“Hầu gia!” Bọn thị vệ kinh hãi thất sắc.
Máu văng lên tận chóp mũi và trước mắt Đỗ Linh Tĩnh, nàng thoáng chốc quên cả hô hấp.
Đến khi lấy lại thần trí, nàng vội muốn tiến lên xem thương thế của hắn, nhưng lại bị hắn ép đầu xuống.
Cánh tay kiên cố hữu lực của nam nhân như tường thành cao ngất, đem nàng an ổn vòng trọn vào trong ngực mình.
“Đừng nhìn, chỉ là chút máu me mơ hồ thôi.”
“Nhưng... lại đinh thẳng trên người ngươi...” Thanh âm Đỗ Linh Tĩnh run rẩy, rối loạn đến biến dạng.
Hắn chỉ thuận tay vuốt búi tóc nàng, ôn nhu trấn an:
“Không ngại, vết thương nhỏ thôi mà.”
Ngữ khí ấy tựa hồ chỉ như một nhánh cỏ dại cắt qua da thịt, chẳng đáng bận tâm.
Hắn vẫn ôm chặt nàng, đem nàng bảo hộ trọn trong lòng. Đỗ Linh Tĩnh không dám động đậy, sợ chỉ cần khẽ cử động sẽ khiến vết thương hắn nặng thêm.
Mãi đến khi đường phố được thị vệ hầu phủ quét sạch, có người tiến lên muốn rửa vết thương cho hầu gia, hắn mới chịu buông tay.
Thị vệ vây quanh hắn, Đỗ Linh Tĩnh hoảng loạn đứng ngoài, chưa biết phải làm sao, thẳng đến khi Sùng Bình chạy tới.
“Sùng Bình...”
Đôi mắt nàng đỏ hoe.
Sùng Bình thoáng nhìn qua, vội vàng dâng khăn:
“Phu nhân chớ sợ. Thuộc hạ sẽ hộ tống hầu gia cùng phu nhân về phủ trước.”
Đã có người tản đi truy sát hung thủ, nhưng sự việc phát sinh quá đột ngột, giữa kinh thành lại khó lòng ngay lập tức bắt được thủ phạm. Dẫu vậy, đường phố nơi này đã được thanh tẩy, thị vệ tầng tầng lớp lớp hộ vệ, tạm thời không còn nguy hiểm.
Sùng Bình lại đưa mắt nhìn về phía hầu gia. Nhưng Lục Thận Như chỉ liếc qua vòng vây thị vệ, rồi nhìn sang thê tử vẫn còn khiếp đảm chưa dám tới gần.
“Không sao cả, cũng không phải chỗ yếu hại.”
Quả thực, mũi tên găm vào bắp tay dưới vai, không phải ngực hay cổ – những nơi mấu chốt.
Nhưng Sùng Bình nhìn kỹ, chỉ thấy quanh miệng vết thương, huyết sắc ngả sang đen.
“Hầu gia...”
Mũi tên có độc!
Nam nhân lập tức khẽ lắc đầu, ra hiệu chớ nhắc đến trước mặt phu nhân.
Sùng Bình lập tức hiểu ý, xoay người gọi xe ngựa lại, tự mình dìu hầu gia lên xe, rồi tiếp phu nhân theo sau.
Xe ngựa gấp gáp trở về hầu phủ. Đỗ Linh Tĩnh chăm chú nhìn vết thương vẫn đang rỉ máu không ngừng.
“Máu còn chảy...”
Vải trắng buộc trên tay đã nhuộm đỏ.
Đôi mắt nàng không rời lấy một khắc. Hắn muốn ngăn nhưng nàng nhất quyết phải nhìn.
Nam nhân bất đắc dĩ cười:
“Da thịt bị thương thì tất nhiên sẽ chảy máu. Chẳng lẽ Tuyền Tuyền nhìn chằm chằm, huyết sẽ tự dừng được sao? Vậy thì còn lợi hại hơn thần dược.”
Hắn cố ý nói đùa, hồn nhiên coi như không có gì.
Nước mắt nàng lập tức rơi lã chã.
Hắn làm sao còn có tâm tư đùa cợt trong lúc này?
Lục Thận Như khẽ “ai nha” một tiếng:
“Sao lại khóc thế này?”
Hắn đưa cánh tay lành lên chùi lệ cho nàng, xe ngựa lắc lư kẽo kẹt hướng hầu phủ mà đi.
“Ta trên người vốn có biết bao vết sẹo cũ, nương tử đâu phải chưa thấy qua? Lại thêm một vết nữa, cũng sẽ có ngày lành. Đợi đến ngày này sang năm, nàng lại xem xem vết thương trên vai ta đã sớm liền thịt.”
Hắn mỉm cười như thể vết thương chẳng đáng một đồng cân.
Đỗ Linh Tĩnh ngây ngẩn nhìn hắn.
Hắn luôn đem chuyện đã qua bỏ vào quá khứ, đem tương lai giao phó cho mai sau, rèn luyện thành xương đồng da sắt, ung dung hành tẩu nhân gian, không sợ bất cứ điều gì.
Nhưng ngay lúc này... hắn thực sự không đau sao? Tương lai liệu có như hắn nói?
Nước mắt nàng càng rơi nhiều hơn, hắn bất lực chỉ biết đưa tay nhẹ nhàng lau.
“Đừng khóc, đừng khóc nữa...”
Song lệ vẫn không ngừng chảy.
Hắn vốn có thể không chịu vết thương này.
*
Vĩnh Định hầu phủ
Khi thấy thái y xuất hiện, Đỗ Linh Tĩnh hoảng hốt – lần này không phải Lý thái y ôn hòa chữa nội thương, mà là Vương thái y ít nói, mặt mày nghiêm nghị.
Vương thái y vừa vào liền nói:
“Mũi tên có độc, cần phải cắt bỏ huyết nhục nhiễm độc cho hầu gia.”
Lời này vừa dứt, Lục Thận Như lập tức nhìn sang nương tử, thấy nàng mở to đôi mắt, ánh nhìn run rẩy.
Nam nhân bất đắc dĩ, sợ Vương thái y còn nói thêm lời dọa người, vội vàng quát:
“Sùng Bình, đưa phu nhân về nội viện.”
Nhưng nàng nắm chặt tay hắn:
“Ta không đi.”
Ngón tay nàng trắng bệch, siết lấy tay hắn không buông. Lòng bàn tay truyền đến cảm giác tê ngứa, khiến hắn mềm lòng. Bao ngày nàng lạnh nhạt, nay lại chịu thân cận thế này.
Song hắn vẫn kiên trì:
“Trở về đi. Nếu nàng nhìn thấy cảnh cắt da lóc thịt mà ngất đi, thái y sẽ phải cứu nàng trước, hay cứu ta trước?”
Hắn khuyên nàng, nhưng Vương thái y lại xen vào:
“Hạ quan có mang học trò theo, có thể giúp phu nhân xông hương trấn tỉnh.”
Lục Thận Như: “...”
Lời này quả thật thừa thãi.
Nhưng hắn cũng không muốn ai thi châm cho nương tử mình.
Đỗ Linh Tĩnh kiên định:
“Ta không sợ huyết, cũng không ngất xỉu.”
Nhưng nàng lại khó ngăn được nước mắt tuôn rơi. Đôi mắt vốn yếu, càng rơi lệ càng hại mắt.
Hắn chỉ đành nhắc lại:
“Sùng Bình, đưa phu nhân về.”
Nàng cố chấp không muốn đi, hắn đành buông tay, nhẹ nhàng đẩy nàng về phía sau.
Sùng Bình tiến lên khuyên:
“Phu nhân, xin hồi nội viện. Ngài còn ở đây, hầu gia sẽ phân tâm.”
Mũi tên găm sâu, lại tẩm độc, muốn rửa sạch không dễ.
Đỗ Linh Tĩnh không dám khiến hắn phân tâm, chỉ đành bước từng bước đầy lưu luyến mà rời khỏi.
Nàng đứng ở hành lang ngoài cửa, không nỡ quay về.
Trong phủ, các phụ tá vội vã tụ đến Xa Tụ Các. Sùng An lết cái chân què quát:
“Thái y đang trị thương cho hầu gia, chư vị tiên sinh an tĩnh đi!”
Ngay sau đó, có người báo tin: Ngụy tông và Ngũ Gia cũng gấp gáp chạy đến. Từ một lối khác, Ngụy Quyết cũng đã vào phủ.
Ba người gặp nhau ngay trước cổng hầu phủ. Trời đã tối, Ngũ Gia nghe nói có thích khách dùng tên bắn lén nhằm vào Tĩnh Nương, hầu gia lại bị thương, nhất thời bất chấp cả thế tử, vội vã chạy nhanh vào trong.
Ngay trước viện môn, nàng ấy bất ngờ va mạnh vào một thân hình.
Người kia lập tức đưa tay, cực nhanh giữ chặt lấy cánh tay nàng ấy, ổn định thân hình sắp ngã.
Ngũ Gia ngẩng đầu nhìn, dưới ánh đèn gió lập lòe nơi cửa viện, ánh mắt nam nhân ép xuống nhìn nàng ấy.
Là Ngụy Quyết.
Nàng ấy vội vàng lùi một bước, hắn ta lại vô cớ vẫn nắm chặt lấy tay mình, đến khi nàng ấy kinh ngạc nhìn lại, hắn ta mới chậm rãi buông ra.
Sắc mặt người này tái nhợt, tựa như bệnh nặng chưa lành, khác hẳn vẻ ngày thường.
Ngũ Gia thoáng động tâm — chẳng lẽ hắn ta cũng bị tên bắn trúng thương?
Ý nghĩ vừa lóe qua, sau lưng đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp của thế tử, nàng ấy lập tức xoay người, không cùng Ngụy Quyết nói một câu, chỉ quay đầu gọi khẽ:
“Thế tử mau lên!”
Đoạn nàng ấy chạy thẳng vào trong viện.
Ngụy Tông đi nhanh đến nơi, Ngụy Quyết hành lễ gật đầu, y chỉ lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, không nói thêm, rồi theo bước Ngũ Gia vào trong.
Ngụy Quyết cúi mắt, cũng lặng lẽ bước vào.
Hai huynh đệ theo Sùng Bình dẫn đường đi về đại sảnh, còn Ngũ Gia thì đi tìm Đỗ Linh Tĩnh.
Nàng ấy thấy Tĩnh Nương vẫn canh giữ dưới hành lang ngoài cửa, gió đêm thổi lạnh buốt mà người vẫn đứng nguyên, liền vội vàng kéo nàng sang bên cạnh sương phòng.
“Đừng quá lo lắng,” nàng ấy khuyên nhủ, “Thế tử ngày đó còn tưởng chẳng thể sống sót, vậy mà nay vẫn an nhiên. Hầu gia cũng sẽ như thế.”
Nàng ấy còn tự tay rót trà, đưa cho Đỗ Linh Tĩnh một chén an thần:
“Đám võ tướng này từ nhỏ đã lăn lộn sa trường, thân thể luyện thành xương đồng da sắt. Huống chi hầu gia chỉ trúng thương nơi cánh tay, tất sẽ không nguy.”
Đúng là thế tử mấy ngày trước còn bị trọng thương, so với Lục hầu còn nặng hơn nhiều.
Nhưng Đỗ Linh Tĩnh lại thấy điều này không giống.
Hắn vốn có thể tránh được, cần gì phải chịu thương thay nàng...
Ngũ Gia khuyên răn mãi, Ngụy Tông cũng hỏi qua tình hình thương thế, thấy không quá nặng, sắc trời đã muộn, mọi người mới dần lui về.
Chỉ còn Đỗ Linh Tĩnh đứng dưới hành lang đầu gió, trong đầu lặp đi lặp lại hình ảnh ban nãy.
“Tuyền Tuyền!” — hắn kêu nàng, tiếng gọi hốt hoảng đầy run rẩy.
Rồi chẳng một khắc do dự, hắn sải bước tiến lên, một tay ôm chặt nàng trong ngực, lấy thân mình che chắn cho nàng trước mũi tên lạnh lẽo.
Nàng rõ ràng thấy hắn không có chút nào do dự.
Điều đó khác hẳn lần nàng cứu Liêu tiên sinh trước kia. Khi ấy nàng chỉ hoảng loạn mà xông ra, nghĩ đơn giản rằng nếu chắn được, cả hai sẽ vô sự, quả nhiên mũi tên chỉ sượt qua cánh tay nàng.
Nhưng mũi tên đêm nay, hiểm ác mà chí mạng. Không kịp kéo nàng, cũng không kịp đẩy đi, mà chính là hắn dùng da thịt của mình chặn lấy.
Mũi tên lạnh băng, kêu ong ong, cắm phập vào tay hắn.
Đỗ Linh Tĩnh run rẩy tâm can.
Nếu mũi tên lệch đi thì sao? Nếu không phải trúng vai, mà là nơi cổ, nơi mắt thì sao?
Nàng không dám nghĩ tiếp, vội đưa tay lau nước mắt.
Vì sao hắn lại không hề do dự?
Nếu hắn ngã xuống vì nàng, nàng thật sự không biết phải làm sao để sống tiếp...
Vương thái y mau chóng xử lý cho Lục hầu.
“Mũi tên này quả có độc, song chỉ là loại thường dùng, không xứng với thân phận hầu gia.”
Chẳng lẽ nhất định phải là loại kịch độc cao thâm mới hợp thân phận hay sao?
Lục Thận Như cười nhạt: “Đa tạ Vương thái y.”
Thái y không cần cảm tạ, chỉ dặn dò mai sẽ lại đến xem thương thế, rồi cáo lui.
Quả nhiên, loại độc này không tinh xảo hiểm ác, chỉ khiến vết thương dễ mưng mủ khó lành, song với y thuật của ông cũng chẳng thành vấn đề.
“Nhưng... mũi tên ấy rốt cuộc nhắm vào ai?”
Hắn hỏi, Sùng Bình đáp:
“Phu nhân thân thể yếu, nếu trúng tên tẩm độc, hẳn sẽ trí mạng. Xem ra kẻ bắn tên, hoặc kẻ đứng sau, tám phần là nhằm vào phu nhân.”
Lời vừa dứt, trong phòng như phủ một tầng sương lạnh.
Sùng Bình không dám nhìn ánh mắt hầu gia.
Nếu phu nhân thực sự chết dưới mũi tên đó, y không dám tưởng tượng hầu gia sẽ thế nào.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại: phu nhân vốn là điểm yếu của hầu gia. Trước kia người khác chưa biết, nay đã dần lộ rõ. Trước là vụ mật thám, sau lại vụ hạ dược, nay thêm tên bắn lén...
Trong lòng Sùng Bình thầm quyết định: cần gia tăng phòng vệ hầu phủ.
Ý nghĩ vừa thoáng qua, đã nghe hầu gia lạnh lùng nói:
“Độc dược rồi ám tiễn, trong mấy ngày ngắn ngủi đã liên tiếp giở trò... Nhất định phải bắt được kẻ ẩn trong bóng tối.”
Kẻ đó chưa lôi ra ánh sáng, hắn tuyệt đối không thể để nàng bước ra khỏi cửa.
Ánh đèn lắc lư, Sùng Bình vừa thu dọn, đã thấy phu nhân bưng trà đến.
Y vội hành lễ, rồi lui xuống.
Lục Thận Như quay đầu, thấy nàng tự tay bưng chén trà đến trước mặt.
“Uống chút trà không?” nàng dịu dàng hỏi.
Lần cuối cùng nàng tự mình bưng trà hầu hạ hắn, vẫn là khi ở Bảo Định.
Vết thương trên vai còn đó, song hắn chỉ chuyên chú nhìn dáng nàng chậm rãi bước tới, rót chén nước cho hắn.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, dẫu hắn luôn dặn đừng khóc, vẫn không giấu nổi.
Nàng đưa chén trà tới, hắn vừa định đưa tay nhận, ai ngờ nàng lại khẽ rụt tay:
“Trà còn nóng, ngươi một tay không tiện. Để ta đút ngươi uống.”
Lục hầu thầm nghĩ, hẳn là hắn nghe nhầm.
Quả nhiên, nàng ngồi xuống bên cạnh, trước hết thổi nguội trà, khẽ gạt lá, rồi nâng chén đến tận môi hắn.
Hắn ngẩn người, quên cả há miệng, chỉ ngơ ngác nhìn vị thê tử được tứ hôn của mình.
Đến khi nàng nghi hoặc nhìn, ánh mắt trong veo hỏi vì sao hắn không chịu uống, hắn mới hoàn hồn, khẽ nhấp một ngụm.
Nước trà thanh mát, như suối trong giữa núi rừng. Nàng cho bao nhiêu, hắn cũng có thể uống hết.
Nhưng nàng chỉ để hắn nhấp một hớp nhỏ, rồi lại thu chén về, thổi thêm lần nữa, đưa đến lần sau.
Mùi trà đã nhạt, chỉ còn lại hương vị nơi môi răng nàng, và hương thoảng nhẹ nơi đầu ngón tay trắng mịn.
Nam nhân lòng dậy sóng.
Nhìn đôi mắt đỏ hoe kia, lệ rơi vì ai?
Từng có khi nào hắn được nàng dịu dàng thế này?
Hắn không đợi nữa, đưa tay lấy chén trà đặt sang một bên.
Đỗ Linh Tĩnh sững sờ, hắn đã vòng tay ôm nàng ngồi gọn trên đùi mình.
Nàng giật mình, kinh hãi, e ngại cánh tay hắn vừa mới thụ thương.
Nhưng hắn chỉ ngửa đầu nhìn nàng, thấp giọng hỏi:
“Tuyền Tuyền, chịu cùng ta hòa hảo rồi chăng?”
Hòa hảo?
Ngay lúc này mà hắn còn để tâm chuyện ấy? Hắn há chẳng biết, nếu mũi tên kia chệch đi một tấc, e rằng hắn đã mất mạng rồi sao...
“Đừng loạn động cánh tay!”
Vừa mới băng bó vết thương, hắn đã vội vòng tay ôm lấy nàng.
Nàng hoảng hốt trách, hắn lại như chẳng để vết thương vào lòng.
“Ta đâu phải chỉ có một cánh tay, mất một còn một, có gì đáng kể?” Hắn cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn nàng, lại hỏi một lần:
“Tuyền Tuyền, chịu cùng ta hòa hảo chăng?”
Đỗ Linh Tĩnh rốt cuộc không nén nổi, òa lên nức nở. Tiếp theo, nàng vòng tay ôm chặt cổ hắn, lao thẳng vào lòng ngực.
Nam nhân thoáng ngẩn ngơ.
Ánh đèn dầu leo lét, bóng đêm bao phủ gian phòng, ánh sáng chập chờn lay động.
Đây là lần đầu tiên, nàng chủ động nhào vào vòng tay hắn.
Nàng đã chấp nhận hắn, đem cả khuôn mặt chôn sâu vào lồng ngực cường tráng của hắn!
Lục Thận Như giây lát sững sờ, chẳng biết nên làm sao.
Trong ánh sáng mờ nhạt, ngọn đèn nơi tiểu trản* bất chợt lách tách nổ nhỏ. (Trong các truyện trước đã giải thích “trản” này là gì, kiểu một cái dĩa tròn nhỏ)
Khi còn dưỡng thương ở Miên Lâu, hắn vốn quen không thắp đèn, ngày cũng như đêm, gian phòng thường u ám. Chỉ có lúc nhị đệ ghé qua, hay trò chuyện dăm ba câu, mới thắp lên vài ngọn.
“Đại ca suốt ngày bầu bạn cùng nàng ở Miên Lâu, hẳn biết nàng tên gọi là chi chứ?”
— Đỗ Linh Tĩnh. Đó là tên phụ thân nàng đặt.
Hắn không trả lời, nhị đệ lại hỏi: “Nếu không nói danh, vậy tiểu tự thì sao?”
Nam tử có tự, nữ tử khuê các nhiều người cũng có tiểu tự. Nhị đệ đoán nàng tất có.
Hắn chỉ khẽ đáp: “Tuyền Tuyền.”
“Tuyền Tuyền?” Nhị đệ kinh ngạc chớp mắt. “Ca ngay cả tiểu tự của nàng cũng tường tận như thế?”
Hắn điềm nhiên: “Là ta đặt.”
Nhị đệ suýt ho sặc, vội che miệng để khỏi gây động tĩnh. Rồi trừng mắt nhìn hắn:
“Thanh tuyền thạch thượng... Ca thật quá đáng! Sao lại tự ý đặt tiểu tự cho cô nương người ta, chỉ để hợp với mình?”
Hắn khẽ liếc, rồi mới nói thật: “Nàng tên là Linh Tĩnh.”
Nhị đệ ngẩn ngơ: “Quả là cái tên trong trẻo thanh tân. ‘Tĩnh thủy phong lai’, chữ ‘Tuyền’ làm tiểu tự cũng hợp lắm. Nhưng ca đặt tự cho nàng thì có ích gì? Người ta còn chẳng biết huynh!”
Rồi sẽ biết, hắn thầm nghĩ.
Nào ngờ mấy ngày sau, Đỗ các lão lại mang đến một bồn sơn thủy tiểu cảnh đặt trong thư phòng nàng. Khi rót nước, dòng suối nhỏ róc rách như dòng tuyền. Đỗ các lão cười mãn nguyện:
“Trong bồn này có dòng tuyền, ứng hợp với tiểu tự của Tĩnh Nương.”
Hắn nghe vậy, lòng chấn động. Chẳng lẽ nhị đệ đã tiết lộ với lão? Hắn mặt thoáng nóng lên, hận tiểu tử lắm chuyện.
Ai ngờ quản sự Nguyễn Cung lại bảo: “Tam gia lấy chữ cho cô nương, quả thật tuyệt diệu.”
Tam gia... Tam Lang...
Hắn vẫn nghe nhắc tới, nhưng tưởng Tam Lang kia là tộc huynh của nàng, đang dưỡng bệnh trong núi.
Cho đến ngày hay tin Tam Lang hồi kinh, nàng vui mừng không giấu nổi, tựa hồ ong bướm ngửi thấy hương hoa, váy áo tung bay chạy thẳng ra khỏi Miên Lâu nghênh đón.
Hắn khi ấy mới hiểu: đó chẳng phải tộc huynh.
Đó là người trong lòng nàng.
“Tuyền Tuyền” hai chữ ấy, là người kia ban cho.
Nhưng thì đã sao?
Tiểu tự “Tuyền Tuyền” kia, đâu phải chỉ do ai đó mang đến.
...
“Tuyền Tuyền.” Hắn thấp giọng gọi.
Trong gian phòng, hương đèn dầu, hương dược, hương trà quyện cùng thoang thoảng hương tóc nàng.
Nàng khóc lóc lao vào lòng ngực hắn, vùi chặt khuôn mặt nơi ngực áo.
Giây phút này, nàng cô độc mà tìm đến hắn.
Liệu một ngày kia, nàng có thể dần dần quên đi Tưởng Trúc Tu?
Hắn siết chặt cánh tay ôm nàng. Một tay không đủ, hắn còn muốn nhấc cánh tay bị thương.
Nàng kinh hoảng kêu lên:
“Không được động! Không thể động!”
Trong mắt toàn lệ quang, nàng gấp gáp giữ hắn không cho nhúc nhích.
Lục hầu bất đắc dĩ lắc đầu.
Chỉ dùng một tay, hắn liền ôm nàng đứng dậy, dẫm trên ánh sáng chập chờn, đưa nàng đến bên cửa sổ trên đài cao.
Nàng vòng chặt lấy cổ hắn, không dám cựa quậy. Hắn lại đưa tay gạt đi giọt lệ nơi mắt nàng, khẽ nói:
“Tuyền Tuyền, từ nay về sau đừng khóc nữa.”
Đỗ Linh Tĩnh run run nắm lấy vạt áo hắn.
“Vậy ngươi phải bình an.”
Nam nhân mỉm cười, khẽ đáp:
“Được.”
Nàng rốt cuộc đã chịu hòa hảo cùng hắn!
...
Ngày hôm sau, Vương thái y lại đến thay thuốc. Đỗ Linh Tĩnh từ Xa Tụ Các ra, vào nội viện lấy vài bộ áo suông rộng cho hắn thay. Chưa bao lâu, khách khứa kéo đến như nước vỡ bờ, ai nấy đều đến thăm hỏi.
Tin hầu gia bị thương khiến mọi người kinh hãi, trong triều Hoàng thượng cũng giận dữ.
Kinh thành dưới chân thiên tử, mà có kẻ dám ám sát nhất phẩm công hầu! Ngay lập tức, Cẩm Y Vệ, Ngũ Thành binh mã cùng Thuận Thiên phủ liên thủ, ba phương hợp lực phong tỏa, lục soát khắp kinh thành cùng phụ cận.
Đỗ Linh Tĩnh nghe loáng thoáng tin tức ngoài viện, còn có tướng lĩnh bàn tán:
“Hầu gia sao lại bị thương? Dẫu có thích khách, thì hầu phủ thị vệ làm gì mà để xảy ra chuyện?”
Có người bảo “trăm mật khó tránh một sơ”. (Dù có trăm lần kín đáo, phòng bị kỹ lưỡng đến đâu, cũng khó tránh được một lần sơ suất.)
Lại có kẻ nói rõ hơn: “Nghe đâu có đám cử tử say rượu cố ý chắn đường, hầu gia khoan dung không so đo, nên mới xuống xe cùng phu nhân đi dạo. Ai ngờ thích khách nấp sẵn, tên bắn nhắm thẳng vào phu nhân.”
Lời này vừa dứt, ai nấy kinh hãi.
Một tướng lĩnh vừa từ Tây Bắc về nghiêm giọng:
“Phu nhân có gì quan trọng đến mức hầu gia phải lấy thân mình che chở? Hầu gia mà mất, Tây Bắc quân, thậm chí Tuệ Vương điện hạ và Quý phi nương nương trong cung đều không thể giữ vững. Sao có thể khinh suất như thế?!”
Có kẻ gật đầu đồng tình.
Đỗ Linh Tĩnh lặng lẽ đứng sau bức tường, cắn môi, rồi xoay người bỏ đi.
Lời ấy đã có người dám nói, chứng tỏ chẳng phải chỉ là ý riêng của một người. Trong triều, đã có người ngầm trách cứ Lục Thận Như.
Hắn hỏi Sùng Bình:
“Bọn họ đều có có ý này?”
Ý là: hầu gia không nên vì phu nhân mà chắn tên.
Sùng Bình thở dài, hắn thì mặt lập tức trầm xuống.
Lời này, nếu để nàng nghe thấy, chẳng biết nàng sẽ nghĩ sao.
Ngoài viện khách khứa còn đông, hắn lạnh mặt phất tay:
“Không gặp, bảo họ đều lui cả. Người Tây Bắc càng không được vào kinh.”
Quan trọng nhất —
“Bất luận kẻ nào, không được vọng nghị phu nhân!”
Sùng Bình vội lĩnh mệnh.
Nhưng hắn còn chưa lui, đã nghe hầu gia thấp giọng hỏi thêm:
“Còn việc gì khác?”
Sùng Bình trầm ngâm, rồi đáp nhỏ:
“Hồi hầu gia, người hạ dược phu nhân tại Duyện Vương biệt viện... đã có manh mối.”
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói
