Duy Hứa Hầu Phu Nhân (Chỉ Nguyện Nàng Là Phu Nhân Hầu Phủ)

Chương 73: Dược lực




Xe ngựa của Vĩnh Định hầu phủ rời vương phủ, vòng qua một bên thành, tiến thẳng sang biệt viện nhà họ Ngụy ở mé tây.

Cả một đường từ biệt viện vương phủ đều cố gắng tránh né đám đông, lên xe ngựa đi vào trong biệt viện Ngụy gia.

Bảo Quốc phu nhân gấp đến rơi lệ: “Quyết nhi, trên người con còn đang trúng dược?!”

Chính bà đã sai người hạ dược cho con, giờ trông thấy máu nơi khóe môi hắn ta vẫn rịn không dứt, hồn vía như vỡ nát.

Nhưng Ngụy Quyết chỉ lắc đầu: “Xin mẫu thân về sau chớ lại dùng những chuyện như thế để bức bách nhi tử là được.”

Bảo Quốc phu nhân rối rít hứa, “Chỉ là… thân mình con…”

Ngụy Quyết không đáp, ngoảnh lại phân phó Cẩm Y Vệ, tự tay bế Ngũ Gia lên xe.

Đỗ Linh Tĩnh cũng kịp thời lên theo; Sùng Bình cầm cương phía trước, một đường thúc ngựa chạy về Trung Khánh Bá phủ trong kinh.

Tuy tay lái Sùng Bình vốn ổn, nhưng đường ngoài thành sao tránh khỏi xóc nảy.

Đỗ Linh Tĩnh thấy sắc diện Ngụy Quyết mỗi lúc một bạc, làn da trắng bệch như bị xuyên sáng, máu còn tí tách rơi ở khóe môi, không khỏi mở lời:

“Để ta ôm Ngũ Gia cho.”

Cho Ngũ Gia tựa vào nàng, nàng vẫn có thể đỡ nổi.

Bánh xe kẽo kẹt lăn trên lộ hồi kinh. Ngụy Quyết khựng lại, nhìn người trong ngực. Quả thật hắn ta không tiện cứ ôm mãi.

Người này khẽ gật đầu.

Mới đưa tay định chuyển người trong ngực sang, gương mặt ửng hồng kia chợt nhíu lại.

Tựa hồ nàng ấy đã cảm ra điều gì, khép chặt mi, nơi đuôi mắt le lói tia lệ bất an.

Ngụy Quyết lập tức không dám động nữa; nàng ấy lại quờ quạng nắm lấy vạt áo đối phương, nắm giữ thật chặt.

Ngụy Quyết lắc đầu với Đỗ Linh Tĩnh, rút tay lại, ôm nàng ấy ghì vào lòng thêm lần nữa.

Khi đó nàng ấy mới hơi yên, càng siết vạt áo người này, đầu vùi sâu trước ngực hắn ta.

Cứ thế kề sát, khí nóng từ hai thân thể quấn quýt, sóng triều rạo rực.

Mùi hương quen thuộc trên tóc nàng ấy như sợi tơ mảnh, quấn lấy chóp mũi hắn ta chẳng rời.

Thần trí Ngụy Quyết run rẩy liên hồi.

Đây là lần cuối cùng—trời xanh phá lệ cho hắn ta thêm một lần cuối, để hắn ta còn được hít được mùi hương nơi tóc nàng ấy…

Máu nơi khóe môi hắn ta lại rơi thêm mấy giọt.

Đỗ Linh Tĩnh ở một bên luống cuống, không biết tính sao: “Thân mình ngươi… còn gắng được chăng?”

Hương khia quẩn lấy, Ngụy Quyết nhắm mắt, cố đè hơi thở rối loạn, mới khó khăn thốt được hai chữ: “Tạm được.”

Đỗ Linh Tĩnh lại thấy hắn ta gần như sắp không chịu nổi, mà trước mắt chỉ đành giục Sùng Bình gấp gáp đánh xe, thẳng hướng Trung Khánh Bá phủ.

*

Trong kinh, Trung Khánh Bá phủ.

Lý Thái y đến tái kahsm, bắt mạch trái phải cho Ngụy Tông.

“Thế tử chuyển tốt thấy rõ, nhưng vẫn phải tĩnh dưỡng tiếp. Đợi thương thế chắc chắn lại rồi mới mau khép miệng vết, bằng không đến lúc nắng hè đổ lửa, cơn đau tái phát thì còn khó chữa hơn.”

Ông dặn kĩ chuyện dưỡng thương. Ngụy Tông cảm tạ, đích thân đưa Lý Thái y ra đến cổng phủ.

Vừa định quay vào thì thấy một kỵ binh Cẩm Y Vệ phi ngựa tới cửa.
Là thân vệ bên người Ngụy Quyết.

Vừa nhìn thấy Ngụy Tông, gã liền chạy thẳng lại.

“Việc gì?” Ngụy Tông hạ giọng.

“Thế tử, Quận chúa đã xảy chuyện! Chỉ huy sứ bảo ngài nhất định phải tự mình đón người!”



Cửa hông Trung Khánh Bá phủ thông hậu viện đã quét sạch tạp dịch; Sùng Bình đánh xe thẳng vào sân.

Xe vừa dừng yên, Ngụy Quyết đã nghe ngoài xe có tiếng bước chân đi gấp tới.

“Quận chúa?”

Là Ngụy Tông, huynh trưởng của hắn ta.

Hai chữ xuyên qua song cửa, vừa rơi xuống, Ngụy Quyết liền thấy người trong ngực mình buông lỏng tay khỏi vạt áo.

Như có cảm ứng, nàng ấy trở mặt đi khỏi ngực hắn ta, dáng vẻ như tìm theo tiếng gọi kia để tìm về nơi vốn thuộc về mình.

Ngụy Quyết gắng đè cơn đau nghèn nghẹn nơi cổ, mím chặt môi.
Đỗ Linh Tĩnh thay mặt Ngũ Gia đáp: “Thế tử!”

“Phu nhân.”

Nam nhân được đáp lời, một bước nhảy lên xe, lướt qua Đỗ Linh Tĩnh, vừa liếc đã thấy người trong ngực Ngụy Quyết.

Hàng mi dày ướt đẫm vụn lệ, sắc mặt gần như ngả tím; lúc này nàng ấy cắn môi nhắm mắt, khó chịu đến cực điểm.

“Quận chúa…” Y lại không kìm được gọi khẽ một tiếng.

Kẻ trúng dược nghe tiếng bèn bất an, mi mắt run lên, lệ lộp bộp rơi.

“Ai hạ dược?” Ngụy Tông trầm giọng hỏi thấp.

Đỗ Linh Tĩnh nào kịp điều tra, sự đến quá đỗi đột ngột.

Nàng chỉ đành nói: “Vốn rượu ấy bưng cho ta, e là nhắm vào ta mà hạ dược, nhờ có Ngũ Gia đến, nhưng lại khiến Ngũ Gia trúng độc đến nông nỗi này.”

Mày Ngụy Tông chau chặt; mắt Ngụy Quyết thoáng lóe lên lạnh lẽo.

Sùng Bình ở cạnh đáp: “Việc này thuộc hạ đã cho người báo Hầu gia, kế đó ắt điều tra rõ!”

Trước mắt chẳng phải lúc truy hung thủ.

Không khí trong khoang xe mỗi lúc một nặng, khiến Ngũ Gia hôn mê càng thêm khó nhẫn.

Nàng ấy bỗng ho sặc, khóe môi cũng rịn máu.

“Nguyên Nguyên!” Ngụy Quyết cả kinh.

Gọi xong mới sực nhớ từ huynh đang ở ngay bên.

Mắt Ngụy Tông cũng dừng ở vệt máu nơi khóe môi nàng ấy, rồi ngẩng lên liếc Ngụy Quyết một cái khi nghe tiếng gọi ấy.

Ngụy Quyết càng ghì chặt, còn nàng ấy thì tựa trọn vào ngực hắn ta, nửa gương mặt vùi sâu nơi lòng người này.

Mắt Ngụy Tông bất động: “Đưa Quận chúa cho ta.”

Ngữ thanh cùng ánh mắt y đều trầm ổn, nghe chẳng ra nửa phần biến hóa. Chỉ nhàn nhạt là nói cùng Ngụy Quyết:

“Ngươi mau chóng đi giải độc đi.”

Nói rồi, y cúi người, duỗi tay từ trong ngực Ngụy Quyết đón lấy nàng ấy, muốn ôm sang lòng mình.

Ngụy Quyết cúi đầu nhìn người trong ngực, thấy nàng ấy đã dần rời khỏi vòng tay mình.

Nhưng ngay khi hắn ta định buông lỏng, chợt phát hiện bàn tay nàng ấy vẫn nắm chặt vạt áo hắn ta. Vì đang hôn mê bất tỉnh, tựa hồ cảm thấy bất an, nàng ấy càng siết vạt áo hắn ta chặt hơn.

Nàng ấy như chẳng muốn rời khỏi vòng ôm của đối phương!

Đôi mắt Ngụy Quyết khẽ run. Trong thoáng chốc ấy, hắn ta bỗng nhiên chẳng muốn buông tay nữa!

Hắn ta càng ôm chặt, thậm chí lại kéo nàng ấy vào ngực mình lần nữa.

Đỗ Linh Tĩnh thoáng kinh ngạc.

Chỉ thấy Ngụy Tông hơi cúi mặt, ánh mắt chậm rãi quét qua bàn tay Ngụy Quyết, rồi lại nhìn về phía người chưa kịp ôm vào trong ngực mình.

Y dịu giọng gọi:

“Quận chúa.”

Một tiếng ấy cất lên, người hôn mê khẽ khựng lại, rồi bất chợt cất tiếng nức nở thấp trầm giữa hai huynh đệ.

Trong xe phút chốc lặng đến mức ngay cả hơi thở cũng như tan biến, chỉ còn tiếng nàng ấy khóc nghẹn.

Ánh mắt hai huynh đệ Ngụy thị đều dán chặt vào nữ tử ấy.

Đỗ Linh Tĩnh cũng lặng lẽ nhìn.

Thấy Ngũ Gia khẽ khóc, bàn tay từng khẩn siết vạt áo Ngụy Quyết, cuối cùng cũng chậm rãi buông ra.

Ngụy Quyết khẽ nhắm mắt.

Khóe môi mím chặt, máu vẫn rỉ ra từng giọt. Nhưng đầu ngón tay hắn ta rốt cuộc lại buông lỏng, cánh tay rũ xuống.

Ngụy Tông lập tức ôm trọn Quận chúa vào lòng.

Cánh tay vững chãi, ôm nàng ấy đến khít khao, nàng ấy rốt cuộc cũng thôi khóc, nương trọn trong ngực y.

Giữa mày Ngụy Tông dường như cũng bớt căng thẳng.

Y đưa mắt nhìn Ngụy Quyết:

“Ngươi đi đi.”

Nói rồi lại quay sang Đỗ Linh Tĩnh, khẽ gật đầu cảm tạ.

Ngụy Quyết đã chịu đựng quá lâu, thực chẳng thể chần chừ. May thay Trung Khánh Bá phủ cũng gần Tích Khánh phường hầu phủ.
Sùng Bình lập tức phân phó người đi cầu giải dược, lại mời y sư giải độc đến. Xe ngựa thẳng chạy về hầu phủ.

Đỗ Linh Tĩnh nhìn Ngụy Quyết, sắc diện hắn ta đã trắng bệch.

“Chỉ huy sứ…” nàng khẽ kêu.

Ngụy Quyết vừa ngẩng đầu nhìn nàng, thì thân hình đột nhiên chao đảo.

Một ngụm máu tươi phun mạnh, vấy đỏ cả mặt đất.

Máu bắn tung tóe cả lên làn váy nàng.

Đỗ Linh Tĩnh kinh hãi thất sắc. Ngụy Quyết run tay lấy ống tay áo lau khóe môi đầy máu, cũng nhìn thấy máu mình loang trên váy nàng, lộ vẻ áy náy:

“Tĩnh Nương, xin lỗi… làm bẩn váy áo ngươi…”

Lúc này đâu phải khi để tâm mấy lời ấy nữa!

Nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, đã thấy hắn ta cố gắng gượng hộ tống Ngũ Gia thêm đoạn đường cuối cùng, rồi khí lực cạn kiệt, cả người ngã quỵ sang một bên, ngất lịm.

“Chỉ huy sứ ngất rồi!”

Đỗ Linh Tĩnh thất kinh, vội kêu: “Sùng Bình, mau, mau hồi phủ!”



Xe ngựa về tới hầu phủ chưa bao lâu, đã có người sải bước vội vã vào.

Lục Thận Như hạ triều về phủ, vừa thay y phục, định theo lời sáng sớm đã hẹn với nương tử, sính mã ra kinh đến dự tiệc ở biệt viện Duyện Vương phủ.

Nào ngờ vừa ra khỏi cổng, đã bị người của Sùng Bình phái đi gấp gáp ngăn lại.

Lúc này, Lục hầu vừa vào ngoại viện an trí khách, từ xa đã trông thấy nương tử mình đang ngẩn ngơ dưới gốc hải đường nơi hành lang.

Hắn chỉ liếc một cái, thị vệ đã tiến lên bẩm báo: Bình thống lĩnh đã mời y sưgiải độc cho Chỉ huy sứ, còn cần chút thời gian, “Chỉ huy sứ thương thế không nhẹ, nhưng tạm thời ổn định.”

Nam nhân nghe hai chữ cuối, khẽ gật cằm.

Thị vệ lui xuống. Lúc này hắn mới bước lại gần nương tử.

Nàng vẫn mặc y phục sáng sớm đi dự tiệc, nhưng đôi mắt đỏ hoe, ánh lệ ngấn đầy. Váy áo lộng lẫy nay loang máu, tay trái còn quấn vải trắng vì vết cắt.

Nam nhân vừa thoáng nhìn, bất giác thở dài, cất lời:

“Ta chỉ mới đi thượng triều, sao đã thành ra thế này?”

Hắn lên triều để ứng phó đám lão thần trong Đậu các, cho nàng đi dự tiệc, còn hẹn sau triều sẽ đón nàng. Kết quả—

“Tay thì bị cắt, váy dính máu, lại còn nhặt một nam nhân về nhà?”

Đỗ Linh Tĩnh thoáng ngây người, hoàn hồn.

Cái gì gọi là “nhặt nam nhân về nhà”?!

“Đó là Chỉ huy sứ!” nàng vội phân trần.

Hắn hừ mũi: “Hắn không phải nam nhân?”

“……”

Nàng thật chẳng biết giải thích sao. Lúc này còn dây dưa chuyện vớ vẩn!

Giận quá, nàng quay mặt đi.

Chưa kịp xoay hết thân, đã bị hắn kéo lại.

“Nàng còn giận? Ta chỉ hỏi: Nàng yên ổn ra cửa dự tiệc, sao lại thành ra thế này? Còn bị thương?”

Hắn như muốn “hưng sư vấn tội”, ép nàng phải giải thích.

Đỗ Linh Tĩnh trong nhất thời cũng không biết đáp sao.

Nàng bất giác nghĩ, nếu khi ấy nàng không nhớ lời hắn dặn “uống ít rượu thôi”, lỡ uống cả bình rượu ấy, hôm nay hậu quả sẽ ra sao?
Ý nghĩ ấy vừa chợt, nam nhân cũng đoán ra.

Thanh âm hắn trở nên trầm lạnh:

“Yến tiệc nhà cao cửa rộng, vốn không ít ám khí. Ta xem không đi cũng chẳng sao, nàng cũng đừng vì ta mà kết giao.”

Hắn nói, hiện tại quan trọng nhất chính là việc tranh chấp giữa văn võ hai phái cùng Đông Cung.

“Trong lòng ta tự có cân nhắc. Nếu cần nương tử vì ta bôn tẩu, ắt sẽ nói rõ. Bằng không, chớ phí tâm.”

Đỗ Linh Tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, hắn hừ khẽ, kéo nàng vào phòng trong.

Gọi người mang hòm thuốc đến.

“Lại bị thương rồi. Đây là lần thứ hai.” Hắn lẩm bẩm nhìn tay nàng.

Lần trước, tại núi rừng ngoài kinh thành, nàng vì cứu Liêu tiên sinh, bị mũi tên của Dương Kim Du cắt vào cánh tay, mãi mới lành.

Lần này, nghe đâu bị nhị muội xô ngã, bàn tay cạ vào tảng đã rách một mảng.

Sự bất quá tam, nay đã hai lần.

Hắn tự tay bôi thuốc cho nàng. Vết này không sâu, song cũng chẳng dễ lành, ít nhất nhiều ngày mới khỏi hẳn.

Lục Thận Như lại nghĩ đến chuyện vừa rồi quan trọng, liền trầm giọng hỏi:

“Cùng ta nói rõ ràng, rốt cuộc là chuyện gì?”

Trước kia, hắn đã nhiều lần trách nàng: ở ngoài bị ủy khuất, về nhà lại không chịu nói. Lần này, Đỗ Linh Tĩnh thật sự đem hết thảy hỗn loạn hôm nay, từng việc một kể lại cho hắn.

Từ khi theo chân nhị muội Đỗ Nhuận Thanh, phát hiện Vạn lão phu nhân âm thầm trao dược, cho đến về sau xảy ra bao biến hóa.
Riêng chuyện dính dáng đến Tưởng Phong Xuyên, nàng chỉ sơ lược bỏ qua, không nhắc nhiều, mà trọng yếu là kể lại: vốn chẳng có chuyện gì, ai ngờ trong rượu nàng được bưng tới lại bị kẻ khác lặng lẽ hạ dược.

Duyện vương phi vốn hảo tâm, cực lực tiến cử rượu trấn tong, sao có thể giữa chừng lại sinh biến?

Loại dược này cùng thứ Ngụy Quyết trúng là cùng một loại, hiển nhiên có kẻ đã nhặt được lọ dược thất lạc kia, thừa cơ lặng lẽ hòa vào rượu.

Nào ngờ lại để Ngũ Gia uống phải.

Đỗ Linh Tĩnh đau đầu, khe khẽ thở dài:

“Không biết là ai đã hạ thủ. Bổn ý vốn nhắm vào ta, nào ngờ lại liên lụy Ngũ Gia.”

Nam nhân nghe vậy, thần sắc chẳng lộ mảy may hoảng loạn, chỉ trong mắt thoáng hiện hàn quang.

Hắn thay nàng một lần nữa băng bó thương thế, rồi nhìn thẳng đôi mắt nương tử, khẽ mỉm cười:

“Rồi sẽ rõ.”

*

Trung Khánh Bá phủ.

Ngụy Thế tử ôm quận chúa, trước tiên cho nàng ấy uống ít dược giải, khóe môi rịn máu quả nhiên đã ngừng, sắc mặt hồng tím cũng nhạt đi. Lại tiếp tục đút thêm nước lạnh, để nàng ấu nương vào lòng ngực mình.

Ánh mắt y rơi xuống bàn tay nàng. Rõ ràng trong mộng mê, vẫn như muốn nắm chặt một thứ gì, khiến y nhớ lại cảnh trong xe ngựa: tay nàng ấy từng khẩn siết vạt áo người khác đến trắng bệch đầu ngón.

Nam nhân im lặng, liền đem tay nàng đặt vào vạt áo mình.

Quả nhiên, nàng lập tức nắm lấy. Chỉ là lần này không còn khẩn siết tuyệt vọng, mà lỏng hơn, yếu ớt hơn.

Song nàng ấy lại khẽ rên, đầu ngón tay theo mép áo trượt vào ngực, chạm vào da thịt nóng rực. Thân mình nàng ấy vô thức cọ trong ngực y, khó chịu vì dược lực chưa tan.

Khóe môi Ngụy Tông khẽ nhếch, cười khẽ một tiếng, trầm giọng:
“Đã biết.”

Y đưa tay cởi bỏ áo ngoài, để lộ vết thương còn quấn vải thô trắng. Lý thái y dặn phải tĩnh dưỡng, nhưng giờ phút này, y chẳng để vào mắt.

Đặt nàng ấy nằm trên gấm thảm, y cúi đầu hôn lên tóc mai nàng ấy, khiến nàng ấy lại khẽ rên thúc giục.

Lần đầu tiên của bọn họ, nàng ấy hoảng loạn, đến nỗi y phải mạnh mẽ cưỡng cầu. Lần này, lại chính nàng ấy nôn nóng chẳng yên.

Y v**t v* đầu gối mềm mại của nàng ấy, nữ tử run lên, trong men dược, vô thức nâng đầu gối cọ vào hông mình.

Y nơi ấy còn bị thương, nhưng chẳng hề tránh né, cứ mặc nàng ấy cọ vào.

Ngay sau đó, bàn tay y giữ lấy eo nhỏ, áp lực trầm xuống…



Ngũ Gia khi tỉnh lại, sắc trời đã đen đặc, chẳng biết đã qua bao lâu.

Ngọn lửa của dược lực vẫn còn sót lại, trong đầu nàng ấy như hồ nhão nấu chín, mê mê man man. Từ biệt viện Duyện vương phủ, nay đã trở về phòng trong viện của Thế tử tại Trung Khánh Bá phủ.

Nàng ấy mơ hồ cảm thấy tình trạng của mình ở vương phủ trước đó không ổn, chẳng phải chỉ là men say, mà hẳn đã trúng phải loại xuân dược gì đó.

Nhưng Thế tử vốn không cùng mình đi dự yến, nàng ấy lại làm sao trở về đây? Là ai đưa nàng ấy về, nàng ấy hoàn toàn chẳng nhớ rõ.

Giờ phút này, tựa hồ bị người ôm từ giường đặt sang sập. Thế tử thân trên tr*n tr**, tay bưng thảm mỏng bước đến.

Nàng ấy theo bản năng nhắm chặt mắt.

Y lấy thảm mỏng phủ lên thân nàng ấy, khẽ v**t v* eo đối phương qua lớp vải. Đầu ngón tay thô ráp, tựa phong sương quan ngoại, nhưng lại mang đến cảm giác tê dại khác thường.

Nàng ấy vô thức run mềm, h* th*n lại càng rỉ ướt như sương mai.

Y lại kéo thảm trượt xuống khỏi vai, để gió đêm lạnh lẽo lùa vào nơi nõn nà.

Nàng ấy cả kinh, mở mắt ra.

Chỉ thấy Ngụy Tông nhìn nàng ấy chăm chú, âm thanh khàn khàn:
“Quận chúa tỉnh rồi.”

“Ách… ta…”

Nàng ấy vừa kinh vừa lo, mắt liếc quanh phòng. Cảnh tượng hỗn độn khắp nơi, từ giường đến tháp, thậm chí cả bàn đều lưu lại dấu vết. Chỉ sợ vì giải độc mà chẳng dừng một lần.

Trong đầu nàng ấy vừa hoảng vừa trống rỗng, lại thấy trên ngực y vết thương kia đang rịn máu loang lổ.

“Thế tử! Ngươi…”

Y cũng cúi mắt nhìn, ôn hòa đáp:

“Không ngại.”

Ngoại thương tuy đáng sợ, nhưng y còn mang cả nội thương chưa lành.

Nàng ấy nhìn quanh, bất giác kêu lên:

“Thế tử, chẳng lẽ ngươi sẽ… mất mạng sao?!”

Nam nhân bật cười:

“Chưa đến mức ấy. Ta còn chưa muốn để quận chúa tái giá.”

Ngũ Gia ngẩn ngơ, tàn dư dược lực khiến đầu óc thêm mơ hồ.

Mà y đã chẳng cho nàng thời gian nghĩ ngợi, cúi đầu hôn xuống.
Nàng ấy hoảng hốt, nhớ đến đêm tân hôn bị kinh hãi, còn tưởng người này lại muốn cưỡng ép mình.

“Ta… ta có thể để thái y… giải dược cho ta…” nàng lắp bắp.

Nhưng đối phương lắc đầu:

“Giải dược nào bằng ta tự mình đến.”

Y lại nói, lặp đi lặp lại:

“Quận chúa yên tâm, ta sẽ không cho nàng tái giá.”

Lời vừa dứt, y đã ôm chặt nàng, thâm nhập thật sâu, chặn lại hết thảy loạn tưởng.

*

Tích Khánh phường, Vĩnh Định hầu phủ.

Đêm dài dằng dặc, phía đông trời mới chớm trắng.

Ngụy Quyết ôm ngực, cơn đau tán loạn khắp thân, chậm rãi mở mắt, từ từ tỉnh lại. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng