Gần Thêm Chút Nữa Là Mất Kiểm Soát

Chương 144




Ngụy Xuyên vừa kết thúc buổi tập, tranh thủ lúc trị liệu vật lý gọi cho Mạnh Đường.

Anh vác cơ thể mệt mỏi rã rời, giọng nói ỉu xìu hỏi Mạnh Đường: “Đang làm gì thế?”

Mạnh Đường khép chân lại, co người trên ghế, trả lời anh: “Vừa tắm xong, đang xem trang chủ CUBAL.”

Ngụy Xuyên hỏi: “Cái đó có gì mà xem?”

Mạnh Đường nói: “Xem lịch thi đấu chứ sao, sao anh có thời gian gọi cho em thế?”

“Sao cảm giác giọng điệu của em oán trách thế nhỉ.” Ngụy Xuyên khôi phục chút sức sống, “Nhớ anh rồi à?”

“Không có.” Mạnh Đường khẩu thị tâm phi, “Nghe anh có vẻ mệt lắm.”

“Ừ.” Ngụy Xuyên chán đời đáp lại, “Hôm nay đúng là tập đến chết đi sống lại, chủ yếu là thành viên mắc lỗi, cả đội chịu phạt.”

Mạnh Đường: “Thế các anh xong chưa?”

Ngụy Xuyên: “Xong rồi, lát nữa đi tắm rồi ngủ.”

Mạnh Đường liếc nhìn thời gian, nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh đi ngủ đi.”

“Đợi đã.” Ngụy Xuyên ngăn cô cúp máy, “Không phải tháng 7 đi Hồng Kông sao? Lúc đó là mùa cao điểm, bây giờ em gửi thông tin giấy tờ liên quan qua đây, anh nhờ người mua vé, bao gồm cả mấy khách sạn tốt cũng phải đặt trước giữ phòng.”

“Ơ…” Mạnh Đường khựng lại, “Thế anh định đặt loại phòng gì?”

Ngụy Xuyên không cần suy nghĩ: “Phòng suite chứ sao.”

Mạnh Đường thở phào nhẹ nhõm, phòng suite tốt, không chỉ có một phòng ngủ.

“Được, vậy giờ em gửi cho anh.”

“Ừ, em cũng đừng ngủ muộn quá, ngủ ngon.”

“Được, ngủ ngon.”

Mạnh Đường cúp điện thoại, gửi hết thông tin giấy tờ của mình qua.

Thạch Lam và Dương Khả từ bên ngoài vào ký túc xá, ồn ào làm cửa kêu rầm rầm.

Mạnh Đường theo bản năng liếc nhìn, thấy sắc mặt hai người không đúng, liền hỏi: “Hai cậu sao thế?”

Thạch Lam ném túi lên bàn, hỏi Mạnh Đường: “Trước đây cậu từng ngồi một chiếc xe thể thao màu đỏ đúng không?”

Ghép các chữ hoặc ký tự ở vị trí số lẻ trong câu tiếp theo rồi truy cập vào đó để đọc nội dung đầy đủ, riêng chữ "chấm" thì thay bằng dấu chấm nhé. Truyen con ngon chim tinh non chấm trên i cành d cây chấm hót v líu n

Ngụy Xuyên vừa kết thúc buổi tập, tranh thủ lúc trị liệu vật lý gọi cho Mạnh Đường.

Anh vác cơ thể mệt mỏi rã rời, giọng nói ỉu xìu hỏi Mạnh Đường: “Đang làm gì thế?”

 

Mạnh Đường khép chân lại, co người trên ghế, trả lời anh: “Vừa tắm xong, đang xem trang chủ CUBAL.”

Ngụy Xuyên hỏi: “Cái đó có gì mà xem?”

Mạnh Đường nói: “Xem lịch thi đấu chứ sao, sao anh có thời gian gọi cho em thế?”

“Sao cảm giác giọng điệu của em oán trách thế nhỉ.” Ngụy Xuyên khôi phục chút sức sống, “Nhớ anh rồi à?”

“Không có.” Mạnh Đường khẩu thị tâm phi, “Nghe anh có vẻ mệt lắm.”

“Ừ.” Ngụy Xuyên chán đời đáp lại, “Hôm nay đúng là tập đến chết đi sống lại, chủ yếu là thành viên mắc lỗi, cả đội chịu phạt.”

Mạnh Đường: “Thế các anh xong chưa?”

Ngụy Xuyên: “Xong rồi, lát nữa đi tắm rồi ngủ.”

Mạnh Đường liếc nhìn thời gian, nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh đi ngủ đi.”

“Đợi đã.” Ngụy Xuyên ngăn cô cúp máy, “Không phải tháng 7 đi Hồng Kông sao? Lúc đó là mùa cao điểm, bây giờ em gửi thông tin giấy tờ liên quan qua đây, anh nhờ người mua vé, bao gồm cả mấy khách sạn tốt cũng phải đặt trước giữ phòng.”

“Ơ…” Mạnh Đường khựng lại, “Thế anh định đặt loại phòng gì?”

Ngụy Xuyên không cần suy nghĩ: “Phòng suite chứ sao.”

Mạnh Đường thở phào nhẹ nhõm, phòng suite tốt, không chỉ có một phòng ngủ.

“Được, vậy giờ em gửi cho anh.”

“Ừ, em cũng đừng ngủ muộn quá, ngủ ngon.”

“Được, ngủ ngon.”

Mạnh Đường cúp điện thoại, gửi hết thông tin giấy tờ của mình qua.

Thạch Lam và Dương Khả từ bên ngoài vào ký túc xá, ồn ào làm cửa kêu rầm rầm.

Mạnh Đường theo bản năng liếc nhìn, thấy sắc mặt hai người không đúng, liền hỏi: “Hai cậu sao thế?”

Thạch Lam ném túi lên bàn, hỏi Mạnh Đường: “Trước đây cậu từng ngồi một chiếc xe thể thao màu đỏ đúng không?”

Ngụy Xuyên vừa kết thúc buổi tập, tranh thủ lúc trị liệu vật lý gọi cho Mạnh Đường.

Anh vác cơ thể mệt mỏi rã rời, giọng nói ỉu xìu hỏi Mạnh Đường: “Đang làm gì thế?”

Mạnh Đường khép chân lại, co người trên ghế, trả lời anh: “Vừa tắm xong, đang xem trang chủ CUBAL.”

Ngụy Xuyên hỏi: “Cái đó có gì mà xem?”

Mạnh Đường nói: “Xem lịch thi đấu chứ sao, sao anh có thời gian gọi cho em thế?”

“Sao cảm giác giọng điệu của em oán trách thế nhỉ.” Ngụy Xuyên khôi phục chút sức sống, “Nhớ anh rồi à?”

“Không có.” Mạnh Đường khẩu thị tâm phi, “Nghe anh có vẻ mệt lắm.”

“Ừ.” Ngụy Xuyên chán đời đáp lại, “Hôm nay đúng là tập đến chết đi sống lại, chủ yếu là thành viên mắc lỗi, cả đội chịu phạt.”

Mạnh Đường: “Thế các anh xong chưa?”

Ngụy Xuyên: “Xong rồi, lát nữa đi tắm rồi ngủ.”

Mạnh Đường liếc nhìn thời gian, nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh đi ngủ đi.”

“Đợi đã.” Ngụy Xuyên ngăn cô cúp máy, “Không phải tháng 7 đi Hồng Kông sao? Lúc đó là mùa cao điểm, bây giờ em gửi thông tin giấy tờ liên quan qua đây, anh nhờ người mua vé, bao gồm cả mấy khách sạn tốt cũng phải đặt trước giữ phòng.”

“Ơ…” Mạnh Đường khựng lại, “Thế anh định đặt loại phòng gì?”

Ngụy Xuyên không cần suy nghĩ: “Phòng suite chứ sao.”

Mạnh Đường thở phào nhẹ nhõm, phòng suite tốt, không chỉ có một phòng ngủ.

“Được, vậy giờ em gửi cho anh.”

“Ừ, em cũng đừng ngủ muộn quá, ngủ ngon.”

“Được, ngủ ngon.”

Mạnh Đường cúp điện thoại, gửi hết thông tin giấy tờ của mình qua.

Thạch Lam và Dương Khả từ bên ngoài vào ký túc xá, ồn ào làm cửa kêu rầm rầm.

Mạnh Đường theo bản năng liếc nhìn, thấy sắc mặt hai người không đúng, liền hỏi: “Hai cậu sao thế?”

Thạch Lam ném túi lên bàn, hỏi Mạnh Đường: “Trước đây cậu từng ngồi một chiếc xe thể thao màu đỏ đúng không?”

Ngụy Xuyên vừa kết thúc buổi tập, tranh thủ lúc trị liệu vật lý gọi cho Mạnh Đường.

Anh vác cơ thể mệt mỏi rã rời, giọng nói ỉu xìu hỏi Mạnh Đường: “Đang làm gì thế?”

Mạnh Đường khép chân lại, co người trên ghế, trả lời anh: “Vừa tắm xong, đang xem trang chủ CUBAL.”

Ngụy Xuyên hỏi: “Cái đó có gì mà xem?”

Mạnh Đường nói: “Xem lịch thi đấu chứ sao, sao anh có thời gian gọi cho em thế?”

“Sao cảm giác giọng điệu của em oán trách thế nhỉ.” Ngụy Xuyên khôi phục chút sức sống, “Nhớ anh rồi à?”

“Không có.” Mạnh Đường khẩu thị tâm phi, “Nghe anh có vẻ mệt lắm.”

“Ừ.” Ngụy Xuyên chán đời đáp lại, “Hôm nay đúng là tập đến chết đi sống lại, chủ yếu là thành viên mắc lỗi, cả đội chịu phạt.”

Mạnh Đường: “Thế các anh xong chưa?”

Ngụy Xuyên: “Xong rồi, lát nữa đi tắm rồi ngủ.”

Mạnh Đường liếc nhìn thời gian, nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh đi ngủ đi.”

“Đợi đã.” Ngụy Xuyên ngăn cô cúp máy, “Không phải tháng 7 đi Hồng Kông sao? Lúc đó là mùa cao điểm, bây giờ em gửi thông tin giấy tờ liên quan qua đây, anh nhờ người mua vé, bao gồm cả mấy khách sạn tốt cũng phải đặt trước giữ phòng.”

“Ơ…” Mạnh Đường khựng lại, “Thế anh định đặt loại phòng gì?”

Ngụy Xuyên không cần suy nghĩ: “Phòng suite chứ sao.”

Mạnh Đường thở phào nhẹ nhõm, phòng suite tốt, không chỉ có một phòng ngủ.

“Được, vậy giờ em gửi cho anh.”

“Ừ, em cũng đừng ngủ muộn quá, ngủ ngon.”

“Được, ngủ ngon.”

Mạnh Đường cúp điện thoại, gửi hết thông tin giấy tờ của mình qua.

Thạch Lam và Dương Khả từ bên ngoài vào ký túc xá, ồn ào làm cửa kêu rầm rầm.

Mạnh Đường theo bản năng liếc nhìn, thấy sắc mặt hai người không đúng, liền hỏi: “Hai cậu sao thế?”

Thạch Lam ném túi lên bàn, hỏi Mạnh Đường: “Trước đây cậu từng ngồi một chiếc xe thể thao màu đỏ đúng không?”

Ngụy Xuyên vừa kết thúc buổi tập, tranh thủ lúc trị liệu vật lý gọi cho Mạnh Đường.

Anh vác cơ thể mệt mỏi rã rời, giọng nói ỉu xìu hỏi Mạnh Đường: “Đang làm gì thế?”

Mạnh Đường khép chân lại, co người trên ghế, trả lời anh: “Vừa tắm xong, đang xem trang chủ CUBAL.”

Ngụy Xuyên hỏi: “Cái đó có gì mà xem?”

Mạnh Đường nói: “Xem lịch thi đấu chứ sao, sao anh có thời gian gọi cho em thế?”

“Sao cảm giác giọng điệu của em oán trách thế nhỉ.” Ngụy Xuyên khôi phục chút sức sống, “Nhớ anh rồi à?”

“Không có.” Mạnh Đường khẩu thị tâm phi, “Nghe anh có vẻ mệt lắm.”

“Ừ.” Ngụy Xuyên chán đời đáp lại, “Hôm nay đúng là tập đến chết đi sống lại, chủ yếu là thành viên mắc lỗi, cả đội chịu phạt.”

Mạnh Đường: “Thế các anh xong chưa?”

Ngụy Xuyên: “Xong rồi, lát nữa đi tắm rồi ngủ.”

Mạnh Đường liếc nhìn thời gian, nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh đi ngủ đi.”

“Đợi đã.” Ngụy Xuyên ngăn cô cúp máy, “Không phải tháng 7 đi Hồng Kông sao? Lúc đó là mùa cao điểm, bây giờ em gửi thông tin giấy tờ liên quan qua đây, anh nhờ người mua vé, bao gồm cả mấy khách sạn tốt cũng phải đặt trước giữ phòng.”

“Ơ…” Mạnh Đường khựng lại, “Thế anh định đặt loại phòng gì?”

Ngụy Xuyên không cần suy nghĩ: “Phòng suite chứ sao.”

Mạnh Đường thở phào nhẹ nhõm, phòng suite tốt, không chỉ có một phòng ngủ.

“Được, vậy giờ em gửi cho anh.”

“Ừ, em cũng đừng ngủ muộn quá, ngủ ngon.”

“Được, ngủ ngon.”

Mạnh Đường cúp điện thoại, gửi hết thông tin giấy tờ của mình qua.

Thạch Lam và Dương Khả từ bên ngoài vào ký túc xá, ồn ào làm cửa kêu rầm rầm.

Mạnh Đường theo bản năng liếc nhìn, thấy sắc mặt hai người không đúng, liền hỏi: “Hai cậu sao thế?”

Thạch Lam ném túi lên bàn, hỏi Mạnh Đường: “Trước đây cậu từng ngồi một chiếc xe thể thao màu đỏ đúng không?”

Ngụy Xuyên vừa kết thúc buổi tập, tranh thủ lúc trị liệu vật lý gọi cho Mạnh Đường.

Anh vác cơ thể mệt mỏi rã rời, giọng nói ỉu xìu hỏi Mạnh Đường: “Đang làm gì thế?”

Mạnh Đường khép chân lại, co người trên ghế, trả lời anh: “Vừa tắm xong, đang xem trang chủ CUBAL.”

Ngụy Xuyên hỏi: “Cái đó có gì mà xem?”

Mạnh Đường nói: “Xem lịch thi đấu chứ sao, sao anh có thời gian gọi cho em thế?”

“Sao cảm giác giọng điệu của em oán trách thế nhỉ.” Ngụy Xuyên khôi phục chút sức sống, “Nhớ anh rồi à?”

“Không có.” Mạnh Đường khẩu thị tâm phi, “Nghe anh có vẻ mệt lắm.”

“Ừ.” Ngụy Xuyên chán đời đáp lại, “Hôm nay đúng là tập đến chết đi sống lại, chủ yếu là thành viên mắc lỗi, cả đội chịu phạt.”

Mạnh Đường: “Thế các anh xong chưa?”

Ngụy Xuyên: “Xong rồi, lát nữa đi tắm rồi ngủ.”

Mạnh Đường liếc nhìn thời gian, nói: “Cũng không còn sớm nữa, anh đi ngủ đi.”

“Đợi đã.” Ngụy Xuyên ngăn cô cúp máy, “Không phải tháng 7 đi Hồng Kông sao? Lúc đó là mùa cao điểm, bây giờ em gửi thông tin giấy tờ liên quan qua đây, anh nhờ người mua vé, bao gồm cả mấy khách sạn tốt cũng phải đặt trước giữ phòng.”

“Ơ…” Mạnh Đường khựng lại, “Thế anh định đặt loại phòng gì?”

Ngụy Xuyên không cần suy nghĩ: “Phòng suite chứ sao.”

Mạnh Đường thở phào nhẹ nhõm, phòng suite tốt, không chỉ có một phòng ngủ.

“Được, vậy giờ em gửi cho anh.”

“Ừ, em cũng đừng ngủ muộn quá, ngủ ngon.”

“Được, ngủ ngon.”

Mạnh Đường cúp điện thoại, gửi hết thông tin giấy tờ của mình qua.

Thạch Lam và Dương Khả từ bên ngoài vào ký túc xá, ồn ào làm cửa kêu rầm rầm.

Mạnh Đường theo bản năng liếc nhìn, thấy sắc mặt hai người không đúng, liền hỏi: “Hai cậu sao thế?”

Thạch Lam ném túi lên bàn, hỏi Mạnh Đường: “Trước đây cậu từng ngồi một chiếc xe thể thao màu đỏ đúng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng