Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 479: Toàn Dân Yêu Đương (32) - Bậc thầy PUA đã đến rồi!




Hành động quay đầu nhanh chóng của cái chổi đã thể hiện rõ. Hòa Ngọc có thể nghe thấy lời Quỳnh nói. 

Chỉ là trước đó, cậu phớt lờ cô ta, làm như không nghe thấy, nhưng sau khi cô ta nói ra "trí não" và "manh mối", cậu lại có hứng thú, lập tức quay người lại.

Rõ ràng có người tới cứu mình rồi nhưng mà... Quỳnh chỉ muốn nghiến răng.

Cái chối bay càng ngày càng gần, trang bị phi hành cao cấp lại không giống nhau, nhanh như một tia chớp, trong nháy mắt đã ở ngay trước mặt. Lúc này, Quỳnh mới nhìn rõ cái chổi đang chở ba người. Hòa Ngọc và Bạc Kinh Sơn của Lam Tinh ở trên, cục than treo bên dưới hình như là Vạn Nhân Trảm? 

Anh ta gặp tai họa của hành tinh tình yêu rồi à.... Nhưng chuyện này không quan trọng lắm.

Quỳnh nhìn Hòa Ngọc đáp xuống đất một cách tiêu sái, vẻ mặt cô ta đầy đau khổ và phẫn nộ: "Vừa rồi tại sao anh lại phớt lờ tôi?"

"Đùng..." Sét đánh xuống khiến Quỳnh đã khốn khổ trông càng thê thảm hơn.

Hòa Ngọc nhìn đám mây đen trên đầu cô ta, rồi lại nhìn Jun đang nằm bên cạnh, mắt cậu chợt lóe lên. Một người đã chết.

"Anh nói đi!" Quỳnh không chịu buông tay, cô ta nâng vành mũ lên, trừng mắt nhìn Hòa Ngọc, muốn xem người này có thể đưa ra lý do gì. 

Vẫn giả vờ như không nghe thấy? Vẫn phớt lờ những gì cô ta đã nói?

Hòa Ngọc nhìn cô ta, cậu khẽ thở dài, cau mày lại, tỏ vẻ tiếc thương: "Quỳnh, cô nói xem các tuyển thủ tham gia thi đấu khác gặp phải tình huống của cô sẽ làm như thế nào? Nếu là cô đi ngang qua, cô sẽ làm gì?"

Quỳnh bất động. 

Các tuyển thủ khác sẽ làm như thế nào? Nếu đã kết thành cặp đôi, để đảm bảo an toàn thì họ chắc chắn sẽ giết cô ta không chút do dự. Đây là Show sống còn đỉnh lưu, là trò chơi chỉ có một người còn sống sót! Cho dù là bản thân cô ta, có lẽ cũng sẽ không ngại ra tay, dù sao cũng có thể bớt đi một đối thủ cạnh tranh.

Hòa Ngọc thuận thế hỏi tiếp: "Có phải là họ sẽ giết cô không?"

Quỳnh vô thức gật đầu.

Nhưng Hòa Ngọc lại lắc đầu, bất đắc dĩ hỏi: "Tôi tìm được cô nhưng không giết cô, ngược lại còn tha cho cô một mạng, chẳng phải đã giữ mặt mũi cho cô rồi sao?" Trong lúc thi đấu, không giết người thực sự chính là buông tha cho người đó. 

Hòa Ngọc biết bây giờ giết Quỳnh quả thật rất dễ dàng nhưng nếu đã lựa chọn rời đi nghĩa là cậu đã tha cho cô ta một mạng. Cũng coi như là nể mặt cô ta.

Quỳnh lại gật đầu.

"Haizz." Hòa Ngọc thở dài, ánh mắt thất vọng, nhẹ giọng nói: "Quỳnh, vậy tại sao cô lại chất vấn tôi?" Rõ ràng cậu chỉ nhẹ nhàng nói ra lời thắc mắc nhưng sự bất lực và thất vọng trong mắt cậu gần như nhấn chìm người đối diện, bao phủ lấy đối phương. 

Khắp người Hòa Ngọc toát lên vẻ bi thương đau khổ, giờ khắc này, cậu là một người đàn ông đáng thương bị người khác hiểu lầm. 

Tại sao lại chất vấn cậu? Cậu rõ ràng là có ý tốt muốn bỏ qua nhưng lại bị cô ta chất vấn... Quả thật không nên mà.

Quỳnh vô cùng trách bản thân, Hòa Ngọc nói đúng, cậu không làm tổn thương cô ta, còn là đang đảm bảo tính mạng của cô ta, đối với cô ta mà nói đây chính là ơn nghĩa lớn. 

Những người khác chắc chắn sẽ không làm như vậy đâu! Thế mà cô ta không biết ơn Hòa Ngọc thì thôi, thậm chí còn chất vấn cậu, nhìn cậu chằm chằm, nghi ngờ cậu. Ánh mắt của Quỳnh ngày càng trở nên tự trách, đôi mắt cô ta nhìn Hòa Ngọc đầy áy náy, đôi mắt to tròn ấy ngập tràn sự hối hận và ảo não.

Hòa Ngọc cụp mắt xuống, vô cùng đau lòng, thậm chí Quỳnh còn tiến lên một bước, muốn xin lỗi cậu. 

Đáng tiếc, sấm sét và mưa axit đã ngăn cô ta lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng