Hạ Cánh Bên Em - Ngọc Tự Nhân

Chương 15: Năm nào anh chẳng tặng em quà, chỉ là có người nào đó vô tâm đến mức lười cả việc mở ra.




Vừa đến quán bar mà Tống Lẫm hay lui tới, dường như anh ấy đã sắp xếp từ trước nên ngay khi Trịnh Thư Hạ vừa bước xuống xe đến cửa, một người đàn ông cao ráo đã tiến đến đón cô, cười nói:
“Cô Trịnh Thư Hạ phải không?”

Cô khựng lại một chút, rồi khẽ gật đầu.

“Anh Tống Lẫm dặn tôi ra đây đón, chỉ nói một câu ‘đón cô gái xinh đẹp nhất’ cũng chẳng cho tôi xem ảnh gì cả.” Anh ta cười khẽ: “Nhưng đi đi lại lại bao nhiêu người, tôi nhìn một cái là nhận ra cô ngay, Trịnh Thư Hạ.”

Cách nói của người này có chút ngông nghênh, phong thái như một tay công tử ăn chơi. Trịnh Thư Hạ khẽ nhíu mày, trong lòng có phần khó chịu.

Nhưng được giáo dưỡng tốt, cô sẽ không thể hiện sự phản cảm ấy ra ngoài, chỉ mỉm cười đáp lại một cách lịch sự.

“Đi thôi.” Người đàn ông nghiêng đầu, dẫn cô vào trong: “Anh Tống Lẫm đang đợi cô ở trong.”

Trịnh Thư Hạ đáp: “Làm phiền anh rồi.”

Cô theo người đến đón bước vào quán bar, tiếng nhạc điện tử từ bốn phương tám hướng lập tức ập vào tai, ánh đèn nhiều màu trong sàn nhảy cùng mùi rượu quẩn quanh khiến Trịnh Thư Hạ trong khoảnh khắc có chút hối hận vì đã tới.

Tống Lẫm sao có thể bị giữ lại? Cái cớ đó rõ ràng là gạt cô. Cho dù có thật sự say đến mức bị giữ lại, thì người có thể đi “giải cứu” anh ta đâu thiếu gì, cần gì phải là cô?

Nhưng dù trong lòng hiểu rõ, Trịnh Thư Hạ vẫn muốn đến, cô muốn biết rốt cuộc Tống Lẫm gọi cô đến là để làm gì.

Băng qua đám đông ồn ào náo nhiệt đến trước quầy bar, Trịnh Thư Hạ còn chưa kịp thấy bóng dáng Tống Lẫm thì đã bị pháo hoa giấy rơi xuống như mưa, phủ đầy người cô.

“Surprise!”

Giữa cơn “mưa hoa” rực rỡ, Tống Lẫm bước nhanh đến trước mặt cô, giúp cô gỡ những mảnh kim tuyến bám trên tóc, chưa để cô kịp hỏi gì đã mỉm cười nói: “Anh đã nói rồi mà, sẽ bù cho em một sinh nhật thật đúng nghĩa.”

Trịnh Thư Hạ khẽ run lên, mất một lúc mới hoàn hồn, rồi mới mỉm cười đáp lại một tiếng “Cảm ơn anh”. Thì ra bao nhiêu vòng vo, Tống Lẫm gọi cô đến là để bù lại sinh nhật. Cũng khá là có lòng… chỉ là…

Về phần cô, thật sự không thích những màn ăn mừng rình rang như thế này, nhất là khi phải ở cùng một đám người xa lạ.

Những lời như thế, nếu nói ra chẳng khác gì không biết điều, vậy nên cô chẳng nói gì cả.

Trịnh Thư Hạ phối hợp hòa vào bầu không khí sôi động một lúc, rồi khẽ kéo tay áo Tống Lẫm: “Anh Tống Lẫm, ở đây ồn quá…”

Tống Lẫm nghiêng đầu: “Hửm?”

“Ừm…” Cô khẽ mím môi: “Mình có thể… ra chỗ nào yên tĩnh một chút không?”

“Được chứ.” Tống Lẫm cười, vui vẻ đứng dậy dẫn cô đến một góc ghế ngồi yên tĩnh hơn.

“Uống cái này đi, biết em không uống rượu.” Anh ấy đẩy ly nước bạc hà pha mật ong đến trước mặt cô, giọng nói vì uống hơi nhiều nên có phần lười biếng, nhưng vẫn dịu dàng: “Hạ Hạ, sau này em định làm gì?”

Ngón tay thon dài của Tống Lẫm còn dính một chút kem khiến Trịnh Thư Hạ thoáng ngẩn ra, ký ức về “trận chiến kem” không lâu trước đó chợt ùa về. Cô ngơ ngẩn một lát rồi đáp: “Em… định làm việc thật tốt ở J-1.”

“Làm việc tốt ở J-1 à? Nghe cũng ổn đấy.” Tống Lẫm nhắc lại lời cô, trong nụ cười phảng phất chút tự giễu: “Không thấy quá vất vả sao?”

Trịnh Thư Hạ lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không đâu.”

Đó là nơi cô đã phải cố gắng hết sức mới có thể bước chân vào, dĩ nhiên phải dốc toàn lực để giữ gìn.

“Ừ, nói hay lắm. Anh vỗ tay cho em.” Tống Lẫm nâng ly uống cạn: “Có mơ ước là chuyện tốt đẹp biết bao. May mà em vẫn còn giữ được điều đó.”

Vì có rất nhiều người… thậm chí chẳng còn cơ hội để theo đuổi giấc mơ nữa.

Trịnh Thư Hạ hiểu ẩn ý trong lời nói của Tống Lẫm là nói đến chính anh ấy. Ngực cô bỗng thấy nhói đau.

Tống Lẫm đánh mất cơ hội được ở lại J-1, điều ấy khiến nhiều người thở phào nhẹ nhõm thay cho anh ấy. Vì dù sao, anh ấy vẫn còn được tiếp tục bay lượn trên bầu trời, mà không cần đảm nhận những nhiệm vụ nguy hiểm nữa.

Nhưng đối với bản thân Tống Lẫm thì sao?

Rời khỏi cuộc chiến một cách thất bại, để lại sau lưng một nhiệm vụ quan trọng mà anh ấy đã sơ suất, khiến mình phải rút lui trong cảnh ngộ nhục nhã. Dù hiện tại anh ấy có thể coi là làm ăn khấm khá, nhưng… liệu có cảm giác nào sánh được với việc điều khiển tiêm kích trên bầu trời hay không?

Giờ đây khi thấy cô đã vượt qua kỳ kiểm tra của J-1, trên mặt có thể là đang cười, nhưng trong lòng… e là vẫn sẽ cảm thấy đắng chát.

“Anh Tống Lẫm, anh uống nhiều rồi.” Trịnh Thư Hạ không nhịn được nữa, đưa tay giữ lấy ly rượu thủy tinh trong tay anh: “Anh sẽ say mất.”

“Say thì sao chứ?” Tống Lẫm gạt tay cô ra, “Dù sao anh cũng đâu còn được lái tiêm kích nữa.”

Trịnh Thư Hạ nhíu mày: “Bắc Hàng không tốt sao?” (Đó là tổ bay hiện tại mà Tống Lẫm đang làm.)

Tống Lẫm bật cười khẩy: “Bay theo lộ trình cố định, mỗi ngày đều là những hành trình lặp đi lặp lại, không có bất kỳ thử thách nào… Chẳng khác nào sống qua ngày, ăn rồi chờ chết.”

Nhưng Trịnh Thư Hạ không hoàn toàn đồng tình với quan điểm ấy. Cô tin rằng, chỉ cần đã lựa chọn công việc thì phải làm cho thật tốt. Còn nếu đã không thích thì…

“Anh Tống Lẫm, bây giờ anh không thấy vui sao?” Cô nhẹ nhàng hỏi: “Nếu không vui, anh có thể đổi công việc mà.”

Những người trong giới của họ, đâu phải sống chết bám vào một “biên chế vàng” như người bình thường, không có lý do gì để tự dày vò bản thân như vậy cả.

Nghe qua thì có vẻ bất công, nhưng đó chính là hiện thực khắc nghiệt và cũng là thứ mà họ đang sống cùng.

Tống Lẫm chỉ cười, lắc đầu: “Hạ Hạ, đúng là anh không vui… nhưng không chỉ vì công việc. Anh của em đây, cả sự nghiệp lẫn tình cảm đều rối tung rối mù.”

Trịnh Thư Hạ siết tay lại, thấp giọng hỏi: “Anh Tống Lẫm… chuyện tình cảm của anh không suôn sẻ sao?”

“Thảm lắm.” Anh chau mày một cách khoa trương, “Mấy hôm trước, anh còn làm chuyện mà chính mình nghĩ là can đảm, chủ động tìm người yêu cũ để xin quay lại, cuối cùng bị từ chối thẳng thừng.”

“Hạ Hạ, em nói xem, anh có giống một tên hề không?”

Tống Lẫm uống hết ly này đến ly khác, như thể chỉ có men say mới khiến đầu óc mơ hồ để anh ấy có thể dám nói ra mọi điều trong lòng.

Dưới ánh đèn lấp lánh của quán bar, người đàn ông điển trai gần như gục xuống bàn, miệng lẩm bẩm hai chữ “tên hề”, chẳng hề hay biết sắc mặt của cô gái ngồi bên cạnh đã trắng bệch.

“Anh Tống Lẫm…” Giọng Trịnh Thư Hạ run nhẹ, “Anh… thật sự… rất yêu chị Thanh Linh sao?”

“Ừ, không yêu thì sao lại đi tìm cô ấy quay lại?” Tống Lẫm nằm nhoài trên bàn cười tự giễu, ngón tay thon dài khẽ lắc ly rượu, chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt mờ mịt ánh lên những tia sáng lạc lõng: “Nhưng cô ấy không đồng ý.”

“Cô ấy nói… bọn anh không thuộc về cùng một thế giới.”

Trịnh Thư Hạ cụp mắt nhìn xuống, lòng cô như một mảnh đất hoang vu.

Một trong những điều đau lòng nhất trên thế giới này, chính là nghe người con trai mình thầm yêu nhiều năm, ngồi ngay trước mặt mình mà kể về việc anh ta yêu người con gái khác đến nhường nào.

Dù người con gái ấy từ chối anh ấy, điều đó cũng chẳng thể khiến Trịnh Thư Hạ cảm thấy vui hơn chút nào.

Lần đầu tiên cô thấy Tống Lẫm thích một người đến vậy, yêu đến mức nghiêm túc như thế… nhưng đáng tiếc, người ấy lại không phải cô.

Trịnh Thư Hạ bỗng cũng muốn uống một chút rượu. Dù là phi công thì không nên uống, nhưng hôm nay cô đang trong kỳ nghỉ… và hầu như mọi người ở đây đều đang uống.

Chỉ là cô không biết uống.

Không biết mà vẫn muốn thử, kiểu “non tay mà thích chơi lớn”.

Ánh mắt Trịnh Thư Hạ nhìn ly thủy tinh sáng rực lên vẻ tò mò đến mức khiến cậu bartender trong quầy cũng bật cười:

“Cô em, không biết uống rượu mà vẫn muốn thử à?”

“Ừm.” Cô nghiêng đầu: “Sao anh biết?”

“Ở bar tụi anh tiếp nhiều người trẻ lắm rồi.” Cậu ta cười: “Gặp không ít kiểu như em, nhìn là biết học sinh cấp ba.”

Trịnh Thư Hạ liếc nhìn khuôn mặt trắng trẻo non nớt của anh chàng đang cố ra vẻ trưởng thành, lặng lẽ nói: “Tôi không phải học sinh cấp ba.”

“Tôi hai mươi rồi, chắc lớn tuổi hơn cậu đấy.”

“…Thật á?” Cậu bartender trợn tròn mắt: “Thế là chị tốt nghiệp đại học rồi hả?”

Cô khẽ mỉm cười, gật đầu.

“Chà chà, nhìn không ra thật đấy.” Cậu ta cảm thán: “Ánh mắt chị trong trẻo lắm, không giống kiểu người sắp bước vào xã hội chút nào.”

Dù lời đó là thật lòng hay chỉ là xã giao, thì cũng dễ nghe. Trịnh Thư Hạ không tiếp tục câu chuyện, ánh mắt vô thức lại nhìn sang Tống Lẫm, lúc này đã gục hẳn trên quầy bar.

Đôi mắt đẹp kia nhắm nghiền, hàng mi dài đổ bóng trên mí mắt, tạo nên một lớp bóng mờ mỏng manh.

Cậu bartender như nghĩ ra gì đó, mỉm cười hỏi: “Hay là tôi pha cho chị một ly rượu trái cây nhé? Nồng độ nhẹ, không say đâu.”

“Không say?” Trịnh Thư Hạ thoáng sững người: “Thế có còn gọi là rượu không?”

“Có chứ.” Cậu ta cười, “Đôi khi chỉ cần nếm thử hương vị của rượu thôi là đủ rồi. Chị thấy sao?”

“Ừm… nói cũng đúng.” Trịnh Thư Hạ khẽ bật cười, đôi mắt cong lên dưới ánh đèn, mềm mại như làn gió: “Cảm ơn cậu nhé.”

Cậu ta nói cũng có lý. Cô đâu có muốn say, chỉ muốn biết rượu, thứ được người ta ca tụng là “giải trăm nỗi sầu” ấy liệu có thể khiến cô thấy nhẹ lòng hơn không.

Nhưng thứ không phải rượu thật, thì dĩ nhiên chẳng thể nào thực sự giải sầu.

Một ly rượu trái cây trôi xuống, Trịnh Thư Hạ chỉ thấy nó ngon, rồi cô lại đưa ly cho bartender: “Cho tôi thêm một ly nữa.”

“Ôi chà, chị đang coi nó như nước giải khát đấy à?” Cậu ta nhịn cười: “Nồng độ thấp thì vẫn là rượu đấy.”

Trịnh Thư Hạ mỉm cười: “Ngon mà.”

“Một ly này không rẻ đâu nhé.” Cậu ta thử khuyên cô: “Toàn ba chữ số.”

“Không sao.” Trịnh Thư Hạ không chút do dự, quét mã QR ngay trên quầy, chuyển luôn 1.000 tệ: “Thế này đủ chưa?”

Thêm mấy ly nữa trôi qua.

Dù rượu trái cây nồng độ cực thấp, đến mức gần như không thể gọi là rượu, thì với một người chưa từng uống như Trịnh Thư Hạ, cũng đủ để khiến đầu óc cô bắt đầu choáng váng.

Ít nhất là giờ, cô đã hơi say rồi. Trịnh Thư Hạ lắc đầu, tự biết mình không nên uống tiếp nữa.

“Anh Tống Lẫm…” Cô khẽ đẩy vai anh: “Chúng ta về thôi.”

Người đàn ông đã say đến bất tỉnh, dĩ nhiên chẳng có phản ứng gì.

“Thật kỳ lạ.” Trịnh Hạ khẽ lẩm bẩm, có phần khó hiểu: “Những người bạn của anh đâu cả rồi?”

Trước đó còn một nhóm người cùng tụ tập, vậy mà từ lúc cô và Tống Lẫm rẽ sang khu vực quầy bar yên tĩnh hơn, cả đám bạn ấy cứ như tự động biến mất.

Giờ Tống Lẫm đã say khướt, cần người đưa về, thì cả nhóm đó cũng chẳng thấy bóng dáng, bao gồm cả người đàn ông lúc đầu đã dẫn cô vào quán.

Trịnh Thư Hạ ngồi ngây ra một lúc mới dần hiểu ra đầu đuôi.

Có lẽ họ nghĩ Tống Lẫm đưa cô ra chỗ riêng là để… “tán tỉnh”, cho nên mới tinh ý không đến quấy rầy. Chỉ là họ thật đã nghĩ quá xa rồi.

Khóe môi cô khẽ nhếch lên tự giễu, thầm nghĩ may mà cô biết anh ta sống ở đâu, còn có thể đưa anh ta về. Huống chi cô cũng khỏe, dìu một tên say mèm thế này chắc không đến mức chịu không nổi.

Nghĩ vậy, Trịnh Thư Hạ ra hiệu gọi cậu bartender đang cặm cụi khắc đá: “Tính tiền giúp tôi.”

“Uống xong rồi à?” Cậu ta nhướn mày: “Tính gì chứ, chị nạp một nghìn mà uống còn chưa hết đâu.”

Dù quán bar này đúng là “đốt tiền”, nhưng Trịnh Thư Hạ vốn chẳng uống gì gọi là rượu cả.

Bartender cười khẽ: “Tôi còn đang định trả lại tiền cho chị đây.”

“Không cần đâu.” Trịnh Thư Hạ mỉm cười, lắc đầu: “Giúp tôi gọi một chiếc xe nhé?”

“Không thành vấn đề.” Cậu ta búng tay một cái, rút một tờ giấy điện tử từ dưới quầy bar: “Gọi xe là việc thường ngày của chúng tôi. Tôi gọi ngay đây.”

Vừa dứt lời, một người đàn ông trong tình trạng ngà ngà say lảo đảo bước đến góc yên tĩnh này, chính xác là lảo đảo đến bên cạnh Trịnh Thư Hạ.

“Người đẹp, đi một mình à?” Hắn ta bắt chuyện ngay lập tức, gương mặt đỏ ửng vì men rượu, nở nụ cười nịnh nọt: “Có muốn anh mời một ly không?”

“Không cần đâu, cảm ơn.” Trịnh Thư Hạ từ chối một cách lịch sự: “Chúng tôi sắp về rồi.”

Cô cố tình dùng chữ “chúng tôi”, rồi nghiêng đầu liếc sang Tống Lẫm đang gục trên bàn bên cạnh.

“Đi với người đẹp mà lại say bét nhè ở nơi như bar thế này, không lịch sự tí nào đâu nha.” Người đàn ông vừa cười vừa lại gần, giọng nói xen lẫn khinh khỉnh: “Anh nói thật đấy, thế là hơi thiếu ga-lăng đấy.”

“Đột nhiên tự xưng là ‘anh trai’ với người ta, chẳng phải càng thiếu ga-lăng à?” Trịnh Thư Hạ vốn không muốn gây chuyện, nhưng vừa nghe hắn động đến Tống Lẫm là cô lập tức cảm thấy khó chịu.

Cô hơi nhướng mày, đáp trả không chút nể nang: “Tôi không quen biết anh, đừng tự xưng ‘anh’ gì ở đây cả.”

Người đàn ông sững lại, mặt thoắt cái sa sầm xuống: “Cô nói cái gì đấy? Tôi tử tế thế mà cô lại không biết điều à?”

Ở bar thì chuyện bắt chuyện là quá bình thường, gọi nhau “anh – em” để thân mật cũng không có gì to tát.

Hắn vốn cho rằng mình chẳng làm gì sai, không ngờ lại bị Trịnh Thư Hạ “vả mặt” làm cho mất hết thể diện.

Một cô gái xinh đẹp, trông mềm mại yếu ớt thế kia, vậy mà khi người đi cùng đã mất tỉnh táo lại chẳng chút sợ hãi, thậm chí còn chủ động phản kích?

Càng nghĩ càng thấy mất mặt, hắn ta liền giở giọng hăm dọa: “Hôm nay ly rượu này anh nhất định phải mời cô. Cô không dám uống thử xem?”

Nói rồi, hắn vỗ tay lên mặt bàn ra hiệu cho bartender pha rượu: “Pha cho tôi một ly thật mạnh, mạnh hơn cả cái tính cách của cô ấy! Nhưng đừng pha loãng đấy nhé!”

“À… anh ơi…” Bartender lúng túng, đương nhiên đứng về phía Trịnh Thư Hạ, cố gắng hòa giải: “Đến đây uống rượu ai cũng là bạn, cần gì phải khiến không khí khó chịu thế chứ? Vị tiểu thư này không biết uống rượu mà…”

“Không biết uống rượu? Thế đến quán bar làm gì, đến để cãi nhau chắc?” Người đàn ông không chịu nhân nhượng, cảm thấy mình vừa bị bẽ mặt, giờ nhất quyết phải đòi lại thể diện.

Nhất là ánh mắt của Trịnh Thư Hạ lúc này vẫn không hề sợ hãi, càng khiến hắn cảm thấy lửa giận bốc lên tận đầu.

“Hôm nay ly rượu này cô nhất định phải uống.” Hắn hằm hằm nói: “Không uống cũng phải uống.”

Trịnh Thư Hạ nghiêng đầu nhìn hắn, chỉ cảm thấy… thật buồn cười.

“Nếu tôi không uống, thì anh định làm gì?” Cô hỏi bằng giọng không thể hiểu nổi: “Đánh tôi à?”

“Haha, làm sao mà thế được.” Người đàn ông bật cười, giả vờ đạo mạo: “Nhìn tôi giống loại người ra tay đánh phụ nữ sao? Tôi là người có học đấy. Chỉ là nếu cô không uống…”

Hắn hất cằm về phía Tống Lẫm đang nằm bẹp bên cạnh, cười khẩy đầy khinh thường: “… thì đừng mong rời khỏi đây.”

Trịnh Thư Hạ sắc mặt vẫn điềm nhiên, vẻ mặt trông đơn thuần vô hại, nhưng lời nói lại sắc sảo: “Nếu tôi cứ nhất quyết muốn đi thì sao?”

“Cô em à, người mảnh khảnh thế này mà muốn dắt theo một gã đàn ông say bí tỉ rời khỏi đây trước mặt tôi á? Không nể mặt tôi thế thì quá đáng rồi.”

Người đàn ông cười khẩy: “Muốn đi cũng được, tôi nói rồi, uống cạn ly tôi mời trước đã.”

“Cô uống xong, chuyện cãi cọ khi nãy xem như bỏ qua. Tôi còn tử tế giúp cô đưa ‘bạn trai’ lên xe, thế nào?”

“Nhưng tôi không biết uống rượu.” Trịnh Thư Hạ ngừng lại, chớp mắt nói với vẻ ngây thơ: “Hay là… mình đổi cách khác để giảng hòa đi?”

“Đổi cách?” Người đàn ông thấy cô có vẻ xuống nước thì nghĩ là cô sợ rồi, liền cười: “Được thôi, cô muốn đổi thế nào?”

“Uống rượu thì tôi chịu rồi, nhưng mà sức tôi cũng không tệ lắm…” Trịnh Thư Hạ nói, vẻ mặt vẫn rất vô tội: “Nếu không thì… mình thi thử xem ai khỏe hơn?”

“Thi sức?” Hắn bật cười ha hả: “Cô em đang đùa với anh đấy à? Hay là muốn anh ‘cố tình bắt nạt’ cho vui?”

“Không đâu, đây là cách giảng hòa do tôi đề xuất, rất công bằng mà.” Trịnh Thư Hạ không hề cười, gương mặt còn vô cùng nghiêm túc: “Mình thi vật tay đi, nếu tôi thua, tôi sẽ uống ly rượu anh mời. Nhưng nếu tôi thắng…”

“Cô thắng thì tôi quỳ xuống vác bạn trai cô lên xe luôn!” Gã hớn hở ngắt lời, cười khinh bỉ: “Tiện thể tự phạt ba ly rượu nữa!”

Trịnh Thư Hạ cố nín cười, chỉ khẽ nhếch khóe môi.

“Không cần phải vậy.” Cô nói, giọng bình thản: “Chỉ cần để chúng tôi rời đi là được rồi.”

“Cô em.” Người đàn ông đưa tay ra, ánh mắt đầy vẻ “thương hại”: “Yên tâm, anh không dùng toàn lực đâu, nhường một chút là dừng lại.”

Trịnh Thư Hạ chỉ mỉm cười, không nói gì.

Một phút sau, người đàn ông mặt mày xám xịt, đứng trơ mắt nhìn bóng lưng Trịnh Thư Hạ đang dìu Tống Lẫm rời khỏi quán bar.

Còn hắn thì ngơ ngác cúi đầu, nhìn bàn tay trái vừa vật tay với cô gái nhỏ ấy, trong đầu vẫn ong ong chưa kịp hoàn hồn.

Ai mà ngờ được cô gái nhìn qua “mỏng manh dễ bắt nạt” kia lại có sức mạnh đến vậy, một trận đấu mà hắn vốn dĩ chẳng buồn coi là nghiêm túc, cuối cùng lại thua đau đến mức không ngẩng nổi đầu.

Chỉ vài giây sau khi bị cô gái nắm lấy cổ tay, hắn đã bị ấn gập tay xuống mặt bàn đá cẩm thạch, đốt ngón tay va đập đến tê rần.

Khó trách cô lại dám kiên quyết từ chối ly rượu mình mời, thậm chí còn thẳng thắn phản kháng thì ra cái dáng vẻ gầy gò mảnh mai đó lại ẩn chứa một sức mạnh lớn đến thế, đúng là có thực lực.

Nghĩ đến đây, hắn bất giác rùng mình một cái, chỉ biết thở dài cảm thán: “Người với người, đúng là không thể chỉ nhìn vẻ ngoài.”

Đây chắc chắn là lần tán tỉnh mất mặt nhất trong đời hắn. May mà cô gái kia không bắt hắn quỳ xuống vác người đi thật, nếu không thì mặt mũi hắn biết giấu vào đâu…

“Không ngờ chị lại lợi hại vậy đấy, tay khỏe thật đấy nha!” Cậu pha chế giúp Trịnh Thư Hạ đỡ Tống Lẫm lên ghế sau chiếc xe đã đặt từ trước, vừa phụ giúp vừa cười đến không đứng thẳng nổi người: “Chị có thấy mặt cái tên vừa rồi không? Như thể vừa ăn phải thứ gì đó kinh khủng lắm vậy!”

“Cảm ơn cậu đã giúp.” Trịnh Thư Hạ không tiếp lời câu chuyện, chỉ ngồi vào xe, vẫy tay với cậu ta:
“Về nhanh đi nhé, làm phiền rồi.”

“OK OK.” Cậu pha chế cũng bận đến sắp quay vòng tại chỗ, tám chuyện chút xíu rồi cũng vội vã quay về quầy bar.

Trịnh Thư Hạ nhìn sang Tống Lẫm vẫn đang say đến mơ màng sau màn kịch vừa rồi, rồi nói địa chỉ nhà anh ta cho tài xế phía trước.

Người ta nói, lúc trong lòng có tâm sự thì dễ say hơn, quả đúng như vậy. Tống Lẫm tửu lượng không tệ, nhưng hôm nay lại say rất sâu, rõ ràng là vì chuyện liên quan đến Ôn Thanh Linh mà buồn lòng thật rồi.

Cô không nhìn anh nữa, hạ kính xe xuống để gió đêm xua bớt những phiền muộn trong lòng.

Cô thực sự rất bực bội, không chỉ vì Tống Lẫm, mà còn vì chính bản thân mình vừa rồi mất kiểm soát.

Chuyện tranh cãi với tên đàn ông kia thật ra là việc không nên xảy ra. Là một phi công tiêm kích của phi đội J-1, là người được đất nước đào tạo để lái chiến đấu cơ, sự tồn tại của cô vốn dĩ đã quý giá như kim cương.

Trong thời gian nghỉ phép, thay vì thể hiện cá tính gây chú ý, điều cô nên làm là tự bảo vệ bản thân.

Vậy mà khi nãy, Trịnh Thư Hạ đã không kiềm chế được cơn nóng giận. Dù cuối cùng cô đã chọn cách hòa giải tương đối ôn hòa, nhưng vẫn thấy bản thân thật không nên như vậy.

Mất kiểm soát đúng là cảm giác rất tệ.

Khi Trịnh Thư Hạ đang tự kiểm điểm mình trong gió đêm, bác tài phía trước lại hỏi liên tục:

“Cô em, bạn trai cô say đến thế này, liệu có ổn không đấy? Mà lỡ ói ra xe thì tính sao?”

“Xe tôi mới rửa, lót mới thay, mà ói ra là cô phải chịu trách nhiệm đấy nhé.”

“Sớm biết thế này tôi chẳng nhận chuyến này cho xong…”

“Bác tài, nếu anh ấy ói tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Trịnh Thư Hạ cắt lời ông, giọng nói bình tĩnh: “Bác lái xe cẩn thận một chút là được, khả năng cao sẽ không nôn đâu.”

Nghe vậy, bác tài có vẻ hài lòng, cười nói chuyện: “Cô gái nhỏ mà nói chuyện chững chạc ghê. Cẩn thận đấy nhé.”

Trịnh Thư Hạ chỉ khẽ đáp: “Vâng.”

Từ Chi Mạn đến nhà Tống Lẫm mất khoảng nửa tiếng. Trên đường, anh ấy lúc mê lúc tỉnh, lúc thì nằm vật ra, lúc lại loạng choạng ngồi dậy dựa vào vai Trịnh Thư Hạ, miệng lẩm bẩm cái tên “Ôn Thanh Linh” mãi không dứt.

Tống Lẫm không phải người say rượu gây chuyện, không khóc lóc, không làm loạn, nhưng lại rất phiền. Có một khoảnh khắc, Trịnh Thư Hạ nghe anh ấy lặp đi lặp lại tên người con gái đó, thực sự muốn mở cửa xe mà bước đi luôn.

Nhưng lý trí vẫn mạnh hơn cảm xúc. Cô cố nhẫn nhịn đến khi xe dừng trước nhà Tống Lẫm mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn đồng hồ tính cước, Trịnh Thư Hạ quét mã trả tiền, không tính từng đồng lẻ mà trả tròn cả số tiền.

“Cô gái, cô còn cần xe nữa không?” Bác tài ngó đầu hỏi thêm một câu, thấy cô hào phóng như vậy thì tranh thủ: “Chứ hơn chín giờ tối là giờ cao điểm ở phía Bắc Kinh, gọi xe không dễ đâu. Nếu còn cần, tôi đợi luôn cho tiện.”

Trịnh Thư Hạ đang định kéo Tống Lẫm xuống xe, tay vẫn khoác lấy cánh tay anh ấy đặt trên vai mình, thì bỗng khựng lại khi nghe bác tài nói: “Đã hơn chín giờ rồi à?”

“Ừ đấy, cũng khá muộn rồi.” Bác tài đáp.

“Vậy… phiền bác chờ tôi một chút.” Nói xong, Trịnh Thư Hạ vội vàng kéo Tống Lẫm xuống xe, gần như vừa lôi vừa đỡ, đưa anh ta tới cửa nhà rồi ấn chuông.

Chẳng bao lâu, cô giúp việc nhà họ Tống ra mở cửa, ngạc nhiên không thôi khi thấy cảnh tượng trước mặt. Trịnh Thư Hạ không có thời gian để giải thích gì nhiều, chỉ vội vàng giao Tống Lẫm lại rồi quay về xe.

Cô hơi th* d*c, giọng gấp gáp: “Bác tài, đến quảng trường Diều Gió, Bắc Tam Hoàn.”

Chỉ vì lúc nãy bác tài nhắc đến đã hơn chín giờ, Trịnh Thư Hạ mới sực nhớ ra, cô có một cuộc hẹn với Lâm Dữ Kiêu ở quảng trường Diều Gió. Hai người đã hẹn nhau lúc tám giờ… mà bây giờ đã hơn chín giờ rồi.

Điều tệ hơn là từ nhà Tống Lẫm về khu nhà cô còn cách khá xa. Với vị trí hiện tại, dù có chạy xe hết tốc lực, sớm nhất cũng phải mười giờ mới tới nơi.

Trễ hẹn đến tận hai tiếng mà không hề báo trước, chỉ nghĩ thôi đã khiến Trịnh Thư Hạ cảm thấy vô cùng áy náy.

Liệu Lâm Dữ Kiêu có còn ở đó không? Anh ấy chắc sẽ không ngốc đến mức đợi cô suốt hai tiếng mà không rời đi nhỉ?

Nhưng điều khiến cô lo lắng hơn cả là suốt hai tiếng đó, anh hoàn toàn không nhắn cho cô một tin nào cả. Trịnh Thư Hạ nhìn vào chiếc điện thoại trống trơn, cắn nhẹ môi dưới, cảm thấy trong lòng tràn đầy bất an.

Cô biết rõ Lâm Dữ Kiêu là kiểu người khó đoán, không ai có thể biết anh đang nghĩ gì, càng không thể đoán trước anh sẽ làm gì. Chính vì thế, sự im lặng này khiến cô càng thêm thấp thỏm.

Cô không kìm được thúc bác tài mấy lần, nhờ đó xe cũng chạy hết tốc lực, rốt cuộc chưa đến mười giờ đã tới quảng trường Diều Gió.

Tháng tám mùa hè oi ả, quảng trường không quá đông người. Cô chạy vội lên bậc thềm, liếc mắt một cái đã thấy người đàn ông đứng dưới ánh đèn đường, bóng anh kéo dài dưới ánh sáng.

Không mặc đồng phục, Lâm Dữ Kiêu trông có phần lười biếng, hơi cợt nhả, vẻ ngoài như chẳng chút căng thẳng. Anh đứng thẳng người nhưng không hề mang cảm giác cứng nhắc, toàn thân đều là sự nhàn nhã, ung dung.

Nhìn thấy anh vẫn còn đứng chờ, tim Trịnh Thư Hạ không những không nhẹ đi mà còn đập loạn hơn.

Anh đợi lâu như vậy… chẳng lẽ đang chuẩn bị “truy cứu trách nhiệm” đây sao?

Dưới ánh nhìn sâu thẳm của Lâm Dữ Kiêu, cô bước nhanh đến, chưa kịp để anh mở lời đã vội cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi… Em có việc đột xuất nên quên mất chúng ta đã hẹn nhau. Anh… có đợi lâu không?”

Nửa câu sau thực ra hỏi cũng bằng thừa, tất nhiên là đợi lâu rồi. Chỉ là vì phép lịch sự, cô vẫn phải hỏi.

Xin lỗi xong, Trịnh Thư Hạ cúi đầu thật thấp, dáng vẻ như học sinh tiểu học đang chờ bị giáo viên mắng, đáng thương vô cùng.

Lâm Dữ Kiêu nhìn chằm chằm vào mái tóc ngắn xù xì của cô vài giây, rồi mới dời ánh mắt đi.

Anh không trách mắng gì cả, chỉ hỏi ngắn gọn: “Em đi đâu vậy?”

Trịnh Thư Hạ chớp mắt, không trả lời ngay.

“Sao vậy, không muốn nói à?” Lâm Dữ Kiêu dứt khoát ngồi xuống ghế đá bên cạnh, hai chân vắt chéo, ngước mắt nhìn cô, cười khẽ đầy vẻ châm chọc: “Anh chỉ tò mò một chút thôi, rốt cuộc là chuyện gì quan trọng đến mức một người như em, luôn xem đúng giờ là nguyên tắc sống, cũng có thể quên béng đi thế?”

“…” Trịnh Thư Hạ xấu hổ đến mức mặt nóng ran, chỉ biết thành thật cúi đầu, lí nhí: “Có… một người bạn uống say, em đưa anh ấy về nhà.”

“Là… Tống Lẫm à?” Lâm Dữ Kiêu lên tiếng, giọng điệu như đã sớm đoán ra.

“Sao anh biết?” Trịnh Thư Hạ kinh ngạc ngẩng đầu lên, hoàn toàn không ngờ lại bị đoán trúng ngay lập tức.

“Nếu là một người bạn bình thường, ngay từ đầu em đã chẳng cần giấu diếm.” Lâm Dữ Kiêu bật cười, “Huống hồ, người có thể khiến em quên cả cuộc hẹn… đâu có nhiều.”

Bị trêu chọc đến đỏ mặt, Trịnh Thư Hạ lúng túng cụp mắt xuống, luống cuống tìm cách chuyển chủ đề: “Vậy… anh tìm em có chuyện gì không?”

“Anh đã đợi em hai tiếng đồng hồ.” Lâm Dữ Kiêu nhướn mày, ngón tay gõ nhẹ lên mặt đồng hồ, “Giờ thì vội vàng đổi chủ đề, định đánh trống lảng à?”

“…Em có bảo anh chờ đâu.” Trịnh Thư Hạ cảm thấy uất ức vô cùng, bị vạch trần tâm tư khiến cô xấu hổ lẫn bực dọc.

Lâm Dữ Kiêu cười nhạt: “Không chờ thì được à? Em biến mất chẳng nói lời nào, không nhắn một tin, lỡ như xảy ra chuyện thì sao?”

“Chính anh cũng đâu có nhắn gì cho em.” Có hơi men trong người, Trịnh Thư Hạ bỗng trở nên bướng bỉnh, cúi đầu lí nhí: “Lúc ngồi xe đến đây, em còn tưởng anh đã đi mất rồi…”

Lâm Dữ Kiêu trầm mặc mấy giây, giọng hơi lạnh đi: “Em uống rượu à?”

Trịnh Thư Hạ không trả lời. Một người ngồi, một người đứng, không khí quanh hai người chợt trở nên nặng nề.

Một lúc lâu sau, cô nghe thấy giọng anh có chút bất lực xen lẫn dịu dàng: “Lần sau nếu uống rượu, thì gọi xe, đừng chạy lung tung. Không thì gọi điện cho anh, anh đến đón.”

“Em… em đâu có say.” Trịnh Thư Hạ lắc đầu, mái tóc ngắn xù lên theo chuyển động, giống hệt chú chim cút nhỏ đang nổi cáu.

Cô hiểu ý anh, nhưng vẫn ngây ngốc chống chế: “Em không sợ gặp người xấu.”

Ý cô là cô không cần người bảo vệ.

Lâm Dữ Kiêu nhìn bộ dạng đơn thuần mà cố chấp trước mặt, ánh mắt lười nhác bỗng như có móc câu: “Ồ? Vậy anh là người xấu à?”

Trịnh Thư Hạ ngẩn người, không hiểu: “Hả?”

“Nếu không thì sao em không dám ngồi xuống đây?” Anh vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh mình: “Anh còn tưởng trên người mình có bệnh truyền nhiễm cơ đấy.”

Trịnh Thư Hạ: “…”

Lúc này, cô chẳng còn muốn biết anh tìm mình để làm gì nữa.

Cô chỉ muốn tránh càng xa tên phiền phức này càng tốt!

“Em đâu phải không dám.” Trịnh Thư Hạ cứng đầu ngồi phịch xuống cạnh anh, giọng nghiêm túc.

“Ồ~” Lâm Dữ Kiêu gật đầu, giọng đầy trêu chọc: “Vậy thì là anh hiểu lầm rồi. Chỉ là cái dáng đứng nãy giờ của em ấy… giống y như học sinh tiểu học đang bị phạt đứng, khiến anh nhìn mà áy náy luôn đấy.”

 

“……” Anh cũng biết ngại à? Trịnh Thư Hạ rất muốn hỏi như vậy, nhưng cuối cùng vẫn nhịn.

Cô quyết định sau đó không chủ động nói gì nữa, bởi vì dù cô nói gì, dường như cũng sẽ bị người đàn ông này trêu chọc cho bằng được.

Nhưng Lâm Dữ Kiêu hiển nhiên không định giữ im lặng lâu, tự nhiên mở miệng hỏi: “Tống Lẫm uống say vì chuyện gì?”

Trịnh Thư Hạ ngẩng đầu nhìn bầu trời, như thể đang trả lời bâng quơ: “Chia tay với bạn gái, tâm trạng không tốt.”

Không hiểu sao, trước mặt Lâm Dữ Kiêu, dù thường xuyên bị trêu chọc đến mức muốn bùng nổ, nhưng cô lại thấy bản thân có thể buông lỏng và thành thật.

Có lẽ vì anh là số ít những người biết rõ tâm sự của cô. Trước mặt một người nhìn thấu mình, thì cũng chẳng cần thiết phải cố gắng che giấu điều gì.

“Vì chuyện đó mà buồn bã à?” Lâm Dữ Kiêu cười khẽ, “Vậy tâm trạng em chắc là đang rất tốt nhỉ?”

“……” Trịnh Thư Hạ tức đến đỏ mặt, quay đầu trừng anh: “Em không có!”

Anh lại dám cho rằng cô sẽ hả hê vì chuyện đó ư? Thật quá đáng ghét!

“Ồ? Giờ còn dám trừng anh rồi?” Lâm Dữ Kiêu nhướn mày, “Quả nhiên, cái bộ dạng ngoan ngoãn lúc trước… đúng là diễn rồi.”

“Giờ không còn trong đội nữa, em việc gì phải nghe lời anh?” Trịnh Thư Hạ đã phản kháng thì phản kháng luôn tới cùng, dứt khoát lớn gan tiếp lời: “Chia tay hay quay lại cũng chẳng liên quan gì đến em, không ảnh hưởng gì tới tâm trạng em cả.”

“Ừ, câu này hay đấy, anh ghi nhớ rồi.” Lâm Dữ Kiêu gật đầu đồng tình, vẻ mặt nghiêm túc: “Xem em thể hiện về sau thế nào nhé.”

“……” Trịnh Thư Hạ ngửa đầu nhìn trời, thở dài: “Anh đúng là phiền chết đi được.”

Mặc dù miệng thì nói “phiền chết đi được”, nhưng lại gọi một tiếng “anh” đầy mềm mại. So với oán trách, câu nói kia càng giống như một lời làm nũng bất lực.

Lâm Dữ Kiêu nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt trắng hồng của cô dưới ánh đèn, tóc bị gió thổi khẽ bay, cả người mềm mại như mây bông. Dễ dàng khiến người ta thấy… mềm lòng.

“Hạ Hạ.” Lâm Dữ Kiêu cúi mắt nhìn mấy con kiến đang chậm rãi bò trên mặt đất, giọng nhẹ tênh: “Cậu ta say rồi, tại sao lại gọi em?”

“Lúc em tới thì anh Lẫm còn chưa say.”
Trịnh Thư Hạ cảm thấy hơi choáng, mấy ly rượu trái cây cuối cùng cũng bắt đầu ngấm. Cô lim dim mắt, trả lời chậm rãi: “Trong lòng khó chịu.”

“Trong lòng khó chịu, tại sao lại gọi em?”

“Vậy thì có gì không đúng?” Trịnh Hạ khó hiểu: “Chúng em là bạn, tâm sự chút để giải tỏa thì sao chứ?”

“Tâm sự,” Lâm Dữ Kiêu lặp lại từ đó, cười khẽ: “Xin lỗi nhé, anh không biết ngoài việc làm phi công, em còn kiêm luôn vai trò ‘em gái tâm lý’ nữa đấy.”

Trịnh Thư Hạ: “……”

Lâm Dữ Kiêu cũng không tiếp tục dây dưa chuyện này.

“Thôi bỏ đi.” Anh chỉ lẩm bẩm một câu như đang chấp nhận thực tại.

Trịnh Thư Hạ bực mình nói: “Rốt cuộc anh gọi em tới đây làm gì?” Cô buồn ngủ rồi.

Lâm Dữ Kiêu không tiếp tục giấu diếm, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp màu xanh đưa cho cô: “Cầm lấy.”

Trịnh Thư Hạ không nhận ngay. Cô trừng mắt nhìn chiếc hộp được nhét vào tay mình. Hộp màu xanh của Tiffany.

Chắc chắn là món quà cô từng nhìn thấy trong đội.

“Tại sao lại tặng em cái này?”

“Quà.” Lâm Dữ Kiêu ngừng lại một nhịp rồi nói tiếp: “Quà sinh nhật mười tám tuổi của em. Lúc còn trong đội không tiện tặng.”

Quà? Trịnh Thư Hạ sững người, theo phản xạ nói: Anh không phải bảo là không tặng nữa sao?”

Chiếc đệm đầu gối và cổ tay kia, dù cô vẫn chưa từng đeo qua.

“Anh còn muốn tặng thêm một món nữa, được không?”

Lâm Dữ Kiêu bị ánh mắt ngơ ngác của cô chọc cười không nhịn được “Em có hiểu cái gì gọi là ‘che mắt thiên hạ’ không?”

“…Không hiểu.” Trịnh Thư Hạ lẩm bẩm đáp “Sao năm nay anh lại tặng em nhiều quà thế?”

“Gì mà gọi là năm nay? Năm nào anh chẳng tặng em quà?” Lâm Dữ Kiêu uể oải nói “Chỉ là có người nào đó vô tâm đến mức lười cả việc mở ra, nên mới tưởng anh không tặng thôi.”

Trịnh Thư Hạ biết đấu võ mồm với Lâm Dữ Kiêu chẳng khác nào tự tìm đường chết, bèn dứt khoát im lặng, nhận lấy chiếc hộp rồi mở ra.
Bên trong là một chiếc vòng tay, chất liệu bạc trắng, ở giữa được đính một chiếc răng sói nhỏ như trang trí. Thiết kế tổng thể rất đơn giản, nhưng chính nhờ chi tiết chiếc răng sói kia lại khiến món đồ trở nên đầy cá tính, mang theo chút dã tính mạnh mẽ.

Cô ngạc nhiên chớp chớp mắt: “Kiểu dáng này đặc biệt thật đấy.”

Trịnh Thư Hạ cũng từng mua trang sức của hãng T, nhưng không nhớ có mẫu nào lại gắn răng sói lên vòng tay thế này.

Lâm Dữ Kiêu không nói gì thêm, chỉ nắm lấy cổ tay cô, đeo chiếc vòng trong hộp lên tay cô. Làn da của cô trắng mịn như ngà voi, đeo món trang sức nào lên cũng đều đẹp vô cùng.

“Cũng ổn đấy.” Anh ngắm nhìn, tỏ ra hài lòng “Đi thôi.”

“Đi?” Trịnh Thư Hạ ngẩn ra “Đi đâu cơ?”

“Chạy bộ. Đưa em về nhà.” Lâm Dữ Kiêu cười “Không phải em nói buồn ngủ rồi sao?”

Ngồi đấy mà mí mắt sắp chạm nhau đến nơi rồi còn gì.

Trịnh Thư Hạ nhìn bóng dáng cao ráo của Lâm Dữ Kiêu đã đứng dậy, cô cũng lặng lẽ đứng lên theo. Trong lòng cô thực ra rất muốn hỏi…

Anh hẹn cô ra đây, đợi tôi suốt hai tiếng… chỉ để tặng món quà này thôi sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng