Eugene mở miệng: "Xin lỗi..."
Nói câu đó xong, sắc mặt Eugene liền khôi phục lại vẻ lấy lòng, gã nghiêng người về phía trước: "Tôi sai rồi, tôi rất nghiêm túc mà, mối quan hệ của chúng ta là bạn đồng hành hợp tác chiến đấu cực kỳ tốt đẹp, ràng buộc cặp đôi chỉ vì nguyên tắc thôi, chúng ta là bạn hợp tác tạm thời, bạn hợp tác tốt nhất!"
Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng Eugene lại cảm thấy có chút trống rỗng. Gã lắc đầu thật mạnh cố gắng quăng thứ cảm xúc kỳ lạ này đi.
Hòa Ngọc yên lặng nhìn gã. Eugene thấy vậy bèn thề: "Thật đó, Hòa Thần, chúng ta chắc chắn là bạn đồng hành tuyệt vời nhất, sự tồn tại quét sạch các phó bản." Hòa Ngọc vẫn yên lặng nhìn gã. Eugene than thở: "Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, thời gian không còn nhiều, cậu mau đồng ý lập đội với tôi đi."
Hòa Ngọc cười khẽ: "Đúng vậy, sắp hết thời gian rồi." Cậu nhìn Vạn Nhân Trảm rồi ra lệnh: "Anh chọn yêu thầm Cách Đới, như vậy sẽ có được vị trí của anh ta."
Vạn Nhân Trảm sửng sốt, Eugene cũng sửng sốt.
Sao lại kéo Cách Đới vào đây rồi? Yêu thầm Cách Đới là sao?
Đột nhiên, một ý nghĩ xuất hiện trong đầu Vạn Nhân Trảm và Eugene...
Mắt Vạn Nhân Trảm sáng lên: "Được!"
Eugene: "???"
Eugene: "Hòa Ngọc, cậu làm người chút đi!" Chết tiệt, tàn nhẫn quá đi!
Cách Đới đang chăm chỉ đào đất.
Đúng vậy, không sai, gã đang đào đất, đang đào căn nhà sắp sập, gã muốn đào một đường hầm chui xuống đất. Không giống như những người chơi khác nóng lòng muốn tìm người, khi Cách Đới nhìn thấy rõ tuyển thủ của phó bản này thì bình tĩnh đi hướng khác, không có ý định tìm người.
Mười người đều là cao thủ, hơn phân nửa sẽ không chết luôn vào ngày đầu tiên, như vậy sẽ có người bị bỏ lại hoặc sẽ có người không thể chờ đợi được đến tìm gã.
Gã chỉ cần đợi thôi, cần gì phải đi tìm ai? Gã chỉ mong người bị bỏ lại cuối cùng sẽ không phải là Eugene.
Mặc dù thành cặp với người khác cũng không vui vẻ gì nhưng đây là thi đấu, đây là hy sinh chính đáng, nhưng nếu là Eugene...
Ha ha, Cách Đới cảm thấy mình có thể phun ra hai lít máu.
Quên đi, gã không muốn nghĩ đến chuyện đáng sợ như vậy, nếu như may mắn, người bị bỏ lại là Hòa Ngọc thì sao?
Cách Đới lắc đầu và tiếp tục đào. Đào đất cũng là nhiệm vụ của phó bản, yêu cầu của phó bản này là sống ở hành tinh tình yêu trong ba mươi ngày. Cho dù ở trong thế giới của phó bản có đói đến đâu, sau khi vào trạm trung gian thì sẽ hồi phục lại trạng thái tốt nhất, hơn nữa thể chất của người Liên Bang rất tốt, đói vài ngày trong phó bản cũng không sao.
Nhưng phó bản này thì khác, trong mười ngày mà những người mạnh mẽ như bọn họ không có dịch dinh dưỡng cũng khó có thể trụ vững. Vì vậy thức ăn cũng rất cần thiết.
Cách Đới nghĩ đến con cá khô mà Hòa Ngọc câu được ở thiên đường băng tuyết, vì vậy gã cũng nghĩ đến việc tích trữ một ít thức ăn, đợi đến khi gặp được những tuyển thủ khác, có lẽ cũng phải bắt đầu tranh chấp và tính toán rồi.
Trước đó Eugene đã lấy đầu của mình xuống rồi sử dụng nó như một robot thăm dò.
Hừ, hình như có người của hành tinh Cơ Giới? Cách Đới dùng đầu để thăm dò những thứ có thể ăn được ở xung quanh, sau đó lập tức chăm chỉ đào tiếp, tập trung đào bới, tập trung đến mức không nhận thấy có cây chổi đang lao nhanh về phía mình.
Lúc gã kịp phản ứng thì bốn người đã đáp xuống trước mặt.
