Eugene bán đứng "người yêu" như một lẽ đương nhiên, đồng thời còn rất hùng hổ. Cách Đới cũng từ từ bò dậy, tức đến nỗi nghiến chặt răng, gã vốn đã không đánh lại Eugene, lúc hai người đấm nhau thì bản thân gã bị thương nặng hơn, tên khốn này đã chiếm được lợi thế mà còn đi tố cáo, thật sự là quá độc ác.
Gã rất muốn tháo đầu Eugene xuống, đôi mắt như phun ra lửa: "Đó là những thứ tự tôi tìm được, ở đây cũng là tôi tìm."
Hòa Ngọc: "Có mặt là có phần."
Bạc Kinh Sơn, Vạn Nhân Trảm đều đồng loại gật đầu.
Cách Đới nổi trận lôi đình, rất muốn g**t ch*t những tên đáng ghét này ngay tại chỗ, đáng tiếc là một mình gã không đánh lại nhiều người như vậy nhưng gã cũng không muốn giao thức ăn ra.
Hòa Ngọc nhìn Cách Đới: "Những thứ trước đây anh tìm được thì thuộc về anh, còn bây giờ những thứ ở đây là do chúng ta cùng nhau đào được, có mặt thì được chia phần, như vậy có được không?"
Cách Đới: "..." Hình như cũng được, cũng tốt hơn so với việc lấy hết thức ăn ra chia đều. Gã đánh không lại ba người họ, chắc chắn Eugene cũng sẽ không giúp gã, chia sẻ số thức ăn chưa tìm được kia cũng tốt hơn so với việc lấy thức ăn đã cất vào ba lô ra. Cách Đới chầm chậm gật đầu.
Hòa Ngọc chớp mắt, chân thành đề nghị: "Đúng rồi, mọi người ở đây cùng tìm thức ăn thì hơi phí, chúng ta đông người, hay là cùng hợp tác, phân công nhau hành động, thế nào?" Đội của cậu có năm người, chiếm một nửa số người của trận thi đấu này. Cách Đới cảm thấy cũng có lý, tiếp tục gật đầu.
Hòa Ngọc bình tĩnh chỉ huy: "Tôi, Bạc Kinh Sơn, Vạn Nhân Trảm tiếp tục đi thăm dò tình hình, sẵn tiện tìm một nơi nghỉ chân. Nơi đây an toàn hơn, anh và Eugene tiếp tục đào thức ăn, đợi khi bọn tôi về sẽ chia sẻ lại tình hình với mọi người."
Cách Đới ngây người, hình như... nghe cũng hợp lý. Dù gì họ ở đây đào thức ăn cũng xem như an toàn, ngược lại người ra ngoài thăm dò sẽ nguy hiểm hơn. Họ ở lại đây, cho dù có chạm phải người khác thì cũng là đối phương xui xẻo. Mặc dù gã không muốn ở cùng Eugene chút nào nhưng sắp xếp của Hòa Ngọc đúng thật là hợp lý nhất ngay lúc này. Vì thế Cách Đới gật đầu.
Eugene: "Tôi không muốn ở một mình cùng với người này."
Cách Đới cười nhạt: "Anh cho rằng tôi muốn à?"
Hòa Ngọc kiên trì khuyên: "Đây là cách sắp xếp tốt nhất, hai người không thể tách nhau quá năm kilomet. Hơn nữa cặp đôi ở cùng nhau mới an toàn, người khác cũng không làm hại được hai người, đợi 24 tiếng qua đi thì hai người có thể giải tán."
Cách Đới và Eugene lại nhìn nhau, đồng loạt chán ghét quay đầu đi. Nhưng vì sự "thần giao cách cảm" của các cặp đôi nên họ có thể cảm nhận được sự chán ghét của đối phương, sự chán ghét tăng lên thì cũng khiến người kia khó chịu.
Eugene cắn răng: "Ngày mai nhất định phải giải tán."
Cách Đới: "Hơ, anh cho rằng tôi muốn bị ràng buộc với anh à?"
Hai người nói xiên nói xỏ đi đào thức ăn, Hòa Ngọc phất tay áo, đưa Bạc Kinh Sơn và Vạn Nhân Trảm đạp lên chi bay lên trời, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa. Còn lại hai người đứng bên dưới chán ghét lẫn nhau, căn bản không muốn nhìn đối phương thêm lần nào, chỉ có thể cúi đầu đào đất, không thèm ngẩng lên. Họ cứ đào mãi đào mãi.
Cách Đới: "..." Gã đột nhiên dừng tay lại, không dám tin nói: "Đợi đã, không đúng..." Thần giao cách cảm, Eugene có thể loáng thoáng cảm nhận được suy nghĩ của gã.
Eugene cũng ngây người, hoang mang ngẩng đầu lên.
Cách Đới buông vũ khí xuống, cắn chặt răng: "Bị Hòa Ngọc bẫy rồi, vốn dĩ họ chỉ bay khắp nơi thôi, tôi tìm thức ăn, chính tay tôi đào nó lên, tại sao lại phải chia họ chứ?"
Eugene cũng đang đào đất, gã căn bản không muốn đi cùng đám người Hòa Ngọc. Ba người họ cứ bay đi bay lại trên trời mãi, giờ họ quay về trạng thái "bay trên trời" thì dựa vào đâu mà mình phải đào thức ăn cho họ chứ.
Như vậy vốn có công bằng đâu!
Eugene: "..." Sơ ý rồi, gã chỉ mãi lo đối phó với Cách Đới nhưng lại bị Hòa Ngọc bẫy thêm lần nữa.
