Cảnh tượng Ngụy Xuyên tìm Mạnh Đường trên sân vận động đã bị mọi người ở đó bắt gặp, chụp ảnh và đăng lên Wechat.
Vốn dĩ mọi người chỉ thấy vui vẻ, thêm chút chuyện phiếm cho khuôn viên trường yên bình, ai ngờ lại có người ghép nối đầu đuôi câu chuyện thành một video.
Sau đó lan truyền chóng mặt trong các nhóm chat và Wechat của sinh viên Đại học Z.
Mạnh Đường thực sự bái phục kỹ thuật cắt ghép này, tái hiện hoàn hảo quỹ đạo Ngụy Xuyên như con ruồi không đầu tìm cô trên sân vận động.
Buồn cười hơn nữa là dòng tiêu đề, đủ các kiểu giật gân—
“Chuyện tìm người yêu trên sân vận động tối đen, xem nhật ký yêu đương của nam thần Thể thao Ngụy Xuyên sau giờ tập.”
“Đêm đen như mực tìm vợ.”
“Nhan sắc nam chính phim thần tượng cũng không sánh bằng, kết quả lại có hành động khó hiểu trên sân vận động.”
“Bảo bối, em ở đâu? Mười giờ tối nay trình chiếu!”
“Chàng trai si tình khổ sở tìm bạn gái, chất vấn Đại học Z: Trời! Đèn đâu?”
“Màn ‘anh đuổi em trốn’ giữa cô em mỹ thuật và anh chàng thể thao.”
“Ai nhìn thấy bạn gái tôi thì ới một tiếng! Ới một tiếng à ới một tiếng.”
“Mạnh Đường!!!”
“Ai nhìn thấy Mạnh Đường không?”
“Vợ tôi to thế này, đi đâu mất rồi?”
Mạnh Đường tê liệt rồi, tê liệt đến mất não.
Cô ôm chặt lấy thanh chắn giường, xấu hổ che mặt, phát ra tiếng kêu ai oán không còn gì luyến tiếc.
Đây là nhân tài phương nào vậy.
“Ha ha ha…”
Tạ Linh Âm cười ngặt nghẽo, Thạch Lam và Dương Khả cũng không ngoại lệ.
“Trời ơi, cười chết tớ rồi.” Thạch Lam vỗ vỗ mặt, “Mỏi cả mồm, không khép lại được.”
Dương Khả cười hỏi Mạnh Đường: “Hôm nay đèn sân vận động hỏng à?”
Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Cái này rốt cuộc là ai làm vậy?”
Ghép các chữ hoặc ký tự ở vị trí số lẻ trong câu tiếp theo rồi truy cập vào đó để đọc nội dung đầy đủ, riêng chữ "chấm" thì thay bằng dấu chấm nhé. Truyen con ngon chim tinh non chấm trên i cành d cây chấm hót v líu n
Cảnh tượng Ngụy Xuyên tìm Mạnh Đường trên sân vận động đã bị mọi người ở đó bắt gặp, chụp ảnh và đăng lên Wechat.
Vốn dĩ mọi người chỉ thấy vui vẻ, thêm chút chuyện phiếm cho khuôn viên trường yên bình, ai ngờ lại có người ghép nối đầu đuôi câu chuyện thành một video.
Sau đó lan truyền chóng mặt trong các nhóm chat và Wechat của sinh viên Đại học Z.
Mạnh Đường thực sự bái phục kỹ thuật cắt ghép này, tái hiện hoàn hảo quỹ đạo Ngụy Xuyên như con ruồi không đầu tìm cô trên sân vận động.
Buồn cười hơn nữa là dòng tiêu đề, đủ các kiểu giật gân—
“Chuyện tìm người yêu trên sân vận động tối đen, xem nhật ký yêu đương của nam thần Thể thao Ngụy Xuyên sau giờ tập.”
“Đêm đen như mực tìm vợ.”
“Nhan sắc nam chính phim thần tượng cũng không sánh bằng, kết quả lại có hành động khó hiểu trên sân vận động.”
“Bảo bối, em ở đâu? Mười giờ tối nay trình chiếu!”
“Chàng trai si tình khổ sở tìm bạn gái, chất vấn Đại học Z: Trời! Đèn đâu?”
“Màn ‘anh đuổi em trốn’ giữa cô em mỹ thuật và anh chàng thể thao.”
“Ai nhìn thấy bạn gái tôi thì ới một tiếng! Ới một tiếng à ới một tiếng.”
“Mạnh Đường!!!”
“Ai nhìn thấy Mạnh Đường không?”
“Vợ tôi to thế này, đi đâu mất rồi?”
Mạnh Đường tê liệt rồi, tê liệt đến mất não.
Cô ôm chặt lấy thanh chắn giường, xấu hổ che mặt, phát ra tiếng kêu ai oán không còn gì luyến tiếc.
Đây là nhân tài phương nào vậy.
“Ha ha ha…”
Tạ Linh Âm cười ngặt nghẽo, Thạch Lam và Dương Khả cũng không ngoại lệ.
“Trời ơi, cười chết tớ rồi.” Thạch Lam vỗ vỗ mặt, “Mỏi cả mồm, không khép lại được.”
Dương Khả cười hỏi Mạnh Đường: “Hôm nay đèn sân vận động hỏng à?”
Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Cái này rốt cuộc là ai làm vậy?”
Cảnh tượng Ngụy Xuyên tìm Mạnh Đường trên sân vận động đã bị mọi người ở đó bắt gặp, chụp ảnh và đăng lên Wechat.
Vốn dĩ mọi người chỉ thấy vui vẻ, thêm chút chuyện phiếm cho khuôn viên trường yên bình, ai ngờ lại có người ghép nối đầu đuôi câu chuyện thành một video.
Sau đó lan truyền chóng mặt trong các nhóm chat và Wechat của sinh viên Đại học Z.
Mạnh Đường thực sự bái phục kỹ thuật cắt ghép này, tái hiện hoàn hảo quỹ đạo Ngụy Xuyên như con ruồi không đầu tìm cô trên sân vận động.
Buồn cười hơn nữa là dòng tiêu đề, đủ các kiểu giật gân—
“Chuyện tìm người yêu trên sân vận động tối đen, xem nhật ký yêu đương của nam thần Thể thao Ngụy Xuyên sau giờ tập.”
“Đêm đen như mực tìm vợ.”
“Nhan sắc nam chính phim thần tượng cũng không sánh bằng, kết quả lại có hành động khó hiểu trên sân vận động.”
“Bảo bối, em ở đâu? Mười giờ tối nay trình chiếu!”
“Chàng trai si tình khổ sở tìm bạn gái, chất vấn Đại học Z: Trời! Đèn đâu?”
“Màn ‘anh đuổi em trốn’ giữa cô em mỹ thuật và anh chàng thể thao.”
“Ai nhìn thấy bạn gái tôi thì ới một tiếng! Ới một tiếng à ới một tiếng.”
“Mạnh Đường!!!”
“Ai nhìn thấy Mạnh Đường không?”
“Vợ tôi to thế này, đi đâu mất rồi?”
Mạnh Đường tê liệt rồi, tê liệt đến mất não.
Cô ôm chặt lấy thanh chắn giường, xấu hổ che mặt, phát ra tiếng kêu ai oán không còn gì luyến tiếc.
Đây là nhân tài phương nào vậy.
“Ha ha ha…”
Tạ Linh Âm cười ngặt nghẽo, Thạch Lam và Dương Khả cũng không ngoại lệ.
“Trời ơi, cười chết tớ rồi.” Thạch Lam vỗ vỗ mặt, “Mỏi cả mồm, không khép lại được.”
Dương Khả cười hỏi Mạnh Đường: “Hôm nay đèn sân vận động hỏng à?”
Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Cái này rốt cuộc là ai làm vậy?”
Cảnh tượng Ngụy Xuyên tìm Mạnh Đường trên sân vận động đã bị mọi người ở đó bắt gặp, chụp ảnh và đăng lên Wechat.
Vốn dĩ mọi người chỉ thấy vui vẻ, thêm chút chuyện phiếm cho khuôn viên trường yên bình, ai ngờ lại có người ghép nối đầu đuôi câu chuyện thành một video.
Sau đó lan truyền chóng mặt trong các nhóm chat và Wechat của sinh viên Đại học Z.
Mạnh Đường thực sự bái phục kỹ thuật cắt ghép này, tái hiện hoàn hảo quỹ đạo Ngụy Xuyên như con ruồi không đầu tìm cô trên sân vận động.
Buồn cười hơn nữa là dòng tiêu đề, đủ các kiểu giật gân—
“Chuyện tìm người yêu trên sân vận động tối đen, xem nhật ký yêu đương của nam thần Thể thao Ngụy Xuyên sau giờ tập.”
“Đêm đen như mực tìm vợ.”
“Nhan sắc nam chính phim thần tượng cũng không sánh bằng, kết quả lại có hành động khó hiểu trên sân vận động.”
“Bảo bối, em ở đâu? Mười giờ tối nay trình chiếu!”
“Chàng trai si tình khổ sở tìm bạn gái, chất vấn Đại học Z: Trời! Đèn đâu?”
“Màn ‘anh đuổi em trốn’ giữa cô em mỹ thuật và anh chàng thể thao.”
“Ai nhìn thấy bạn gái tôi thì ới một tiếng! Ới một tiếng à ới một tiếng.”
“Mạnh Đường!!!”
“Ai nhìn thấy Mạnh Đường không?”
“Vợ tôi to thế này, đi đâu mất rồi?”
Mạnh Đường tê liệt rồi, tê liệt đến mất não.
Cô ôm chặt lấy thanh chắn giường, xấu hổ che mặt, phát ra tiếng kêu ai oán không còn gì luyến tiếc.
Đây là nhân tài phương nào vậy.
“Ha ha ha…”
Tạ Linh Âm cười ngặt nghẽo, Thạch Lam và Dương Khả cũng không ngoại lệ.
“Trời ơi, cười chết tớ rồi.” Thạch Lam vỗ vỗ mặt, “Mỏi cả mồm, không khép lại được.”
Dương Khả cười hỏi Mạnh Đường: “Hôm nay đèn sân vận động hỏng à?”
Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Cái này rốt cuộc là ai làm vậy?”
Cảnh tượng Ngụy Xuyên tìm Mạnh Đường trên sân vận động đã bị mọi người ở đó bắt gặp, chụp ảnh và đăng lên Wechat.
Vốn dĩ mọi người chỉ thấy vui vẻ, thêm chút chuyện phiếm cho khuôn viên trường yên bình, ai ngờ lại có người ghép nối đầu đuôi câu chuyện thành một video.
Sau đó lan truyền chóng mặt trong các nhóm chat và Wechat của sinh viên Đại học Z.
Mạnh Đường thực sự bái phục kỹ thuật cắt ghép này, tái hiện hoàn hảo quỹ đạo Ngụy Xuyên như con ruồi không đầu tìm cô trên sân vận động.
Buồn cười hơn nữa là dòng tiêu đề, đủ các kiểu giật gân—
“Chuyện tìm người yêu trên sân vận động tối đen, xem nhật ký yêu đương của nam thần Thể thao Ngụy Xuyên sau giờ tập.”
“Đêm đen như mực tìm vợ.”
“Nhan sắc nam chính phim thần tượng cũng không sánh bằng, kết quả lại có hành động khó hiểu trên sân vận động.”
“Bảo bối, em ở đâu? Mười giờ tối nay trình chiếu!”
“Chàng trai si tình khổ sở tìm bạn gái, chất vấn Đại học Z: Trời! Đèn đâu?”
“Màn ‘anh đuổi em trốn’ giữa cô em mỹ thuật và anh chàng thể thao.”
“Ai nhìn thấy bạn gái tôi thì ới một tiếng! Ới một tiếng à ới một tiếng.”
“Mạnh Đường!!!”
“Ai nhìn thấy Mạnh Đường không?”
“Vợ tôi to thế này, đi đâu mất rồi?”
Mạnh Đường tê liệt rồi, tê liệt đến mất não.
Cô ôm chặt lấy thanh chắn giường, xấu hổ che mặt, phát ra tiếng kêu ai oán không còn gì luyến tiếc.
Đây là nhân tài phương nào vậy.
“Ha ha ha…”
Tạ Linh Âm cười ngặt nghẽo, Thạch Lam và Dương Khả cũng không ngoại lệ.
“Trời ơi, cười chết tớ rồi.” Thạch Lam vỗ vỗ mặt, “Mỏi cả mồm, không khép lại được.”
Dương Khả cười hỏi Mạnh Đường: “Hôm nay đèn sân vận động hỏng à?”
Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Cái này rốt cuộc là ai làm vậy?”
Cảnh tượng Ngụy Xuyên tìm Mạnh Đường trên sân vận động đã bị mọi người ở đó bắt gặp, chụp ảnh và đăng lên Wechat.
Vốn dĩ mọi người chỉ thấy vui vẻ, thêm chút chuyện phiếm cho khuôn viên trường yên bình, ai ngờ lại có người ghép nối đầu đuôi câu chuyện thành một video.
Sau đó lan truyền chóng mặt trong các nhóm chat và Wechat của sinh viên Đại học Z.
Mạnh Đường thực sự bái phục kỹ thuật cắt ghép này, tái hiện hoàn hảo quỹ đạo Ngụy Xuyên như con ruồi không đầu tìm cô trên sân vận động.
Buồn cười hơn nữa là dòng tiêu đề, đủ các kiểu giật gân—
“Chuyện tìm người yêu trên sân vận động tối đen, xem nhật ký yêu đương của nam thần Thể thao Ngụy Xuyên sau giờ tập.”
“Đêm đen như mực tìm vợ.”
“Nhan sắc nam chính phim thần tượng cũng không sánh bằng, kết quả lại có hành động khó hiểu trên sân vận động.”
“Bảo bối, em ở đâu? Mười giờ tối nay trình chiếu!”
“Chàng trai si tình khổ sở tìm bạn gái, chất vấn Đại học Z: Trời! Đèn đâu?”
“Màn ‘anh đuổi em trốn’ giữa cô em mỹ thuật và anh chàng thể thao.”
“Ai nhìn thấy bạn gái tôi thì ới một tiếng! Ới một tiếng à ới một tiếng.”
“Mạnh Đường!!!”
“Ai nhìn thấy Mạnh Đường không?”
“Vợ tôi to thế này, đi đâu mất rồi?”
Mạnh Đường tê liệt rồi, tê liệt đến mất não.
Cô ôm chặt lấy thanh chắn giường, xấu hổ che mặt, phát ra tiếng kêu ai oán không còn gì luyến tiếc.
Đây là nhân tài phương nào vậy.
“Ha ha ha…”
Tạ Linh Âm cười ngặt nghẽo, Thạch Lam và Dương Khả cũng không ngoại lệ.
“Trời ơi, cười chết tớ rồi.” Thạch Lam vỗ vỗ mặt, “Mỏi cả mồm, không khép lại được.”
Dương Khả cười hỏi Mạnh Đường: “Hôm nay đèn sân vận động hỏng à?”
Mạnh Đường “ừ” một tiếng: “Cái này rốt cuộc là ai làm vậy?”
