Tối hôm đó, sau cùng Lương Chiêu Nguyệt vẫn ngồi xe của Châu Vân Xuyên để về nhà.
Ngay sau khi cô nói câu đó, cô đã nghĩ rằng Châu Vân Xuyên hẳn là biết khó mà lui, đang định ra ngoài phố bắt xe thì sau lưng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó âm thanh này biến mất ngay bên tai cô.
Châu Vân Xuyên chạy đến trước mặt, chặn đường đi của cô, sợ cô sẽ né tránh nên anh giữ khoảng cách một bước chân rất có chừng mực với cô.
Lương Chiêu Nguyệt không ngẩng đầu nhìn anh, tầm mắt rơi xuống đôi giày da cách mình hơi xa.
Ánh mắt Châu Vân Xuyên rũ xuống, thứ anh có thể nhìn thấy chính là xoáy tóc trên đỉnh đầu cô.
Khi mối quan hệ của hai người còn thân mật, Lương Chiêu Nguyệt luôn thích nghiên cứu anh, có lúc là tay anh, có lúc là xương quai xanh của anh, cũng có lúc là tóc của anh.
Có một lần, cô như phát hiện ra một vùng đất mới, kinh ngạc vui mừng nói rằng xoáy tóc của hai người vậy mà lại giống nhau.
Châu Vân Xuyên thờ ơ hỏi có thật không.
Cô nói thật, đôi mắt vì quá phấn khích mà híp lại thành một đường kẻ, nhưng dù vậy, niềm vui sướng trong mắt cô vẫn tràn ra ngoài và lây nhiễm sang cả anh, anh khẽ kéo cô một cái.
Vị trí của hai người lập tức thay đổi, trở thành một trên một dưới, một tư thế vô cùng mờ ám.
Cô đầu tiên là kinh ngạc, sau đó không nhịn được cười một lúc, giơ tay lên, cười híp mắt vòng qua cổ anh, cố ý hỏi anh muốn làm gì.
Anh nhìn cô rất lâu, lâu đến mức trong mắt cô đã có sự nghi hoặc, anh vẫn không trả lời cô, chỉ cúi đầu, dùng bóng của mình bao phủ lấy cơ thể cô.
Sau này khi chia tay, Châu Vân Xuyên đã đặc biệt quan sát xoáy tóc của mình, anh muốn biết, Lương Chiêu Nguyệt nói giống, là giống ở đâu, và giống đến mấy phần.
Đáng tiếc là, đến cả người anh cũng không tìm được, nói gì đến việc kiểm chứng.
Bây giờ, anh nhìn xoáy tóc kia, trong lòng nghĩ, hai người quả thực rất giống nhau, chẳng trách cô lại kinh ngạc và vui mừng đến thế.
Ngay sau đó anh lại nghĩ, cô của quá khứ hẳn là đã tỉ mỉ và tinh tế đến nhường nào, mới có thể tìm ra được một điểm tương đồng giữa hai người trong vạn sợi tóc, sau đó vui mừng vì điều đó suốt một buổi.
Vậy mà anh lại chẳng hề rung động.
Anh cũng có thể tỏ ra không hề rung động.
Châu Vân Xuyên siết chặt bàn tay đang buông thõng bên người.
Anh có một sự thôi thúc không thể kiềm chế, muốn bước lên ôm chặt lấy cô, sau đó nói với cô rằng, những chi tiết nhỏ nhặt trong quá khứ là do anh đã chậm một bước, không theo kịp nhịp bước của cô, bây giờ cô có thể cho anh một cơ hội nữa, để anh bù đắp những sai lầm đó được không.
Nhưng anh cũng biết, điều này là không thể, ít nhất là bây giờ chưa được.
Mỗi một lần cô nói lời lạnh lùng và vạch rõ ranh giới với anh, đều là một lớp màn bảo vệ mà cô tự dựng lên cho mình.
Anh không thể hấp tấp tiến lên xúc phạm cô lần nữa khi cô còn chưa gỡ bỏ lớp phòng bị đó.
Làm vậy sẽ chỉ khiến mối quan hệ vốn đã không rõ ràng của hai người càng thêm tồi tệ.
Lúc này anh nên lý trí hơn.
Nghĩ đến đây, Châu Vân Xuyên siết chặt tay rồi lại buông ra, lặp lại vài lần như vậy, anh nói: “Nếu tôi nói, việc tôi có thể đưa em về đã là một loại ân huệ thì sao?”
Lương Chiêu Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt sâu thẳm, nhưng cũng có vài phần mờ mịt.
Như thể không hiểu tại sao lại nghe được những lời này từ miệng anh.
Châu Vân Xuyên nhìn cô chăm chú nói: “Lần này tôi đến đây, là mang theo tất cả sự chân thành để nói chuyện rõ ràng với em.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Tôi vẫn là câu nói đó, chúng ta có gì để nói sao?”
Cô bình tĩnh đến lạ thường khi nhìn anh: “Đối với tôi, chúng ta đã là quan hệ ly hôn rồi, những chuyện cần nói lúc đầu đáng lẽ ra đã nói hết vào ngày chúng ta bước ra khỏi Cục Dân chính, còn có gì để nói nữa?”
Châu Vân Xuyên nói: “Lần đó là do cách làm của tôi không chín chắn.”
Cô hỏi: “Không chín chắn?”
“Phải” Anh nhìn cô, nói một cách vô cùng nghiêm tú “Đột ngột kết hôn, đột ngột ly hôn, từ đầu đến cuối không cho em sự tôn trọng rõ ràng, là lỗi của tôi.”
“Ghi rõ giá cả, bàn bạc trước quy tắc giao dịch, chẳng phải đó là sự tôn trọng lớn nhất mà anh dành cho tôi sao?”
Châu Vân Xuyên lần đầu tiên cảm thấy cứng họng.
Những lời mà ban đầu anh đã hùng hồn nói ra, bây giờ giống như những chiếc boomerang, mỗi chiếc đều bay thẳng vào đầu và tim anh.
Đây cũng là lần đầu tiên trong đời anh biết thế nào là hối hận.
Thì ra nó có mùi vị như thế này.
Nói là vạn tiễn xuyên tâm cũng không ngoa.
Nhưng giao dịch là do anh đề xuất, ngay cả việc ban đầu muốn phân định rạch ròi, công tư phân minh cũng là ý định ban đầu của anh. Lương Chiêu Nguyệt chẳng qua chỉ chỉ ra điều đó mà thôi.
Vậy mà anh lại biết rõ cảm xúc của cô, vẫn một mình nhập cuộc, dần dần đắm chìm trong đó, nhưng lại không biết trân trọng, cứ nhất quyết phải nói ra những lời lẽ tổn thương như vậy, đúng là anh tự làm tự chịu.
Lúc này dù có đau đớn đến đâu, ngoài việc chịu đựng ra, anh không còn lựa chọn nào khác.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn anh, nở nụ cười đầu tiên kể từ khi hai người gặp mặt trong khoảng thời gian này “Tôi đã cho anh cơ hội, là anh không cần Lương Chiêu Nguyệt của lúc đó, vậy thì cô ấy của bây giờ cũng không cần anh nữa.”
Cô ấy không cần anh nữa.
Nghe thấy lời này, lần này không chỉ đơn thuần là đầu đau như búa bổ nữa, lồng ngực của Châu Vân Xuyên cũng như bị dao cắt, khắp nơi không thấy máu, nhưng khắp nơi lại đau đến thấu xương.
Anh đã nghĩ rằng, những lần gặp mặt trước đó, thậm chí là câu nói vừa rồi của cô, đã là những lời khó nghe nhất mà cô từng nói, anh vạn lần không ngờ, thì ra cô còn có những lời cay nghiệt hơn đang chờ anh ở đây.
Làm sao cô có thể dùng giọng điệu bình tĩnh như vậy để nói ra những lời đâm thẳng vào tim người khác như thế?
Châu Vân Xuyên nén lại cảm giác khó chịu đang cuộn trào trong lồng ngực, anh nói: “Châu Vân Xuyên của quá khứ là anh ta không biết điều, em có muốn xem thử anh ta của hiện tại không?”
Lương Chiêu Nguyệt cười một tiếng, cô hơi ngẩng đầu nhìn màn đêm xung quanh, nói: “Anh dựa vào đâu mà cho rằng, tôi sẽ đứng tại chỗ chờ anh?”
Cổ họng Châu Vân Xuyên càng lúc càng đắng chát, anh cố gắng đè nén phản ứng sinh lý đang cuộn trào trong dạ dày, nói: “Vậy nếu lần này đổi lại là tôi chạy theo em, em có bằng lòng đợi tôi không? Dù chỉ là đợi một chút thôi?”
