Ba ngày sau, Châu Vân Xuyên mới thấy được tin nhắn của Lương Chiêu Nguyệt.
Lúc đó, anh đang ở nhà cũ nghe Liễu Y Đường càm ràm, liếc mắt nhìn biểu tượng tin nhắn trên điện thoại, thấy thông báo tin nhắn hiển thị “99+”, anh bấm vào, lướt vài cái thì thấy tin nhắn của Lương Chiêu Nguyệt.
【Lương Chiêu Nguyệt: Châu tổng, quần áo của em gái anh vẫn còn ở chỗ tôi, anh xem khi nào tiện để tôi đưa cho anh ạ?】
Từng tiếng một đều là dùng kính ngữ (dùng 您 thay vì 你 (anh, chú,…) để, 您 là cách nói trang trọng hơn của 你), ngoài sự lịch sự ra, Châu Vân Xuyên chỉ cảm thấy một khoảng cách về tuổi tác.
Liễu Y Đường sau một hồi thuyết giáo vừa dùng lý lẽ vừa dùng tình cảm, thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, mày hơi nhướng lên, rõ ràng là không tập trung.
Bà thở dài một hơi, hơi do dự nói: “Vân Xuyên, hôm nay cháu nói thật với bà nội đi, có phải vì chuyện của bố mẹ cháu, nên đến giờ cháu vẫn không tìm đối tượng không?”
Nghe những lời này, Châu Vân Xuyên ngẩng mắt lên khỏi màn hình điện thoại, im lặng một lúc lâu, anh thong thả hỏi một câu: “Cháu tìm ai bà cũng không phản đối à?”
Liễu Y Đường sững người, sau đó phản ứng lại, mừng ra mặt, nói: “Đương nhiên không vấn đề gì, bà đâu phải là lão già phong kiến, coi trọng cái gì mà môn đăng hộ đối, cháu thích là quan trọng nhất.”
Đầu ngón tay anh gõ gõ lên mặt bàn, chiếc bàn gỗ lim phát ra những tiếng kêu trong trẻo, đặc biệt êm tai.
Một lúc sau, Châu Vân Xuyên đứng dậy, đi đến trước tủ sách bằng kính ở phía đông, kéo cửa kính ra, ở ngăn thứ ba, anh lấy ra một cuốn album, lật đến một trang, rồi nhìn.
Liễu Y Đường không biết anh đang xem gì, nói: “Đang nói chuyện với cháu, cháu xem album làm gì?”
Châu Vân Xuyên nghiêng đầu cười với bà, cầm album đi đến trước mặt bà, đưa cho bà xem, nói: “Vị này, bà giúp giới thiệu được không ạ?”
Trên album, rõ ràng là ảnh chụp chung của chính bà và Lương Chiêu Nguyệt.
Liễu Y Đường nhíu mày, nói: “Trước đó không phải cháu nói không có hứng thú sao?”
Anh không để lộ cảm xúc nói: “Có sao?”
Hình như là không có, lúc đó bà có nhắc qua, ít nhiều cũng có ý trêu chọc trong đó. Còn Châu Vân Xuyên chỉ liếc nhìn tấm ảnh, hỏi một câu có quen không, ngoài ra không nói gì thêm.
Nhớ lại tình hình ngày hôm đó, Liễu Y Đường cũng không cảm thấy có dấu hiệu gì không ổn.
Bà không hiểu nổi: “Cháu thích con bé sao?”
Châu Vân Xuyên trả lời nước đôi: “Có cảm tình.”
Hiếm khi anh chịu nói như vậy, Liễu Y Đường cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Vậy hai ngày nữa khi con bé đến nhà bà Triệu của cháu dạy kèm cho đứa trẻ, bà sẽ đưa con bé đến nhà mình một chuyến.”
Châu Vân Xuyên nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu ạ, đến lúc đó cháu sẽ cùng bà qua đó.”
Lần đầu gặp mặt, anh chủ động qua tìm người ta, sẽ tỏ ra có thành ý hơn, không quá đường đột.
Liễu Y Đường nói: “Được, cháu chịu gặp là tốt nhất rồi.”
Nói xong, bà lại trách anh: “Cháu có không thích con bé Hi Viện đó đến đâu đi nữa, thì cũng phải làm tốt công tác bề ngoài chứ, cháu đẩy hết mọi chuyện cho Minh Hằng là sao hả?”
Châu Vân Xuyên nói nhẹ như không: “Không thích mà còn làm công tác bề ngoài, vậy thì có khác gì tra nam trong miệng bà đâu?”
Dứt lời, chưa đợi Liễu Y Đường có phản ứng gì, chính anh lại cười trước.
Việc mà anh sắp làm tiếp theo, dường như cũng chẳng quang minh lỗi lạc gì cho cam.
Một tuần trôi qua, Lương Chiêu Nguyệt vẫn không nhận được hồi âm của Châu Vân Xuyên.
Cô ngây người nhìn túi quần áo đã được giặt sạch.
Lẽ nào, anh không thấy tin nhắn?
Tống Duyệt đẩy cửa bước vào, thấy cô đang nhìn cái túi giấy trên bàn với vẻ mặt đăm chiêu, liếc nhìn cái túi, hỏi: “Nhìn gì thế? Thất thần vậy?”
Thấy là quần áo, Tống Duyệt nói: “Đây không phải là bộ quần áo hôm đó cậu mặc về à?”
Lương Chiêu Nguyệt: “Là bộ hôm đó mặc về, đang nghĩ xem làm thế nào để trả lại.”
“Gọi điện thoại hẹn giờ trực tiếp luôn đi.”
Vẻ mặt cô nghiêm trọng, dáng vẻ rất khó xử. Tống Duyệt cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn chằm chằm cô một lúc lâu nói: “Lẽ nào người cho cậu mượn bộ đồ này không phải là con gái?”
Lương Chiêu Nguyệt thầm khâm phục sự nhạy bén của cô bạn.
“Con trai à?”
“Ừm.” Sợ cô ấy hiểu lầm, Lương Chiêu Nguyệt lại nói “Quần áo của em gái anh ấy.”
Tống Duyệt sững người một lúc rồi cười nói: “Thời buổi này ai mà biết ’em gái’ có phải là em gái ruột thật không.”
Lương Chiêu Nguyệt biết cô ấy đang nghĩ gì, nói: “Anh ấy trông không giống kiểu người lăng nhăng.”
“Sao cậu biết anh ta không lăng nhăng, có những người đàn ông sau lưng chơi bời kinh lắm đấy. Tớ nhớ nhãn hiệu quần áo này khá đắt, người đó có khi nào là công tử nhà giàu không, cậu cẩn thận kẻo bị lừa.”
“Anh ấy không phải người như vậy.”
Tống Duyệt ngẫm nghĩ xem có gì không đúng: “Lương Chiêu Nguyệt, có phải cậu có ý với người ta không?”
Tim Lương Chiêu Nguyệt run lên: “Rõ ràng đến thế à?”
“Chứ sao nữa?” Tống Duyệt chọc vào trán cô,“Dù gì cũng làm bạn cùng phòng năm thứ sáu rồi, bình thường cũng không thấy cậu qua lại thân thiết với người đàn ông nào, bây giờ lại vì một người đàn ông mà tớ không biết là ai mà thề thốt đảm bảo, tớ thấy cậu bị ma ám rồi.”
Ma ám.
Đúng là có một chút.
Tống Duyệt lại hỏi: “Người đàn ông đó là ai, tớ có quen không?”
Lương Chiêu Nguyệt lắc đầu.
Tống Duyệt còn định hỏi thêm, chuông báo thức của Lương Chiêu Nguyệt reo lên, đã đến giờ cô đi làm thêm.
Cô nói: “Lần sau nói tiếp nhé, tớ phải đi bắt tàu điện ngầm đây.”
Trước khi ra khỏi cửa, cô cất túi quần áo vào trong tủ.
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ thế này, nếu đến thứ hai tuần sau, Châu Vân Xuyên vẫn không trả lời tin nhắn, cô sẽ gửi lại một lần nữa.
Chỉ là cô không ngờ rằng, sẽ gặp Châu Vân Xuyên ở nhà bà Triệu.
Lúc đó, đứa trẻ đã được bảo mẫu đưa đi nghỉ ngơi, Lương Chiêu Nguyệt một mình thu dọn tập viết chữ trong đình. Có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, cô tưởng là tài xế nhà bà Triệu, vừa thu dọn tập viết vừa nói: “Chú Triệu, chú đợi một lát, cháu xong ngay đây ạ.”
Thường thì chú Triệu sẽ cười nói được, lần này phía sau hồi lâu không có động tĩnh, cô lấy làm lạ, quay người lại, đang định nói thì lúc nhìn rõ người đứng ở cửa đình, cô đột nhiên sững người.
Cô cầm tập viết, đứng thẳng người dậy, nhìn Châu Vân Xuyên, có chút bối rối.
Châu Vân Xuyên ngược lại rất thản nhiên, anh bước lên phía trước, nói: “Thu dọn xong rồi à?”
Cô nhìn tập giấy trên tay nói: “Sắp xong rồi ạ.”
Nói xong, cô vội vàng đi thu dọn tập viết, bên kia Châu Vân Xuyên cũng qua giúp, trong lúc luống cuống, hai người cùng thu dọn một tờ giấy, Lương Chiêu Nguyệt chậm một bước, thế là nắm phải tay anh.
Bắc Thành giữa tháng mười, nhiệt độ đã dần trở nên mát mẻ.
Vì căng thẳng, nhiệt độ cơ thể của Lương Chiêu Nguyệt hơi cao, còn Châu Vân Xuyên lại có phần lạnh hơn, khi chạm vào tay anh, cô vội vàng rụt tay lại, nhưng cảm giác lành lạnh còn sót lại nơi đầu ngón tay lại vô cùng chân thực.
Cô vội nói: “Xin lỗi.”
Châu Vân Xuyên không để tâm: “Dọn xong rồi thì ra sân trước uống trà.”
Dứt lời, ánh mắt anh đột nhiên dừng lại trên cẳng tay trái của cô, trên đó có một vết hằn rất đỏ, trông như bị thứ gì đó quất vào.
Có lẽ ánh mắt của anh dừng lại quá lâu, Lương Chiêu Nguyệt để ý thấy, vội giấu cánh tay ra sau, cũng chính lúc này, cô mới chợt nhớ ra một chuyện khác: “Sao anh lại ở đây?”
Lại một lần nữa nge cô dùng kính ngữ, Châu Vân Xuyên nhìn cô chăm chú một lúc lâu, ngay khi Lương Chiêu Nguyệt tưởng rằng câu hỏi của mình đã mạo phạm, lại nghe anh nói: “Bà của hai nhà là bạn tốt.”
Lương Chiêu Nguyệt ít nhiều cũng đoán được anh có thể quen biết chủ nhân của ngôi nhà này, cũng không ngạc nhiên với câu trả lời này, cô ôm chồng tập viết lên, nói: “Đi được rồi ạ.”
Châu Vân Xuyên liếc nhìn vào lòng cô, hỏi: “Có cần giúp không?”
“Không cần đâu, tôi tự làm được.”
Theo lệ thường, nghe cô nói vậy, Châu Vân Xuyên cũng sẽ không cố chấp nữa.
Nhưng có lẽ là vì vết sẹo đó, và cả dáng vẻ che giấu của cô, liên hệ đến việc trước đó Liễu Y Đường nói cô bị đánh bị mắng cũng không hé răng, lại nhìn dáng vẻ cúi đầu thuận mắt chịu đựng của cô lúc này, anh bất giác thở dài một tiếng, rồi đưa tay ra.
Nhìn bàn tay đang lơ lửng giữa không trung, rồi lại nhìn dáng vẻ không cho phép từ chối của Châu Vân Xuyên, Lương Chiêu Nguyệt vô cớ cảm thấy một trận mềm lòng.
Cô đưa chồng tập viết cho anh, sau khi anh nhận lấy, cô nói: “Cảm ơn anh.”
Châu Vân Xuyên liếc nhìn cô một cách nhàn nhạt, không lên tiếng, xoay người rời khỏi đình.
Lương Chiêu Nguyệt do dự một lúc, rồi nhanh chân đi theo.
Đi qua một đoạn hành lang dài yên tĩnh, hai người đến sân trước.
Bên trong truyền đến một tràng cười nói vui vẻ.
Một giọng là của bà Triệu, giọng còn lại nghe mơ hồ có chút quen thuộc.
Khi cô bước vào sảnh trước, vừa nhìn thấy Liễu Y Đường bên cạnh bà Triệu, cô liền sững sờ.
Liễu Y Đường nhìn thấy cô, cười cười, nói với người phía sau cô: “Đón được người về rồi à?”
Lương Chiêu Nguyệt có chút không hiểu, giây tiếp theo, cô nghe thấy Châu Vân Xuyên bên cạnh khẽ “ừm” một tiếng.
Liễu Y Đường nói: “Tiểu Lương, trước đây không phải bà có kể với cháu là có một đứa cháu trai làm bà đau đầu sao? Hôm nay nó đến nhà thăm bà, vừa hay giới thiệu cho hai đứa làm quen.”
Nghe vậy, Lương Chiêu Nguyệt vừa kinh ngạc vừa lúng túng.
Liễu Y Đường thường đến tìm bà Triệu uống trà, qua lại nhiều lần, Lương Chiêu Nguyệt cũng thân với bà, có mấy lần nghe bà nhắc đến một đứa cháu trai đau đầu, đến giờ vẫn chưa có đối tượng, lúc đó còn nói đùa muốn giới thiệu cho cô làm quen.
Vốn tưởng bà nói đùa, không ngờ Liễu Y Đường lại nói thật.
Điều khiến cô bất ngờ hơn nữa là, đứa cháu trai khiến bà đau đầu trong miệng Liễu Y Đường lại là Châu Vân Xuyên.
Thì ra câu “Bà của hai nhà quen nhau” mà anh vừa nói là có ý này.
Liễu Y Đường nói: “Vân Xuyên, cháu đưa Tiểu Lương về đi, bà và bà Triệu của cháu còn có chuyện cần nói.”
Nói rồi, bà lại nói với Lương Chiêu Nguyệt: “Tiểu Lương, hôm nay để Vân Xuyên đưa cháu về trường, không có ý kiến gì chứ?”
Sự trêu chọc và tác hợp trong lời nói của bà quá rõ ràng, Lương Chiêu Nguyệt không biết chống đỡ thế nào.
Châu Vân Xuyên kịp thời giúp cô giải vây nói: “Tôi đưa cô về.”
Lương Chiêu Nguyệt thần tình ngơ ngẩn, đáp một tiếng “được”.
Cô cầm lấy túi tote, chào tạm biệt hai bà, bước ra khỏi sân, nhìn Châu Vân Xuyên đang đi lấy xe, vẫn cảm thấy không thể tin được.
Cô nghĩ, sao lại trùng hợp đến thế?
Trong lúc thất thần, chiếc xe từ từ dừng lại bên cạnh cô, cửa sổ ghế phụ hạ xuống, Châu Vân Xuyên ngồi ở ghế lái hơi cúi đầu nhìn về phía cô, nói bằng giọng nhàn nhạt: “Lên xe.”
Cô do dự một lúc, rồi kéo cửa ghế phụ ra và ngồi vào.
Chiếc xe chạy đều đều trên con đường rộng lớn, rẽ qua hai ngã tư, thấy không phải là hướng về trường học, Lương Chiêu Nguyệt vừa định hỏi thì điện thoại reo.
Là Lương Minh Khải gọi tới, kể từ tối hôm đó Châu Vân Xuyên giúp chặn số của bố mẹ, mấy ngày nay họ thay phiên nhau dùng số mới gọi cho cô, trong thời gian đó cũng đã đến trường tìm cô, lần nào Lương Chiêu Nguyệt cũng tránh mặt.
Liếc nhìn Châu Vân Xuyên, cô đang định tắt máy thì nghe anh nói: “Không cần để ý đến tôi, cô có thể nghe điện thoại.”
Ma xui quỷ khiến thế nào, Lương Chiêu Nguyệt lại bắt máy.
Giọng của Lương Minh Khải vang lên rất rõ trong xe: “A Nguyệt, bố và mẹ lát nữa lên máy bay rồi, căn nhà cũ đó con bán hay không cũng mặc kệ, bọn ta nhất định sẽ bán, con không đồng ý thì bọn ta sẽ kiện ra tòa.”
Lương Chiêu Nguyệt không lên tiếng.
Lương Minh Khải ở đầu dây bên kia mắng cô mấy câu, lời nói ngày một khó nghe, cuối cùng thậm chí còn nói ra những từ như lòng lang dạ sói, Lương Chiêu Nguyệt cảm thấy thực sự vô vị, liền cúp máy.
“Xin lỗi.”
Cô nói lời xin lỗi với Châu Vân Xuyên.
Châu Vân Xuyên liếc cô một cái, thu lại tầm mắt, nhìn tình hình xe cộ phía trước kính chắn gió.
Dù là chiều chủ nhật, giao thông của thành phố này vẫn tắc nghẽn không lối thoát, nhìn ra xa, toàn là những chiếc xe chen chúc nhau, càng làm cho buổi hoàng hôn lười biếng này thêm vài phần xao động.
Nhìn một lúc, Châu Vân Xuyên lại quay mặt lại, nhìn về phía cô, lần này không phải là dừng lại trong chốc lát, mà là nhìn cô rất lâu.
Lương Chiêu Nguyệt biết anh đang nhìn mình, nhưng anh không lên tiếng, cô cũng không thể đoán được mục đích của anh.
Một lúc sau, thấy anh vẫn im lặng, mà xe phía trước không có ý định nhúc nhích chút nào.
Cô nắm chặt tay, quay mặt lại, đối diện với ánh mắt của anh, buột miệng nói: “Anh biết tôi làm gia sư ở nhà bà Triệu sao?”
Mày Châu Vân Xuyên hơi nhướng lên, khẽ gật đầu.
Suy đoán trong lòng được chứng thực, Lương Chiêu Nguyệt không hề vui mừng, ngược lại còn thêm phần lo lắng, cô lại hỏi: “Anh có chuyện tìm tôi?”
Châu Vân Xuyên cười, nụ cười nhàn nhạ, nói: “Không cần dùng kính ngữ, tôi chưa già đến thế.”
Cô không ngờ anh lại để ý đến chuyện này, đang định xin lỗi thì nghe anh nói: “Không cần xin lỗi, tôi thật sự có chuyện muốn tìm cô.”
Cô bất giác cảm thấy không tự nhiên, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều: “Chuyện gì ạ?”
Dứt lời, những chiếc xe phía trước lần lượt di chuyển.
Châu Vân Xuyên nhìn cô một cách đầy ẩn ý, khởi động xe, không nói gì thêm.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại, Lương Chiêu Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn, tâm trạng vốn đã không mấy sáng sủa của cô, giờ đây đã mây đen giăng kín.
Nơi xe đỗ, phía chéo đối diện là một nhà hàng trà.
Đúng là nhà hàng mà tối hôm đó bố mẹ đã hẹn cô gặp mặt, cũng chính tại cửa nhà hàng trà này, cô đã nhận được điện thoại của Châu Vân Xuyên.
Lương Chiêu Nguyệt không phải là người phản ứng chậm chạp, chỉ cần liên kết một chút giữa buổi tối hôm đó và việc đột nhiên gặp Châu Vân Xuyên hôm nay, những nghi ngờ lơ lửng trong lòng liền được giải đáp.
Có thể thấy trước rằng, hai cuộc gặp gỡ không phải là ngẫu nhiên, mà thực sự là sự “cố ý sắp đặt” của Châu Vân Xuyên.
Nhưng bí ẩn ẩn giấu dưới sự cố ý này là gì.
Cô vẫn chưa biết.
Trong lúc suy tư, cô nghe thấy giọng nói bình thản của Châu Vân Xuyên vang lên—
“Cô Lương, chúng ta nói chuyện một chút được không?”
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói
