng lồ mà hai tay ôm không xuể.
Bọn họ ngày càng tiến gần đến bộ phận quan trọng của Cây Sinh Mệnh.
Hòa Ngọc thỉnh thoảng sẽ ra ngoài xem xét tình hình, đáng tiếc, bên ngoài vẫn không có gì thay đổi, chỉ toàn là cảnh hoang tàn. Điều bọn họ có thể làm chỉ là tiếp tục đào.
Đường hầm đã đào rất sâu, nên ai nấy đều lấm lem bùn đất.
"Mẹ kiếp, Eugene, mày có thể cẩn thận chút không? Lần nào mày cũng hất cả đống bùn đất về phía bọn tao."
"Cái cưa điện này của tao ồn lắm. Tao còn ăn nhiều bùn đất hơn chúng mày đấy, ồn ào cái gì?"
"Cách Đới, nhanh lên!"
"Đừng có giục! Anh giỏi thì anh lên mà đào đi."
"Vạn Nhân Trảm, mày giẫm vào người tao rồi!"
"Mẹ nó, mày làm cả người tao toàn là đất rồi này!"
"Tránh ra! Tránh ra! Bỏ cái đống bùn đất này ra! Tôi sắp ngạt thở rồi!"
"Thằng ngốc nào vừa đụng vào tôi đấy?"
"Á! Bùn đất rơi vào người tôi rồi!"
Hang động hỗn loạn chẳng khác nào một chiến trường thứ hai.
Luôn có người thừa cơ trả thù riêng, cố tình hất bùn đất lên mặt "đối tượng" của mình.
[Bình luận: "Đây rốt cuộc là cao thủ Liên Bang hay là dân tị nạn từ hành tinh rác vậy..."]
[Bình luận: "Quay lại đi, tư liệu quý giá ơi!"]
[Bình luận: "Ha ha ha, dưới sự dẫn dắt của Hòa Ngọc, các cao thủ này cuối cùng cũng trở nên gần gũi, dân dã quá."]
Cuộc thi đấu này, tất cả mọi người đều không hay biết về những bình luận của khán giả. Bọn họ vẫn cần cù chăm chỉ đào hầm, vừa đào vừa cằn nhằn, cực kỳ ghét bỏ người bên cạnh, đặc biệt là "đối tượng" của mình.
"Vù vù."
Hòa Ngọc đứng bên cạnh, cây chổi rung lên hai lần, vui vẻ muốn lao về phía trước, như thể có thứ gì đó đang thu hút nó.
Cậu hơi nhướng mày, sau đó khẽ mở môi, nói: "Đến rồi."
Giọng nói vừa dứt, sau khi đào xong lớp đất phía trước, ánh sáng tràn vào đường hầm, như thể đã thông một bức tường. Phía trước là một không gian rộng lớn tràn ngập ánh sáng.
Cách Đới ở đầu đường hầm, mắt sáng rực lên: "Đào đến nơi rồi!"
Rễ cây trở nên dày đặc hơn. Không gian dưới lòng đất trống trải, không có thứ gì khác. Tất cả đều đang nói với bọn họ rằng họ đã tìm thấy.
Cách này thế mà lại có tác dụng! Bọn họ thật sự dựa vào rễ cây để tìm thấy Cây Sinh Mệnh bị ẩn giấu.