Lương Chiêu Nguyệt nhìn anh, chậm rãi nói: “Anh có biết không? Năm đó sau khi bố mẹ không cần tôi nữa, tôi đã tự nhủ với mình rằng, tôi cũng có thể không cần họ. Sau này tôi muốn có anh, tôi chỉ đơn thuần muốn cùng anh xây dựng một gia đình, nhưng anh không cần cũng không muốn cho, tôi lại tự nhủ với mình, không sao cả, dù cuộc đời thiếu đi một người là anh, tôi vẫn có thể sống rất tốt.”
Lương Chiêu Nguyệt nhìn anh, nước mắt lưng tròng: “Châu Vân Xuyên, tôi đã cố gắng hết sức để bản thân không nhìn lại phía sau nữa rồi, lúc này, anh có thể giúp tôi hoàn thành tâm nguyện được không?”
Có thể không?
Chiếc xe lao nhanh trên con đường rộng lớn và tĩnh lặng, Châu Vân Xuyên hết lần này đến lần khác siết chặt vô lăng, lại hết lần này đến lần khác dùng khóe mắt liếc nhìn người bên cạnh.
Anh nghĩ, tuyệt đối không thể.
Nếu anh hoàn thành tâm nguyện của cô, vậy thì câu chuyện của họ chỉ có thể đi đến đây mà thôi.
Sau này khi nhắc đến tên của hai người, tất cả những dấu ấn trong quá khứ sẽ dần phai nhạt theo thời gian cho đến khi không còn ai biết đến, và thông tin văn bản duy nhất còn lại của họ, chỉ là mối quan hệ ly hôn trên phương diện pháp luật.
Châu Vân Xuyên không thể chấp nhận một kết cục như vậy.
Khi câu chuyện bắt đầu, anh chưa từng suy nghĩ kỹ nên đi nước cờ thế nào, dẫn đến ván cờ này chưa đi được nửa chặng đã trở nên lộn xộn, đến mức suýt chút nữa toàn quân bị diệt.
Bây giờ anh khó khăn lắm mới có được cơ hội cứu vãn tình thế, anh không thể dễ dàng để nó vuột mất như vậy.
Ba năm xa cách đã đủ khiến anh đau khổ rồi.
Nếu thời hạn này phải kéo dài đến cả đời, thậm chí là vô thời hạn, vậy quãng đời còn lại của anh phải sống thế nào đây?
Anh không biết quãng đời còn lại không có anh, Lương Chiêu Nguyệt đã sống ra sao, có lẽ sẽ rất thuận lợi và hạnh phúc, nhưng chỉ cần nghĩ đến sự thuận lợi và hạnh phúc của cô không bao gồm anh, điều đó còn khiến anh khó chịu hơn cả việc bị lăng trì.
Vì vậy, khi xe dừng ở khu dân cư của Lương Chiêu Nguyệt, Châu Vân Xuyên nói: “Tôi có thể hoàn thành tất cả những tâm nguyện mà em muốn, nhưng không bao gồm điều này.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Nếu tôi chỉ muốn anh giúp tôi hoàn thành điều này thì sao?”
Dòng suy nghĩ hỗn loạn, Châu Vân Xuyên siết chặt vô lăng, gân xanh trên tay nổi rõ, anh nói: “Vậy thì tôi phải xin lỗi em trước, tôi không làm được.”
Lương Chiêu Nguyệt vẫn bình tĩnh nói: “Anh có thể cho tôi một bản thỏa thuận kết hôn, cũng có thể cho tôi một bản thỏa thuận ly hôn với số tiền khổng lồ, nhưng lại không thể cho tôi một tâm nguyện nho nhỏ, có phải là quá nực cười không?”
“Nực cười sao?” Châu Vân Xuyên cười khẩy một tiếng “Đó là đáng buồn mới đúng.”
Lương Chiêu Nguyệt không lên tiếng.
Châu Vân Xuyên tháo dây an toàn, quay người, tay chống lên bảng điều khiển trung tâm, nhìn cô ở cự ly gần.
Cô không hề nhúc nhích, thậm chí không có một chút lùi lại, cứ như vậy yên lặng đối mặt với anh.
Là đáng buồn thì phải.
Trước đây, người không hề bị lay động như thế này là anh, người nóng lòng nhìn anh chằm chằm ở cự ly gần như thế này là cô.
Lúc đó người bị nhìn, bị chú ý là anh, anh không có cảm giác gì lớn lao, thậm chí còn cảm thấy thoải mái thú vị, sau đó kéo cô lại gần, trán kề trán triền miên.
Bây giờ anh lại ở vào một vị trí như thế này.
Anh nghĩ, thì ra nhìn một người không yêu mình lại có cảm giác như thế này.
Tình yêu tràn đầy của bạn đối với cô ấy mà nói, chẳng qua chỉ là một cái liếc mắt không chút gợn sóng.
Châu Vân Xuyên vô cùng căm ghét ánh nhìn hời hợt này.
Nhưng khi anh nghĩ đến mỗi lần Lương Chiêu Nguyệt nhìn mình như vậy trong quá khứ, đều nhận được một phản ứng như thế, sự chán ghét của anh đối với bản thân lại tăng thêm vài phần.
Anh đưa tay ra, định nắm lấy tay cô, cô theo bản năng rụt tay lại.
Có lẽ chỉ là một phản xạ theo bản năng, nhưng tất cả những sợi dây thần kinh đang căng như dây đàn của Châu Vân Xuyên đều đứt phựt vào khoảnh khắc này.
Tất cả lý trí đều tan thành tro bụi trong giây phút này.
Anh cũng không biết tiếp theo đã xảy ra chuyện gì, chỉ là khi anh ý thức được.
Khóe môi anh nếm được một vị mặn.
Lương Chiêu Nguyệt đang khóc.
Cô không hề nức nở, cũng không hề tức giận, cô chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Châu Vân Xuyên nhìn những giọt nước mắt đó, trái tim đau nhói từng cơn, anh dùng đầu ngón tay lau chúng đi, nhưng không có tác dụng.
Nước mắt ngày càng nhiều, chỉ cần hơi bất cẩn là có thể nhấn chìm anh.
Châu Vân Xuyên cúi đầu, cách vai cô chỉ nửa phân, anh nói: “Tôi khiến em tủi thân đến vậy sao?”
Lương Chiêu Nguyệt không trả lời.
Trả lời anh chỉ có những giọt nước mắt đang rơi.
Chúng thấm vào vải áo, hòa làm một với vải áo, rồi tan biến.
Giống như ba năm trôi qua vùn vụt này, bề ngoài phẳng lặng không gợn sóng, nhưng bên dưới lại là sóng ngầm dữ dội, tư vị trong đó, chỉ có đôi bên mới biết.
Châu Vân Xuyên rút mấy tờ khăn giấy, lau cho cô, chỉ là lau được vài cái, khăn giấy đã bị cô lấy đi.
Lương Chiêu Nguyệt hơi nghiêng mặt đi, cầm khăn giấy, nhẹ nhàng lau nước mắt.
Lúc này, im lặng còn hơn vạn lời nói.
Sự im lặng của cô đã nói lên tất cả.
Châu Vân Xuyên dựa vào lưng ghế, nhắm mắt hít sâu vài giây, đợi đến khi tiếng động bên kia dần yên tĩnh lại, anh mới mở cửa xe bước xuống, đi đến bên phía cô, đứng ngoài cửa khẽ thở dài một hơi, rồi mở cửa ghế phụ.
Cơn gió đêm lùa qua cửa xe, ùa vào trong. Có lẽ vì có Châu Vân Xuyên đứng bên cạnh che chắn, nên cơn gió này cũng không quá mạnh.
Lương Chiêu Nguyệt im lặng một lúc lâu, tháo dây an toàn, cầm túi xách bước xuống xe.
Chỉ là vừa định bước bước đầu tiên, đã bị Châu Vân Xuyên đưa tay ra chặn đường.
Anh nói: “Trước đây đối với tình cảm này, đối với em, tôi chưa từng có một trăm phần trăm nghiêm túc, nhưng lần này, tôi thực sự nghiêm túc đối diện với tình cảm của chúng ta, tôi cũng nghiêm túc cầu xin sự tha thứ của em. Nếu mấy năm tới em đều sống ở Thâm Thành, tôi cũng sẽ từ từ chuyển cuộc sống và công việc đến đây. Tôi hiểu trong thời gian ngắn muốn bù đắp những sai lầm tôi đã phạm trong quá khứ là không thực tế, nhưng nếu tôi dùng một năm, hai năm, ba năm thậm chí là cả tương lai, em có thể cho tôi một cơ hội sửa sai được không?”
Để mở chặn quảng cáo vui lòng
Thông tin cá nhân
Truyện đang đọc
Chưa có truyện đọc
Đơn hàng của bạn
Chưa có đơn hàng nào
Lịch sử mua gói
Chưa có lịch sử mua gói
