Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 60: Ngoại truyện 7 - Không vượt quá giới hạn.




Chuyện như thế này, từ trước đến nay vẫn luôn là Lâm Dữ Kiêu chủ động.

Trịnh Thư Hạ trước khi kết hôn hoàn toàn chưa từng có kinh nghiệm, đừng nói đến chủ động, ngay cả “biết” cũng chẳng biết.

Cô khẽ cúi đầu, liếc nhìn người đàn ông đang thong thả tự tại, đáy mắt còn lấp lánh ý cười, ngắm cô “chủ động”, khóe mắt cô cụp xuống, mang theo vẻ ấm ức.

“Không được đâu…” Cô vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, giọng nói gần như nghẹn ngào: “Em thật sự không biết làm…”

Làm sao lại có người quá đáng như vậy chứ? Bản thân cô nào có biết gì, lỡ tay làm bậy rồi làm tổn thương cả hai thì sao?

Với Trịnh Thư Hạ, tất cả đều là vùng mù mịt chưa từng chạm tới, thế nên cô hoảng loạn.

Nhưng với Lâm Dữ Kiêu, người đã “tính toán” ra tình huống này từ trước thì đây chỉ khiến anh càng phấn khích. Cùng lắm thì chỉ có chút thương xót dành cho cô gái nhỏ đang luống cuống tay chân.

Cũng chỉ vào những lúc như thế này, Trịnh Thư Hạ mới yếu đuối đến vậy, đem toàn bộ cảm xúc phó thác vào anh.

Lâm Dữ Kiêu thích cảm giác đó, nhưng anh cũng biết phải có mức độ, biết tiến lùi đúng lúc.

Không thể vượt quá giới hạn, nếu không, sau này đừng mong có lần thứ hai. Với một cô gái đơn thuần như Trịnh Thư Hạ, những chuyện vượt ranh giới thế này cần phải dỗ dành từng chút một.

Dù là ở đâu, dù là chuyện gì, bây giờ cũng thế, phải từ từ khiến cô “cam tâm tình nguyện”. Chuyện này… phải là hai bên đều mong muốn, thì mới thực sự có ý nghĩa.

“Bảo bối à, học một chút là biết thôi, không khó đâu.” Lâm Dữ Kiêu chớp mắt, cố ý ra vẻ yếu thế: “Nếu anh giận thật, đã chẳng để em chủ động như vậy, đúng không?”

…Việc này, thật sự bắt buộc phải làm sao?

Trịnh Thư Hạ thật lòng muốn hỏi, nhưng cảm nhận được làn da nóng rực dưới tay mình, cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.

Thôi vậy… Lâm Dữ Kiêu đang bệnh mà… nhường anh một chút đi… Cô gái nhỏ nghĩ rất đơn giản, hàng mi lấp lánh chút hơi nước khẽ rũ xuống, bắt đầu học một cách vụng về và ngoan ngoãn, cố gắng tìm cách hòa hợp cùng anh.

Lâm Dữ Kiêu suýt nữa bật cười, nhưng vẫn nằm yên đó làm bộ yếu ớt, nhìn cô như chú thỏ nhỏ, lục đục xoay xở trên người anh.

Đây là lần đầu tiên cô thử điều này, lóng ngóng vô cùng.

Mới được nửa chừng, Trịnh Thư Hạ đã không dám tiếp tục nữa, cả người cứng ngắc, mồ hôi túa ra, giọng mềm nhũn: “Không được… Em thật sự không dám nữa rồi…”

Lâm Dữ Kiêu bật cười khẽ, bàn tay thon dài vỗ nhẹ lên vòng eo mảnh mai của cô, so với sự căng cứng của cô, anh lại trông vô cùng ung dung.

“Không… không muốn đâu…” Trịnh Thư Hạ lắc đầu, bắt đầu làm nũng.

Cô bắt đầu thấy không thoải mái rồi. Vào những lúc thế này, cô đúng là một “cục bông mềm yếu”.

Lâm Dữ Kiêu bất lực, ngón tay siết lấy phần xương bướm mảnh mai nơi lưng cô gái, kéo nhẹ về phía anh.

“Ưm…”

Trịnh Thư Hạ mắt ngân ngấn nước, bật ra tiếng nghẹn ngào, vùi mặt vào vai anh. Là Lâm Dữ Kiêu thì dù có không “đi đến cùng”, cảm giác cũng khiến người ta khó lòng chịu nổi.

Hơn nữa, tư thế chủ động này chẳng mang lại cho Trịnh Thư Hạ chút cảm giác kiểm soát nào, trái lại khiến cô như đang lơ lửng giữa không trung, chông chênh và bấp bênh.

Thậm chí toàn thân cô căng cứng đến mức đau nhức, như một cây cung bị kéo căng hết cỡ, chẳng biết buông ra rồi có còn nguyên vẹn không.

Nếu thật sự làm theo lời anh… cô sợ… cái cảm giác đó… sẽ khiến người ta gục ngã thật sự.

Thế nhưng, Lâm Dữ Kiêu như thể nhìn thấu được tâm tư của cô, khẽ nhướng mày, cong gối lại, dùng đầu gối trêu đùa đẩy nhẹ lưng cô.

“Đừng mà…” Trịnh Thư Hạ co rụt vai lại vì bị anh trêu chọc, trong giọng nói đã mang theo tiếng nức nở: “Em thật sự sợ…”

“Đừng sợ.” Lâm Dữ Kiêu ghé sát tai cô, nhẹ nhàng hôn lên đó, giọng nói dứt khoát: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”

Anh đang mượn cái cớ bệnh để muốn làm gì thì làm, bởi biết cô luôn mềm lòng mà chiều anh vô điều kiện. Trịnh Thư Hạ đành vùi mặt vào lồng ngực anh, th* d*c từng hơi ngắn và gấp, nhịp thở yếu ớt như cơn gió mảnh.

Cảm giác ấy… chẳng thể nào diễn tả bằng lời, chỉ như thể… cô vừa “chết đi” trong chốc lát vậy. Phải một lúc lâu sau, cô mới dần dần lấy lại hơi thở.

Về chuyện này, Lâm Dữ Kiêu trước nay luôn rất chiều chuộng cô. Anh biết cô sợ, mà đây lại là lần đầu tiên họ đi xa đến vậy.

Huống hồ lần này anh còn đang sốt cao, thân thể nóng bỏng đến mức khiến người khác không dám lại gần.

Trịnh Thư Hạ chẳng thể làm gì hơn, đành để mặc anh “tác oai tác quái”. Cô thật sự không hiểu, anh rốt cuộc bệnh ở chỗ nào, cả buổi chỉ uống có một bát cháo loãng mà lại dư sức đến thế…

Cuối cùng vẫn là Trịnh Thư Hạ chịu không nổi, mềm oặt trong lòng anh, yếu ớt cầu xin được tha. Dù vậy, Lâm Dữ Kiêu dù có bệnh, từ đầu đến cuối vẫn giữ lại chút lý trí, không hoàn toàn vượt ranh giới.

Rồi anh nhẹ nhàng bế cô dậy, đưa cô đi tắm rửa. Hai chân Trịnh Thư Hạ mềm như sợi bún, lủng lẳng trong vòng tay rắn rỏi của anh, chẳng còn hơi sức đâu để truy hỏi xem anh rốt cuộc có thật là đang bệnh, hay sốt gì nữa không…

Trông anh đâu giống người ốm chứ, tinh thần phơi phới như thế! Lo cho anh làm gì, chẳng bằng lo cho bản thân còn hơn! Cô gái nhỏ nghĩ mà tức, tức giận đến mức không nói nên lời.

Vừa rồi bị anh bắt nạt đến thảm, đôi mắt sưng đỏ hoe, những lời ngon tiếng ngọt và cả mấy câu “xấu hổ chết đi được” đều nói ra hết cả rồi, giờ tỉnh táo lại chỉ thấy… nhục nhã vô cùng.

Khi tắm, cô nằm ngâm mình trong bồn, làn da trắng nõn loáng thoáng hiện lên vài vệt hồng như cánh hoa mai ẩn hiện dưới làn nước. Cô xoay mặt đi, không thèm nhìn anh, má phồng lên giận dỗi.

“Hạ Hạ…” Lâm Dữ Kiêu biết mình có lỗi, liền mặt dày sáp lại gần, đặt một nụ hôn ướt nhẹ lên phần má cô đang cố tình quay đi: “Anh sai rồi… lần sau sẽ không như vậy nữa.”

“Rõ ràng là em chăm sóc anh, thế mà anh lại bắt nạt em…” Cô uất ức: “Cái cảm giác lúc đó… như là… sắp mất kiểm soát… em sợ lắm…”

Cô vẫn còn bàng hoàng, ấm ức đến mức chỉ muốn khóc: “Anh! Anh quá đáng lắm!”

Cô gái nhỏ không biết mắng người, lời nặng nhất cũng chỉ đến thế là cùng.

“Ừ, là lỗi của anh, là anh quá trớn rồi.” Lâm Dữ Kiêu sợ cô bị k*ch th*ch thêm, không dám làm liều nữa, đành ngoan ngoãn cúi đầu xin lỗi: “Anh sai vì lúc đó đang bệnh mà còn làm càn…”

Quả nhiên, vừa nghe anh nhắc đến chuyện bị bệnh, nét mặt Trịnh Thư Hạ có chút dịu đi. Lâm Dữ Kiêu lập tức tranh thủ, lại giả vờ tội nghiệp như chú chó lớn, sáp lại gần bờ vai trắng mịn của cô, “dịu dàng” hỏi: “Bảo bối, có đau không?”

Nếu thật sự khiến cô bị đau, thì phải dỗ dành ngay, sợ để lại ám ảnh trong lòng cô mất.

“Cũng… không hẳn là đau…” Vành tai mỏng manh của Trịnh Thư Hạ ửng hồng, giọng nói lí nhí: “Chỉ là… cái cảm giác mất kiểm soát ấy…”

Không đau thật nhưng lại khiến nước mắt rơi vì quá run rẩy. Nghe cô nói vậy, trong lòng Lâm Dữ Kiêu khẽ rung động.

Cô gái nhỏ này nhìn thì mềm mại như nước, nhưng thực ra tính cách lại rất kiên cường. Mềm mỏng đến độ có thể bao dung mọi điều thuộc về anh, như một cục bông gòn tưởng là dễ vỡ, nhưng càng kéo lại càng dẻo dai, không thể xé rách, chẳng thể nghiền nát, dai dẳng đến khó ngờ.

Thậm chí, có lẽ… anh còn có thể “quá đáng” hơn một chút nữa. Người đàn ông kia bất giác nảy sinh ý nghĩ có phần được voi đòi tiên.

An ủi xong xuôi, Lâm Dữ Kiêu lấy khăn tắm lớn bọc lấy Trịnh Thư Hạ, rồi nhẹ nhàng bế cô về lại phòng ngủ.

Sấy khô tóc, thay đồ ngủ xong, đến khi được rúc vào trong chăn mềm, Trịnh Thư Hạ mới hoàn toàn thả lỏng.

Nằm trong vòng tay rộng lớn của anh, cơn buồn ngủ từ từ kéo tới, nhưng cô vẫn không quên hỏi việc chính: “Anh… không bị sốt lại chứ? Đã hoàn toàn hạ sốt chưa?”

“Ừ, hạ rồi.” Anh cong môi cười: “Cảm giác mai chắc không cần truyền nước nữa.”

“Không được.” Trịnh Thư Hạ vừa mới díp mắt lập tức mở bừng ra, trừng anh một cái: “Phải tiếp tục truyền dịch!”

“Được rồi, tiếp tục.” Lâm Dữ Kiêu ngoan ngoãn gật đầu: “Nghe em hết.”

Cảm giác được người ta thuận theo mình vô điều kiện đúng là khiến người ta hài lòng. Trịnh Thư Hạ không nhịn được mà khẽ cong khóe môi.

Cô gái nhỏ rất dễ dỗ, chuyện vừa nãy bị anh bắt nạt đến phát khóc giờ cũng nhẹ nhàng bỏ qua như chưa từng xảy ra. Cô không hề biết trong đầu người đàn ông kia đang ủ mưu tìm dịp “xử đẹp” cô thêm lần nữa.

Vậy mà cô vẫn còn ngây thơ quan tâm đến anh…

Lâm Dữ Kiêu trong lòng mềm nhũn, không kiềm được mà cúi đầu hôn lên đôi môi mềm mại như kẹo bông của cô, đầu ngón tay thon dài cũng không yên phận mà xoa nhẹ gò má.

Dù sao nếu đã lây bệnh cho cô thì cũng lây rồi, chi bằng cứ thả lỏng mà hôn thoải mái thêm chút nữa.

Với chuyện thế này, đàn ông dù tự xưng là lý trí đến đâu, cũng khó tránh khỏi biến thành sói đói một khi bị khơi gợi d*c v*ng.

“Không được…” Trịnh Thư Hạ né mặt tránh nụ hôn của anh, th* d*c tựa vào vai anh: “Lát nữa anh lại… như ban nãy nữa.”

Mới hôn thôi đã có dấu hiệu vượt ranh giới, cô không muốn lại làm thêm một lần nữa.

Nhưng đang dây dưa, Trịnh Thư Hạ bỗng nhớ ra chuyện gì, chớp mắt hỏi khẽ: “Vừa nãy… sao anh có… cái đó?”

Mấy từ thẳng thừng cô ngượng không nói nổi, nhưng ý thì đã rõ ràng. Lâm Dữ Kiêu khựng lại một giây, rồi khẽ cười: “Dĩ nhiên là không dùng thuốc thì tốt hơn.”

So với kh*** c*m ngắn ngủi trong giây phút, anh càng quan tâm đến cơ thể vợ mình hơn.

Nhìn gương mặt lờ mờ bối rối của cô, anh khẽ nhướng mày, trêu chọc: “Bảo bối, em… chưa thấy thỏa mãn à?”

“…Em không có nghĩ vậy đâu!” Trịnh Thư Hạ bị mấy lời đen tối ấy làm rối tung cả đầu óc, ngượng chín mặt, lắp bắp phản bác: “Chỉ là…”

Cô cũng nói không rõ, chỉ cảm thấy mấy biện pháp của Lâm Dữ Kiêu quá mức cẩn thận. Cẩn thận đến mức khiến cô nghi ngờ.

Cô bé rốt cuộc không nhịn được, khẽ hỏi: “Anh… không muốn có con sao?”

Thực ra ngoài lần dự tiệc Tết ở nhà họ Lâm, hai người hầu như chưa từng nói chuyện nghiêm túc về chuyện con cái.

Cứ như thể đã mặc định rằng vài năm tới, anh sẽ không muốn có con. Giống như trước đây anh từng nói: vì cô còn nhỏ tuổi.

Thế nhưng anh thì sao? Anh hơn cô năm tuổi, đã sắp bước sang tuổi ba mươi, chẳng lẽ… anh cũng không muốn có một đứa trẻ sao?

Đã là vợ chồng, Trịnh Thư Hạ không thể không suy nghĩ về chuyện này, liệu vì cô còn trẻ, nên chưa thích hợp để có con sớm, điều đó có phải quá bất công với Lâm Dữ Kiêu hay không?

Thế nhưng nhìn dáng vẻ anh lúc này… dường như anh hoàn toàn không để tâm đến điều đó.

“Đúng vậy, anh không muốn có con bây giờ.” Lâm Dữ Kiêu trả lời không chút do dự, khóe môi cong cong, giọng điệu vô cùng tự nhiên: “Em còn trẻ, anh chỉ muốn nuôi một ‘đứa trẻ’ như em thôi là đủ rồi.”

“Anh nói gì thế?” Trịnh Thư Hạ bật cười khẽ, không nhịn được trách nhẹ: “Em đâu phải con nít.”

Dù cô nhỏ hơn anh mấy tuổi, nhưng vẫn luôn tự thấy mình độc lập và chín chắn.

Chỉ là ở trước mặt Lâm Dữ Kiêu, cô luôn như có một chiếc vỏ mềm mại, khiến mình dù có mạnh mẽ trước cả thế giới, cũng có thể yếu đuối, trẻ con khi đối diện với anh.

Chẳng trách, anh luôn xem cô như một cô bé vì chính sự an toàn mà anh mang lại, khiến cô không tự chủ được mà bộc lộ những mặt non nớt, mềm yếu nhất.

Nhưng như vậy… không có nghĩa là cô không thể làm mẹ. Thực tế, cô đã chuẩn bị sẵn sàng cho vai trò đó từ lâu.

Việc có con, sinh sôi nối dõi, với cô, không phải là gánh nặng mà là trách nhiệm, là điều tất yếu sau khi kết hôn.

Huống chi, cô còn rất thích trẻ con nữa. Trịnh Thư Hạ cắn nhẹ môi, trong lòng tràn đầy những suy nghĩ đan xen.

“Đừng nghĩ lung tung.” Lâm Dữ Kiêu nhìn ra sự do dự trong ánh mắt cô, dứt khoát nói thẳng: “Không phải vì em nhỏ tuổi, mà là anh không muốn có con sớm như vậy.”

“Hả?” Trịnh Thư Hạ ngẩn ra: “Anh không thích trẻ con sao?”

“Không thích. Trẻ con thì có gì tốt đâu?” Anh thẳng thắn đáp, sắc mặt không đổi: “Anh đã từng gặp đủ kiểu mấy đứa cháu bên nhà họ hàng, đứa nào cũng ồn ào nhức đầu, lúc nào cũng cần người canh chừng, vừa tốn thời gian lại mệt mỏi.”

Lâm Dữ Kiêu nhíu mày, không giấu được sự ghét bỏ, nói bằng giọng dứt khoát: “Vừa phiền vừa ầm ĩ, có gì mà thích chứ.”

“…” Trịnh Thư Hạ nghẹn lời, chỉ thấy người đàn ông này đúng là có tư duy… độc đáo thật đấy.

“Vậy… sau này, anh cũng không định có con à?” Cô rốt cuộc không nhịn được mà hỏi.

“Chuyện sau này thì để sau hẵng nói. Trước mắt thì anh không muốn, mà em… vẫn còn trẻ mà.” Lâm Dữ Kiêu ghé sát lại, đầu mũi cọ nhẹ lên chóp mũi cô, giọng nói mềm như mật: “Thư Hạ, em biết tính chất công việc của chúng ta mà. Nếu có thai sinh con, sẽ phải rút lui khỏi tuyến đầu. Em thật sự nỡ rời xa bầu trời sao?”

Trịnh Thư Hạ tất nhiên đã từng nghĩ tới điều đó. Nhưng giờ bị hỏi thẳng như thế, cô vẫn hơi ngập ngừng, thoáng lúng túng: “Chuyện đó… em…”

Sự nghiệp và gia đình như cá và gấu, chẳng ai có thể dễ dàng chọn cả hai. Không day dứt là điều không thể.

“Nếu em thật sự thích trẻ con, thì anh nghe theo em.” Lâm Dữ Kiêu xoa xoa đầu cô, giọng nói trầm ấm mang theo bao dung: “Em muốn có, thì anh cũng sẽ muốn.”

“Chỉ là… có thể đợi thêm vài năm được không?”

Anh muốn để cô có một cuộc đời không chút nuối tiếc, sống hết mình, không cần phải vì bất cứ điều gì mà hy sinh hay thỏa hiệp, kể cả vì anh cũng không được.

Chính vì vậy… anh mới nói ra những lời ấy.

Bởi Lâm Dữ Kiêu biết rõ Trịnh Thư Hạ là một cô gái có trách nhiệm đến nhường nào. Sau khi kết hôn, cô chắc chắn sẽ suy nghĩ đến chuyện nối dõi, chuyện con cái.

Nhưng anh muốn nói với cô rằng tất cả điều đó không cần vội.

Cô chỉ cần sống vì chính mình trước đã. Thỏa mãn mọi khát vọng, mọi ước mơ. Đó mới là điều khiến anh cảm thấy an lòng và yên tâm nhất.

Lâm Dữ Kiêu là kiểu người luôn mang lại cho người khác cảm giác an toàn. Lời anh nói giống như chiếc kim định hải trấn giữ lòng người, khiến trái tim vốn xao động của Trịnh Thư Hạ dần dần lắng lại.

“Thật ra… em rất thích trẻ con.” Cô nhào vào lòng anh, vòng tay mang hương chanh mát dịu, giọng nói qua lớp áo vải nghe có chút ngập ngừng, nhưng lại cười khẽ: “Nhưng em cũng yêu cái cảm giác được bay trên bầu trời cùng tiêm kích cơ.”

Đúng như anh từng nói, đó là lý tưởng và sự nghiệp mà cô đã dành nhiều năm theo đuổi.

“Nên… đúng như anh nói, chắc vài năm nữa hãy nghĩ đến chuyện con cái.”

“Ừ.” Lâm Dữ Kiêu cúi đầu hôn lên mái tóc thơm tho của Trịnh Thư Hạ: “Chuyện này, em có toàn quyền quyết định.”

Thực ra, anh không nói ra một điều, nếu cả đời này Trịnh Thư Hạ không muốn lùi về sau để sinh con, anh cũng không bận lòng.

Vì người anh yêu là cô, chứ không phải một đứa trẻ nào đó chưa biết có tồn tại hay không. Với anh, hai người họ, chỉ hai người là đã đủ đầy rồi.

Dù cho cả thế giới có thúc giục, khuyên nhủ, ra sức nhồi nhét vào đầu anh cái lý lẽ “nối dõi tông đường” quan trọng đến thế nào, thì từ ngày có ý thức riêng, Lâm Dữ Kiêu đã luôn là người chỉ lắng nghe chính mình.

Sau khi kết hôn với Trịnh Thư Hạ, người duy nhất anh chịu lắng nghe thêm chính là vợ anh.

Từ góc nhìn của Lâm Dữ Kiêu, nếu cả đời chỉ có hai người sống bên nhau, thật ra cũng không phải điều gì tồi tệ.

Chỉ là người vợ nhỏ trong lòng anh rõ ràng đang mơ về một gia đình trọn vẹn, bao gồm cả anh… và đứa trẻ phiền phức ấy.

Còn những chuyện khác cứ để sau hẵng nói. Dù sao, ở khoảnh khắc này, con cái không nằm trong kế hoạch của Lâm Dữ Kiêu.

Kế hoạch của anh, cuộc đời mà anh muốn, từ đầu đến cuối chỉ cần ba chữ: Trịnh Thư Hạ. Anh chỉ mong cô có thể tin tưởng điều này một cách trọn vẹn và chân thành, không phải vì bất kỳ áp lực nào, như vậy là đủ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng