Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 485: Toàn Dân Yêu Đương (38) - Không mắng chết cô, tôi sẽ ghê tởm tới chết




[Bình luận: "Không hổ là Hòa Ngọc."]

[Bình luận: "Quá độc ác, thật sự quá độc ác, hiện tại các cặp đôi đều đang kìm chân nhau."]

[Bình luận: "Rốt cuộc Hòa Ngọc muốn kết đội với ai đây, Trấn Tinh sao?"]

[Bình luận: "Trấn Tinh còn đang chạy thục mạng trên đường kia kìa."]

Sau trận ẩu đả, hai cô gái đều hung hăng liếc nhìn về phía xa, đứng cách nhau một khoảng, không thèm nhìn mặt đối phương, ánh mắt sắc lạnh và u ám như đang trút hết lời mắng nhiếc vào trong lòng.

Không mắng chết cô, tôi sẽ ghê tởm tới chết.

Quỳnh liếc xéo Hòa Ngọc.

Seattle cũng trừng mắt nhìn cậu: "Đều tại anh!"

Hòa Ngọc xua tay: "Tôi đã bảo là tôi đang giúp các cô mà. Thôi được rồi, đã kết đôi rồi thì cố gắng hòa thuận đi."

Hai người: "..."

Nói thì dễ, nhưng căn bản họ không muốn ở chung với đối phương.

Hai người còn định lên tiếng, Hòa Ngọc đã giẫm lên chổi: "Chúng ta về thôi."

Chiếc chổi rung nhẹ, Hòa Ngọc chuẩn bị cất cánh. Thấy vậy, hai người cũng chẳng buồn giằng co nữa.

Seattle khẽ nhíu mày: "Anh muốn đi đâu?"

Quỳnh cũng nhìn cậu, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Hòa Ngọc không giấu giếm: "Đi tìm Eugene và Cách Đới, bọn họ đang đào đồ ăn. Trí não của hai cô phải dùng để giải mã, chúng ta hợp tác đi."

Quỳnh lạnh lùng liếc Seattle một cái rồi gật đầu: "Được, cùng đi." Dù cô ta tìm được một bộ não cũ còn dùng được, nhưng lại không có công cụ để giải mã, cần sự hỗ trợ của Eugene và Cách Đới, cho nên buộc phải hợp tác. Cũng may hiện tại cô ta đã kết đôi, được đảm bảo an toàn, nhưng đối tượng kết đôi lại không đáng tin cậy. Nghĩ đến đây, Quỳnh dùng ánh mắt nhìn Seattle như muốn nói không phải cô còn cần nhờ đến tôi sao?

Seattle: "..." Khó chịu chết đi được. Mà sự khó chịu này còn kéo dài suốt 24 tiếng.

Hòa Ngọc làm như không thấy vẻ mặt nhăn nhó của họ, cậu giẫm lên chổi, mang theo Bạc Kinh Sơn và Vạn Nhân Trảm quay về điểm xuất phát trước.

Quỳnh và Seattle bám sát theo sau.

Eugene và Cách Đới lại đang "giao lưu thân thiện" với nhau. Có vẻ là vừa đào vừa ngấm ngầm chửi rủa đối phương, chửi xong lại bắt đầu vạch tội nhau, rồi tự nhiên mà lao vào đánh nhau.

Hòa Ngọc thấy vậy cũng không ngạc nhiên, cậu bình tĩnh điều khiển cây chổi hạ xuống đất. Một đoàn người mang theo bụi đất, hai người đang đánh nhau mới để ý đến họ.

Nhìn thấy Seattle và Quỳnh mặt mày đen sì đứng cạnh nhau, hai người ngẩn ra rồi lập tức bật cười.

Eugene cười như xem kịch: "Ôi chao, lại thêm hai kẻ thù bị trói thành một đôi."

Cách Đới cười khẩy: "Hòa Ngọc, rốt cuộc cậu còn muốn 'bẫy' bao nhiêu người nữa?"

Hòa Ngọc thản nhiên nhảy xuống khỏi cây chổi, kéo chặt chiếc áo khoác Hàn Băng thú trên người, cất bước đi lên phía trước: "Đào được gì chưa?"

Cách Đới: "..."

Hòa Ngọc liếc gã rồi không nói gì thêm. 

Nhưng thật khó hiểu, Cách Đới vẫn cảm nhận được vẻ ghét bỏ khó chịu kia. 

Hòa Ngọc đã dẫn người trở về rồi mà họ vẫn chưa đào được gì.

Sớm biết thế thì đào thức ăn trước rồi đánh nhau với Eugene sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng