Cách Đới nghiến răng, gằn giọng thốt lên một câu: "Eugene, anh là đồ ngốc!" Đây là do Eugene đột nhiên tố cáo gã có thức ăn.
Eugene cười khẩy: "Cậu thông minh, cậu thông minh vậy sao lúc nãy không phản ứng lại đi, còn không phải mặc cho Hòa Ngọc lên kế hoạch sao, chính mắt tôi thấy cậu gật đầu đấy."
"Anh không cãi nhau với tôi thì anh chết à?"
"Rõ ràng là cậu chỉ trích tôi trước."
Nói được một lúc thì lại cãi nhau, cãi được một lúc rồi lại "thân thiết".
Anh cho tôi một bạt tai, tôi tặng anh một cái tát.
[Đạn mạc: "Đôi này đúng là náo nhiệt."]
[Đạn mạc: "Ha ha ha ha."]
[Đạn mạc: "Vui thật, nhìn họ tương thân tương ái như thế đúng là buồn cười chết đi được."]
Trên trời, Bạc Kinh Sơn nghiêng đầu: "Dùng chiêu trò như thế với họ, một lát quay về họ sẽ chia thức ăn cho chúng ta thật sao?"
Hòa Ngọc vô cùng bình tĩnh: "Không sao, tôi còn cách khác." Chính là dùng tin tức để đổi lấy. Cho dù không điều tra được gì thì cũng có thể bịa ra một số tin tức để trao đổi.
Bạc Kinh Sơn gật đầu, anh ấy cảm thấy hài lòng rồi, quả nhiên hành động với Hòa Ngọc thoải mái hơn hẳn, Hòa Ngọc đúng là khiến người ta cảm thấy an toàn. Không giống Lăng Bất Thần toàn là nhờ vào vận may. Còn là vận may tốt đến mức khiến người ta ghen tỵ.
Vạn Nhân Trảm bị treo phía dưới tức giận: "Hai người không thể nhìn xuống đây sao, dưới này còn có người đấy. Hòa Ngọc, mày mới là chó độc thân." Hai người bên trên không ai quan tâm đến lời kêu gào của gã.
Eugene, Cách Đới thì vừa xỉa xói nhau vừa đào đất. Ba người Hòa Ngọc đang nhàn nhã bay trên bầu trời, kiểm tra hết toàn bộ thế giới nhưng cho dù đi từ phía nào, đi đến đâu thì cũng chỉ thấy một mảnh đất hoang vu, ngoài ra không còn gì cả.
Vạn Nhân Trảm bị treo bên dưới: "Hành tinh tình yêu đã bị diệt vong rồi đúng không? Căn bản không có sinh vật nào tồn tại, càng đừng nói đến loài người."
Hiếm khi Bạc Kinh Sơn đồng tình với gã, gật đầu nói: "Có lẽ bây giờ hành tinh này chỉ còn mười người chúng ta thôi, mục đích của trận đấu này là khiến chúng ta chém giết lẫn nhau."
Hòa Ngọc nhìn anh ấy, nói một cách sâu xa: "Năm trăm năm rồi, hơn một nửa loài người đều chết cả, nhưng con quỷ được gọi đến lại không hề chết." Nếu như ma quỷ đã chết thì quy tắc không thể kéo dài mãi như vậy, quy tắc của hành tinh tình yêu vẫn còn chứng minh ma quỷ vẫn còn sống.
Năm trăm năm trôi qua, quy tắc và tai họa đáng sợ này đủ khiến một hành tinh bị diệt vong. Nhưng điều này cũng không đồng nghĩa không còn sinh vật sống. Cho dù là chém giết vượt phó bản cũng không thể không có boss được. Ma quỷ được triệu hồi chính là boss của ải này mà họ phải vượt qua.
Bạc Kinh Sơn nhíu mày: "Một con boss có thể tiêu diệt cả một hành tinh thì sợ là rất khó đối phó."
Hòa Ngọc: "Yêu cầu của nhiệm vụ này không hề nói là phải g**t ch*t boss." Cậu bình tĩnh đáp: "Bây giờ chúng ta là công cụ của ma quỷ, thuận theo quy tắc của ma quỷ thì mới có khả năng sinh tồn." Chỉ là cậu bắt đầu hứng thú với cặp đôi đã triệu hồi ma quỷ năm trăm năm trước.
Nhưng tiếc là người đã chết sạch hết rồi, không biết còn có thể bắt đầu tìm hiểu chuyện này từ đâu. Trên hành tinh tình yêu có một cây sinh mệnh nhưng cho đến bây giờ họ vẫn chưa tìm được nó, cũng không biết là sống hay chết.
Sắc mặt Hòa Ngọc không thay đổi, cây chổi dưới chân lại đột nhiên tăng tốc, tiếp tục bay về phía trước. Bạc Kinh Sơn nhìn ra phía xa, mắt chăm chú nhìn sự thay đổi của xung quanh.
