Họ càng đánh càng kịch liệt, Hòa Ngọc cười rất dịu dàng.
Bạc Kinh Sơn: "..."
Vạn Nhân Trảm: "..."
Một người thì chà xát cánh tay, một người thì sờ lên gáy đang lạnh toát của mình, vẻ mặt của cả hai đều phức tạp.
Hòa Ngọc thậm chí còn lui về sau vài bước, nhường không gian cho hai người bên dưới giày vò nhau, là một "người khởi xướng", cậu giấu đi công lao của mình.
Lúc mới bắt đầu, cậu và Eugene muốn tiến hành "lựa chọn tình yêu" nhưng lúc đó quy tắc vẫn chưa đưa ra giới hạn thời gian cụ thể, cho nên Hòa Ngọc đã đưa Eugene tìm đến Cách Đới, ép hai người họ phải dùng quan hệ người yêu để ràng buộc lẫn nhau. Eugene đã trở thành một trong hai "người yêu" nên đương nhiên lựa chọn tình yêu trước đây của họ cũng sẽ biến mất.
Hiện giờ, "Eugene và Cách Đới" là một cặp, "Vạn Nhân Trảm và Bạc Kinh Sơn" là một cặp, hai đôi này an toàn, kẻ độc thân duy nhất là Hòa Ngọc đây cũng an toàn.
Hòa Ngọc - an toàn - đứng bên cạnh, Eugene và Cách Đới đã đánh rất lâu, cậu cũng đã xem rất lâu. Vạn Nhân Trảm nhìn hai người dưới đất, rồi lại nhìn lên Hòa Ngọc đang mỉm cười, gã không nhịn được lẩm bẩm một tiếng: "Mẹ nó, đúng là ma quỷ mà."
Hòa Ngọc không quan tâm gã. Đôi mắt Bạc Kinh Sơn liếc qua, nó mang theo sự khinh thường và lạnh lẽo. Vạn Nhân Trảm thấy vậy thì cười khẩy một tiếng: "Mày tỏ vẻ gì chứ, không phải trong lòng vẫn sợ đấy sao, đừng cho rằng tao không cảm nhận được." Thấy một Hòa Ngọc đáng sợ như thế, rõ ràng là anh ấy cũng thấy rợn người, giả vờ bình tĩnh cái gì.
Bạc Kinh Sơn: "..." Có đôi tình nhân nào mà "thần giao cách cảm" như thế chứ, thật đúng là phá hoại. Ngay cả nét mặt bình tĩnh cũng không giả vờ nổi nữa.
Eugene và Cách Đới vừa "giao lưu thân thiết" xong, người đầy mồ hôi, mặt mũi bầm dập nằm dài dưới đất thở hổn hển, thêm vào đó xung quanh hai người còn có một làn khói mờ màu hồng. Đúng thật là khiến người ta phải nghĩ ngợi.
[Đạn mạc: "Nếu như không phải biết hai người đó đang đánh nhau thì chắc chắn tôi sẽ cho rằng họ đang....Hi hi hi."]
[Đạn mạc: "Cười chết tôi rồi, xem hai người này cãi nhau, tôi có thể cười cả năm, đây chính là cái giá khi đắc tội Hòa Ngọc."]
[Đạn mạc: "Hòa Thần nhà tôi vẫn đang độc thân đấy, sắp xếp đối tượng cho cậu ấy nhanh lên."]
[Đạn mạc: "Trấn Tinh, đang phi trên đường sắp đến rồi."]
[Đạn mạc: "Tại sao lúc nào Trấn Tinh cũng đang trên đường hết vậy? Giờ cũng vẫn đang trên đường?"]
Trấn Tinh ở phương xa thở dài, vỗ lên trang bị phi hành của mình: "Sao ngươi lại không cố gắng như thế chứ?" Mặc dù món trang bị này trông đẹp hơn cây chổi của Hòa Ngọc nhưng... Rõ ràng là đang đuổi theo Hòa Ngọc, kết quả chỉ cần đối phương xuất phát thì khoảng cách của họ càng ngày càng xa. May là đối phương đã dừng lại, gã phải nhanh lên mới được.
Vạn Nhân Trảm nhìn Hòa Ngọc: "Tiếp theo nên làm gì đây?" Căn bản gã không có ý suy nghĩ muốn đi một mình với "đối tượng" này, rất rõ ràng "đối tượng" của gã cũng có cùng suy nghĩ như thế.
Hòa Ngọc đưa tay lên sờ chiếc cằm xinh đẹp của mình, đôi mắt như đang suy nghĩ: "Tôi muốn tiếp tục thăm dò hành tinh tình yêu, tiện thể tìm một ít thức ăn và nơi dừng chân."
Trên mặt đất, Eugene đột nhiên nhảy dựng lên: "Tôi tố cáo Cách Đới giấu đồ ăn riêng!"
Cách Đới: "???"
Ba người Hòa Ngọc nhìn sang Eugene. Eugene phủi bụi trên người mình xuống, bởi vì đứng dậy quá đột ngột nên động phải vết thương trên người, gã nghiến răng chịu đựng: "Cách Đới luôn tìm thức ăn, không chỉ giấu một ít trong ba lô mà còn ở đây đào đất để giấu đồ ăn xuống đó."
Cách Đới: “...” Nghe lời cảm ơn của tôi này, người yêu tuyệt vời của tôi ạ...
