Vào buổi chiều tối hôm đó, Trần Gia Hàng và hai người bạn của anh ta đã tham gia vào nhóm của Lương Chiêu Nguyệt, từ sáu người ban đầu đã trở thành chín người.
Có lẽ vì đều là đi du lịch nghỉ phép, lại gặp nhau giữa đường, mọi người không hề có cảm giác ngại ngùng, ngược lại còn có cảm giác như gặp nhau quá muộn.
Lương Chiêu Nguyệt lần đầu tiên tham gia một chuyến du lịch như thế này, cảm thấy mới mẻ đồng thời cũng có một cảm giác thảnh thơi.
Chín người đã ăn chơi ở Thuận Đức gần bốn ngày, sau đó mấy người lại đến Sán Đầu, ở lại Sán Đầu hai ngày, ngày cuối cùng, chín người lên đường trở về.
Trên đường về, mọi người đang bàn bạc lần sau khi nào lại cùng nhau đi chơi như thế này, không cần đến những nơi quá xa, chỉ cần đi dạo ở các thành phố lân cận là được.
Lương Chiêu Nguyệt lắng nghe họ thảo luận, không tham gia vào.
Trần Gia Hàng hỏi cô: “Cuối tuần cậu thường làm gì?”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Có lúc ở nhà, có lúc ra ngoài tập thể dục.”
“Chạy bộ à?”
“Thỉnh thoảng, đa số là bơi lội và tập yoga.”
Trần Gia Hàng nói: “Vậy lần sau lúc chạy bộ thì cùng nhau nhé?”
Lương Chiêu Nguyệt ngẩn ra một lúc, nói: “Tớ thường chỉ chạy một lúc vào buổi sáng,” rồi lại có chút ngượng ngùng nói “Thực ra tớ không chạy bộ nhiều, chạy không được xa.”
“Không sao, vận động cứ tùy ý một chút sẽ tốt hơn, yêu cầu quá cứng nhắc ngược lại sẽ có cảm giác như đang làm nhiệm vụ.”
Điểm này Lương Chiêu Nguyệt khá là đồng tình.
Trần Gia Hàng nói: “Lần sau cuối tuần nếu có rảnh anh hẹn cậu nhé?”
Anh ta đã hai lần đề nghị như vậy, Lương Chiêu Nguyệt không tiện từ chối liên tiếp, liền nói: “Được, nhưng sắp tới tớ khá bận, không chắc có thời gian.”
Trần Gia Hàng nói: “Không sao, rồi sẽ có lúc có thời gian thôi.”
Mấy người dừng lại ở khu dịch vụ một lúc, rồi tiếp tục lái xe trở về.
Lương Chiêu Nguyệt và Dư Miểu vẫn đi cùng xe với Ứng Triệt và David, chỉ có điều lần này Dư Miểu chủ động ngồi ở hàng ghế sau cùng cô, Lương Chiêu Nguyệt không hiểu lắm ý đồ đột nhiên đổi chỗ của Dư Miểu.
Lên xe không được bao lâu, cô nhìn về phía Dư Miểu, trong mắt có ý hỏi.
Dư Miểu nheo mắt, nhìn cô một lúc lâu đầy ẩn ý, rồi cầm điện thoại lên ra hiệu với cô.
Lương Chiêu Nguyệt lấy điện thoại ra mở khóa màn hình, vừa mở thanh thông báo trên cùng đã hiện ra tin nhắn Dư Miểu vừa gửi tới.
[Uống Nhiều Nước: Cậu với bạn học của cậu là sao thế?]
Dù sao trên xe vẫn còn người khác, để không gây chú ý cho người bên cạnh, Lương Chiêu Nguyệt đã tắt âm điện thoại, rồi từ từ trả lời.
[Mặt Trăng: Sao thế?]
[Uống Nhiều Nước: Mấy ngày nay cậu với bạn học của cậu đi gần quá rồi đấy! David muốn nói chuyện với cậu cũng không tìm được cơ hội.]
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ một lúc, hình như không khoa trương như lời cô ấy nói, liền gõ chữ trả lời: [Cậu nghĩ nhiều quá rồi.]
Gửi xong câu này cô ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa hay gặp David đang ngồi ở ghế phụ lái trong gương chiếu hậu, David cười với cô một cái, cô cười đáp lại, rồi tiếp tục gõ chữ: [Tớ muốn chợp mắt một lúc, cậu cũng nghỉ ngơi cho khỏe đi.]
Dư Miểu tắt màn hình điện thoại, lườm cô một cái đầy bất mãn, nhưng cũng không nói gì.
Vào chiều tối, chín người trở về Thâm Thành, nơi ở của mấy người cách nhau khá xa, sau khi tạm biệt nhau, ai về nhà nấy.
Ứng Triệt lái xe đến gần tiểu khu của họ, đưa họ xuống lầu, nhưng không rời đi ngay, Lương Chiêu Nguyệt và David đều nhận ra điều gì đó, thế là David giúp mang hành lý đưa Lương Chiêu Nguyệt lên lầu.
Đến tầng 16, Lương Chiêu Nguyệt nói: “Mấy ngày nay làm phiền cậu rồi, họ chắc còn phải nói chuyện một lúc, uống ly nước rồi hẵng xuống nhé?”
David không từ chối, chủ yếu là lúc này đi xuống thực sự rất khó xử, đôi tình nhân nhỏ đang ở đó lưu luyến tạm biệt, mình tốt nhất không nên xuống làm kỳ đà cản mũi.
Lương Chiêu Nguyệt đặt hành lý ở huyền quan, rồi đi đun nước, sau khi nước sôi, cô rót cho David một ly, vì nóng, cô lại đến tủ lạnh lấy vài viên đá để làm nguội.
Lúc làm những việc này, David cứ lặng lẽ nhìn cô, đến khi Lương Chiêu Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt cứ thế bất ngờ gặp ánh mắt cậu ta.
Nhìn nhau một lúc, Lương Chiêu Nguyệt cười nói: “Sao thế?”
David nói: “Có phải cô không thích người nhỏ tuổi hơn mình không?”
Câu hỏi này quá thẳng thắn, Lương Chiêu Nguyệt ngây người một lúc lâu, mới nói: “Tôi quả thực không có hứng thú với tình yêu chị em.”
David nói: “Tôi hiểu rồi.”
Hiểu cái gì, Lương Chiêu Nguyệt không hỏi, lúc này hỏi gì cũng khó xử, cứ giả vờ như không nghe thấy gì là được rồi.
Ngồi thêm một lúc, David đứng dậy định đi, Lương Chiêu Nguyệt tiễn cậu ta đến thang máy, nói: “Mấy ngày nay làm phiền cậu rồi, hôm khác tôi và Miểu Miểu mời cậu ăn cơm.”
Cậu ta nói: “Được, đến lúc đó gọi cả họ đi cùng.”
Lương Chiêu Nguyệt “ừm” một tiếng, đợi cửa thang máy mà cậu ta đi đóng lại, cô mới quay trở về.
Về đến nhà, cô đứng ở ban công phòng khách hóng gió một lúc, đợi gió thổi tan đi sự mệt mỏi của cơ thể, cô quay người trở lại phòng khách bắt đầu dọn dẹp hành lý.
Hành lý của cô và Dư Miểu cũng khá đơn giản, quần áo mang đi lần này dù có mặc hay không, đều vứt hết vào máy giặt, còn mỹ phẩm dưỡng da toàn là đồ dùng đi du lịch, dùng cũng gần hết rồi, có thể vứt hết đi. Còn lại là đặc sản các nơi mua về.
Lương Chiêu Nguyệt chia đều tất cả, rồi đến phòng chứa đồ lấy vài cái túi để đựng, lúc thu dọn xong xuôi, Dư Miểu đã trở về, cô ấy vừa lên đã nằm vật ra sofa, rõ ràng là rất mệt.
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Đi tắm rửa đi, tắm xong lên giường ngủ.”
Dư Miểu vừa nghe đã đứng dậy, đi vào phòng ngủ tắm, Lương Chiêu Nguyệt cũng về phòng ngủ của mình để vệ sinh cá nhân.
Có lẽ là thật sự quá mệt, hai người ngủ một mạch đến chín giờ tối, lúc tỉnh dậy mới phát hiện đã muộn như vậy, bèn gọi hai phần cơm phô mai mang đến.
Lúc ăn, Dư Miểu đang chọn ảnh để đăng lên vòng bạn bè, lần này cặp đôi đi cùng Trần Gia Hàng là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, chụp ảnh rất có gu, một tấm ảnh phong cảnh tùy tiện cũng có thể chụp ra cảm giác của tạp chí thời trang, có thể nói đoạn hành trình sau này nhờ có họ tham gia mà thêm nhiều niềm vui.
Ví dụ như Dư Miểu, đã có được rất nhiều ảnh đẹp.
Cô ấy vừa chọn vừa cảm khái “Vẫn là bạn của cậu đáng tin cậy, ra tay một phát là hai cao thủ chụp ảnh.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Vậy lần sau đi ủng hộ việc kinh doanh của người ta nhé?”
Dư Miểu nói: “Cái đó không thành vấn đề” Rồi lại nói “Bạn học của cậu trông có vẻ có ý với cậu đấy?”
Lương Chiêu Nguyệt không cảm thấy vậy nói: “Có sao?”
“Không có sao?” Dư Miểu nói “Cậu xem lần này sau khi cậu ấy tham gia, David không chen vào nói chuyện với cậu được nữa, còn nữa, trước đây hành lý của cậu đều là David xách, sao cậu ấy vừa đến đã là cậu ấy xách rồi.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Mọi người không phải là giúp nhau xách sao?”
Dư Miểu nói: “Đâu có, cậu ta là nhắm chuẩn vali của cậu để ra tay kịp thời đấy, mấy lần tớ đều để ý thấy.”
“Cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Tớ đâu có nghĩ nhiều, cậu xem lúc nãy ở khu dịch vụ, cậu ta ngay cả bạn bè cũng không để ý, cố tình vòng qua tìm cậu nói chuyện.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Chúng tớ không quen, họ là do cậu ấy thêm vào, trong mấy người chúng tớ, cậu ấy quen thân với tớ hơn, du lịch kết thúc sắp về rồi, bạn học cũ nói chuyện với nhau thì có gì đâu?”
Dư Miểu chậc một tiếng: “Cái đầu của cậu sao mà… không thông suốt chút nào thế?”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Ăn cơm nhanh đi, nguội là không ngon nữa đâu.”
Dư Miểu phồng má: “Không có tâm trạng ăn nữa.”
“Vậy tớ đút cho cậu nhé?”
“…”
Dư Miểu tức giận ăn cơm, nói: “Bạn học của cậu chắc chắn có ý với cậu, tớ đã gặp qua bao nhiêu đàn ông rồi, không thể nhìn nhầm được.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Thế à? Vậy cậu thấy ánh mắt của Ứng Triệt nhìn cậu thuộc loại gì?”
Dư Miểu lườm cô một cái thật mạnh, cúi đầu ăn cơm, lần này, cho đến khi hai người ăn xong cô ấy cũng không nói thêm lời nào.
Tối trước khi đi ngủ, Lương Chiêu Nguyệt lướt xem vòng bạn bè, lướt một lượt, ngoài cô ra, tám người còn lại đều đã đăng bài về chuyến du lịch lần này, cô lần lượt bấm thích, sau đó cũng đăng một bài.
Đăng xong cô không để ý nữa, tắt điện thoại đặt sang một bên, rồi đi ngủ.
Nghỉ phép xong trở về, Lương Chiêu Nguyệt thu dọn lại trạng thái của mình, sau đó liền lao vào công việc bận rộn.
Hai tuần cuối tuần đầu tiên, Trần Gia Hàng quả thực có hẹn cô đi chạy bộ, nhưng lúc đó cô vừa kết thúc kỳ nghỉ, công việc chất đống, phải tranh thủ cuối tuần ở văn phòng tăng ca, không có thời gian ra ngoài. Điều khiến cô bất ngờ là, mặc dù cô đã từ chối hai lần, vào cuối tuần thứ ba, Trần Gia Hàng vẫn nhắn tin hẹn cô.
Lúc đó, cô đang xay nước ép, điện thoại đặt trên bàn ăn, Dư Miểu thấy điện thoại của cô cứ rung liên tục, ghé qua xem, thật trùng hợp lại thấy đúng tin nhắn Trần Gia Hàng gửi đến.
Dư Miểu nói: “Bạn học của cậu hẹn cậu kìa, có đi không?”
Lương Chiêu Nguyệt bưng hai ly nước ép qua, có chút phiền não “Cuối tuần tớ có thể phải tăng ca nữa.”
“Công việc làm cũng không hết, không thể nghỉ ngơi một chút sao?”
Lương Chiêu Nguyệt do dự.
Dư Miểu nói: “Dù sao cũng là bạn học mà, người ta khó khăn lắm mới đến Thâm Thành, sao cậu không tiếp đãi một chút.”
“Để lần sau đi, công việc tuần này của tớ mà kéo sang tuần sau, thì tuần sau lại phải tăng ca.”
Dư Miểu nghiêm túc suy nghĩ một lúc, nhấp một ngụm nước cam, nói: “Cậu không phải là thật sự vẫn còn lưu luyến người kia đấy chứ?”
Lương Chiêu Nguyệt nói rất bình thản: “Không cần chọc giận tớ, chỉ là gần đây công việc thật sự hơi nhiều, tớ phải phân biệt chính phụ.”
Dư Miểu nói: “Tốt nhất là cậu nên như vậy.”
Lương Chiêu Nguyệt nhướng mày không nói gì.
Thứ hai trở lại văn phòng làm việc, sau khi họp buổi sáng xong, Lục Bình gọi cô đến văn phòng. Anh ta gần đây đang tiếp xúc hai dự án, một là trái phiếu chuyển đổi, một là IPO, dự án trước là một doanh nghiệp niêm yết về năng lượng mới, hiện muốn huy động vốn lần nữa, dự án sau là một ngân hàng lớn muốn niêm yết đồng thời trên sàn chính ở đại lục và sàn Hồng Kông, hiện vẫn đang trong giai đoạn tìm kiếm công ty chứng khoán hợp tác.
Lục Bình nói sơ qua về bối cảnh của hai dự án, hơi do dự nói: “Hai dự án này đều phải đi công tác ở Bắc Thành, mà số lần còn không ít, đặc biệt là ngân hàng sau này, quy mô của nó quá lớn, không phải một công ty chứng khoán có thể gánh nổi, tôi đã nghe ngóng được đội ngũ niêm yết lúc đó sẽ do một vài nhà đầu tư trong và ngoài nước cùng thành lập.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Nếu đấu thầu cho ngân hàng sau này, chúng ta có bao nhiêu phần thắng?”
Lục Bình suy nghĩ một lúc, nói: “Tống tổng nói, nếu chúng ta muốn tranh giành, cơ hội thắng vẫn khá lớn,” dừng một chút, anh ta nói “Người kia ít nhiều cũng có liên quan đến hai dự án này.”
Người kia, là chỉ ai, trước đó đã chỉ ra hai dự án này phải thường xuyên đến Bắc Thành công tác, Lương Chiêu Nguyệt gần như đã hiểu người anh ta muốn nói đến khả năng cao là Châu Vân Xuyên.
Lương Chiêu Nguyệt im lặng một lát, cười nói: “Sư phụ, anh thấy dự án nào có giá trị cao hơn?”
Lục Bình nhún vai: “Chuyện này không phải đã rõ rành rành rồi sao?”
Cô liền nói: “Vậy anh gửi tài liệu của ngân hàng cho em, em làm quen trước, sau đó sẽ tiếp xúc với đối phương xem sao.”
Không ngờ cô đồng ý nhanh như vậy, Lục Bình ngẩn ra một lúc, nói: “Vậy sắp tới em có thể phải thường xuyên đi công tác Bắc Thành đấy.”
“Cũng là vì công việc, đi công tác ở đâu đối với em cũng không khác gì.”
Lục Bình gõ gõ lên bàn, cuối cùng nói: “Hai dự án này đều là Tống tổng nhét cho anh.”
Trong hơn ba năm qua, phàm là các dự án hợp tác có dính dáng đến Châu Vân Xuyên, Tống Thành Kiệt ít nhiều đều đẩy cho Lục Bình, còn tại sao lại đẩy, mục đích của ông ta không cần nói cũng biết.
Lục Bình ban đầu dĩ nhiên là nói đông nói tây tìm lý do, nói dự án bên Thâm Thành làm không hết, sau đó có mấy lần dự án Tống Thành Kiệt đẩy qua thực sự quá ngon, Lục Bình nghĩ có lợi không chiếm thì phí, đã nhận vài dự án.
Dĩ nhiên là đã nói trước với Lương Chiêu Nguyệt, và Lương Chiêu Nguyệt dĩ nhiên là một lần cũng không tham gia. Mặc dù vậy, các dự án chất lượng cao từ Bắc Thành đẩy qua vẫn không ngừng.
Nói ra cũng thật nực cười, ban đầu Lục Bình bị đột ngột điều đến Thâm Thành để phát triển nghiệp vụ mới, ít nhiều có ý bị đẩy ra rìa, nếu thị trường ở đây không phát triển được, thì thứ chào đón anh ta chính là cuốn gói ra đi, ai ngờ vì sự xuất hiện của Lương Chiêu Nguyệt, tình hình lại xảy ra sự thay đổi trời long đất lở.
Tống Thành Kiệt lại vắt óc tìm cách gửi dự án đến đây.
Dự án lần này được đẩy qua khác với mấy dự án trước, một ngân hàng có quy mô lớn như vậy trong nước muốn niêm yết đồng thời trên hai sàn A và H, đến lúc đó nhất cử nhất động có thể nói là được chú ý vô cùng, các ngân hàng đầu tư tham gia trong đó dĩ nhiên cũng được quan tâm cực cao.
Nửa tháng trước, Lục Bình đặc biệt bị Tống Thành Kiệt gọi về Bắc Thành nói chuyện rất lâu, ý của Tống Thành Kiệt là, dự án này là do Châu Vân Xuyên đích thân tìm ông ta nói chuyện, hiện tại hai ngân hàng đầu tư đã được định sẵn đều là những tên tuổi hàng đầu thế giới, sự cạnh tranh trên thị trường trong nước lúc đó chắc cũng sẽ khốc liệt, ông ta hy vọng Chứng khoán Ngân Hải có thể tham gia cạnh tranh.
Châu Vân Xuyên muốn ai tham gia, Tống Thành Kiệt rõ hơn ai hết.
Thế là áp lực đổ dồn về phía Lục Bình.
Bất kể xét vấn đề từ góc độ nào, anh đều cảm thấy dự án này có thể tham gia vào để chia một phần lợi ích là tốt nhất.
Thị trường lớn như vậy, không thể cứ ru rú trong một góc trời nhỏ của mình mà phấn đấu, quan trọng nhất, đây là một cơ hội rèn luyện tốt, làm tốt rồi, về các mặt năng lực, danh tiếng, quan hệ, tài nguyên đều là một bước nhảy vọt lớn.
Anh ta đã suy nghĩ một tuần, vẫn cảm thấy nên tìm Lương Chiêu Nguyệt nói chuyện tử tế.
Anh ta thậm chí đã chuẩn bị rất nhiều lời khuyên nhủ, ai ngờ chưa kịp phát huy Lương Chiêu Nguyệt đã đồng ý nhanh gọn như vậy.
Lục Bình nói: “Em cũng biết, đến lúc đó có thể phải thường xuyên làm việc với Vân Hòa Capital.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Sư phụ yên tâm, trước những chuyện đại sự đại phi, trong lòng em có chừng mực.”
“Cái này…” Lục Bình đắn đo một lúc lâu, dứt khoát nói, “Thực ra mấy năm nay lúc anh về Bắc Thành công tác, có mấy lần đã gặp Châu tổng.”
Vẻ mặt Lương Chiêu Nguyệt không thay đổi, yên lặng chờ đợi những lời tiếp theo của anh ta.
Lục Bình lại rất khó xử nói: “Thực ra thì, lần nào anh ta cũng hỏi về tình hình của em ở đây.”
Đó là năm đầu tiên Lục Bình mới đến Thâm Thành làm việc, lúc đó thị trường kinh doanh tuy phát triển khó khăn, nhưng may là đã trụ được, anh ta về Bắc Thành báo cáo công việc, Từ Minh Hằng không biết nghe ngóng tin tức từ đâu, đã hẹn anh ta ra ngoài uống rượu.
Trước đây ở Bắc Thành nhờ có Từ Minh Hằng, anh ta đã giành được không ít dự án, biết được không ít thông tin nội bộ, bây giờ Từ Minh Hằng gọi mình qua, tuy anh ta biết mục đích của đối phương không phải là để ôn lại chuyện cũ với mình, Lục Bình vẫn đi.
Quả nhiên tối hôm đó Châu Vân Xuyên cũng ở đó.
Ba người nói chuyện công việc một lúc, sau đó Châu Vân Xuyên liền đi thẳng vào vấn đề.
Anh đã hỏi về chuyện dạ dày của Lương Chiêu Nguyệt.
Lúc đó Lục Bình đã quên mất mình đã trả lời thế nào, chỉ nói ra những gì mình biết. Điều khiến anh bất ngờ là, Châu Vân Xuyên hỏi rất chi tiết, tối hôm đó họ đã nói chuyện gần hai tiếng đồng hồ, trừ ba phút chào hỏi ban đầu, chủ đề sau đó đều xoay quanh Lương Chiêu Nguyệt.
Lúc kết thúc, Châu Vân Xuyên nói chuyện tối nay đừng để Lương Chiêu Nguyệt biết.
Lục Bình quả thực đã không nói, lúc đó sự chú ý của Lương Chiêu Nguyệt đều đặt hết vào công việc, anh ta không muốn làm cô phân tâm.
Thất ý trong tình cảm, thì phải bù đắp ở những phương diện khác, và công việc là thứ ổn định nhất không bao giờ lỗ.
Sau này mấy năm đó, mỗi lần anh ta trở về Bắc Thành, Châu Vân Xuyên đều sẽ tìm anh ta nói chuyện, chủ đề mỗi lần đều không thể tách rời Lương Chiêu Nguyệt, dĩ nhiên lúc kết thúc, anh ta luôn có thể nhận được vài lời chỉ điểm của Châu Vân Xuyên.
Lục Bình đôi khi rất căm ghét bản thân mình, dù sao đây cũng là dùng Lương Chiêu Nguyệt để đổi lấy lợi ích.
Nhưng nhìn thấy nghiệp vụ bên Thâm Thành ngày càng tốt, đội ngũ của họ từ ban đầu chưa đến bảy người, đã phát triển đến bảy mươi mấy người hiện tại, thậm chí có một năm thành tích còn vượt qua cả trụ sở chính ở Bắc Thành.
Vị trí của anh ta đã khác, tầng lớp tiếp xúc cũng khác, dĩ nhiên có thể biết được nhiều thông tin hơn.
Và trong xã hội này, dù ở ngành nghề nào, người thành công nói trắng ra, đều dựa vào sự chênh lệch thời gian thông tin đó.
Đặc biệt là trong giới tài chính, dù chỉ chênh lệch một giây, kết cục cuối cùng cũng là trời đất khác biệt.
Hơn nữa, lúc đó tay của Châu Vân Xuyên vẫn chưa vươn dài đến vậy, anh vẫn chỉ dừng lại ở mức độ tìm hiểu tình hình gần đây của Lương Chiêu Nguyệt. Hơn nữa, Châu Vân Xuyên chắc chắn không chỉ tìm hiểu chuyện của Lương Chiêu Nguyệt từ mình, dù sao cũng có mấy lần, anh ta đã bị những câu hỏi của Châu Vân Xuyên làm cho ngớ người.
Một số chi tiết anh không biết, Châu Vân Xuyên lại thuộc như lòng bàn tay.
Lúc đó, anh ta đã hiểu, Châu Vân Xuyên tìm đến anh ta, chẳng qua là vì anh ta là người gần gũi nhất với Lương Chiêu Nguyệt, muốn biết những chi tiết rõ ràng hơn, anh ta là lựa chọn thích hợp nhất.
Chỉ là mấy năm nay trôi qua, Châu Vân Xuyên cuối cùng đã vươn tay về phía Lương Chiêu Nguyệt.
Lương Chiêu Nguyệt vẫn luôn né tránh, không đặt chân đến Bắc Thành, anh cuối cùng cũng không nhịn được nữa, bắt đầu chủ động tấn công, và anh vừa ra tay, đã là một sự cám dỗ mà không ai có thể từ chối.
Lúc này anh nhìn Lương Chiêu Nguyệt với vẻ mặt phức tạp.
Lương Chiêu Nguyệt nghe xong, lại không có biến động cảm xúc gì lớn, ít nhất là trên bề mặt, cô chỉ im lặng rất lâu, rồi nói: “Em sẽ làm tốt công việc của mình.”
Xem ra cô không muốn nói nhiều, Lục Bình nói: “Tình cảm là tình cảm, tiền đồ là tiền đồ, không ai lại đi gây khó dễ với tiền bạc cả.”
Lương Chiêu Nguyệt ừm một tiếng, nói: “Sư phụ em hiểu.”
“Vậy… em có cảm thấy anh…”
Chưa đợi anh nói xong, Lương Chiêu Nguyệt đã ngắt lời, nói: “Sư phụ, em luôn rất cảm kích cơ hội anh đã cho em năm đó và ơn đề bạt của anh, nếu em có thể giúp được anh, em sẽ không từ chối.”
Lời đã nói đến đây, Lục Bình thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy lát nữa anh sẽ gửi tài liệu của Ngân hàng Quốc Tân cho em, em xem xem, có gì cần thì nói với anh nhé.”
Từ văn phòng của Lục Bình ra ngoài, Lương Chiêu Nguyệt đi vào nhà vệ sinh một chuyến.
Giờ làm việc, nhà vệ sinh không có ai, cô nhìn chằm chằm vào bản thân trong gương một lúc, cúi đầu vặn vòi nước rửa mặt, lúc nước lạnh thấm lên mặt, Lương Chiêu Nguyệt có một cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Cô nghĩ, nhiều chuyện nhiều người, lúc thực sự tìm hiểu kỹ lại thì cũng khá thú vị.
Năm đó cô ở bên cạnh anh, gần anh không thể gần hơn, anh lại không có chút h*m m**n tìm hiểu mình, cô có thể cảm nhận được, anh đối với mình có chút ý tứ, nhưng ý tứ này cũng chỉ giới hạn ở việc đứng ngoài quan sát, sâu hơn nữa thì không có.
Sau này cô quyết định rời khỏi anh, anh lại nỡ bắt đầu từ những người bên cạnh cô để tìm hiểu cô.
Biết rằng từ cô tuyệt đối không thể có được thông tin hữu ích gì, tuyệt đối không thể có được thái độ tốt gì, anh lại học được cách đi đường vòng.
Nhưng mà, chẳng lẽ anh không cảm thấy, chuyện này làm quá muộn rồi sao?
Lương Chiêu Nguyệt rất không muốn thừa nhận, khó khăn lắm mới yên bình được ba năm, lại sắp bị người này làm rối loạn tâm tư.
Người này trước nay đều rất biết cách ra tay vào điểm yếu của cô.
Giống như lúc đầu, anh có thể nhìn ra sự thảm hại của cô, vì để tiện lợi mà chọn cô kết hôn.
Bây giờ, biết rõ cô không muốn đặt chân đến Bắc Thành, không muốn có bất kỳ liên quan gì đến người này nữa, anh lại có cách để cô phải qua đó.
Cô có thể không gặp anh, né tránh khả năng gặp mặt anh, anh lại biết cách ra tay từ phương diện công việc.
Lương Chiêu Nguyệt ở trong nhà vệ sinh rất lâu, cho đến khi ngoài cửa có tiếng bước chân, cô lau tay, vứt khăn giấy vào thùng rác, quay người rời đi.
Công việc đấu thầu của Ngân hàng Quốc Tân không hề dễ dàng.
Các công ty tham gia đấu thầu thực sự rất nhiều, ai nấy đều dồn hết sức để tham gia, hai tháng đó, Lương Chiêu Nguyệt thường xuyên tăng ca đến nửa đêm.
Sau khi sắp xếp xong hồ sơ thầu và phương án cạnh tranh, cô lên đường đến Bắc Thành.
Sau hơn ba năm lại đặt chân đến thành phố này, điều đầu tiên ập đến chính là những ký ức quen thuộc về những năm tháng ở đây.
Sống trong một thành phố, luôn có thể để lại một vài ký ức và dấu vết, dù tốt hay xấu, sau này khi lại đặt chân đến chốn cũ, những cảm xúc đó liền tự nhiên nảy sinh.
Gần như là một hành vi không thể kiểm soát.
Ngay cả Lương Chiêu Nguyệt đã có sự chuẩn bị tâm lý, dĩ nhiên cũng không thể ngoại lệ.
Xe cộ chạy trên những con đường quen thuộc, cô nhìn mà không thể nói là không có chút xúc động nào.
Chỉ là thời gian quá gấp gáp, không cho cô có cơ hội cảm khái quá nhiều, cô đến Ngân hàng Quốc Tân trước để gặp nhân viên phụ trách các vấn đề niêm yết.
Có lẽ trong thời gian này đã tiếp xúc không ít nhân viên của các công ty chứng khoán, người phụ trách có lẽ cũng đã tê liệt rồi, chỉ tìm hiểu một số tình hình theo quy trình, sau đó là chờ sắp xếp thông báo.
Lương Chiêu Nguyệt hiểu rằng dự án loại này, việc hợp tác phải cân nhắc rất nhiều yếu tố, mà cô lại không phải là người xuất sắc nhất trong số đó, đối phương có thể hòa nhã tiếp đón cô đã là ngoài dự kiến của cô rồi.
Hai ngày đó cô đều ở lại khách sạn, vừa chờ tin tức, vừa suy nghĩ xem phương án nên sửa đổi thế nào, đến lúc thực sự nói chuyện về phương án với người của ngân hàng, lại nên nói thế nào để trong thời gian ngắn nhất đảm bảo thông tin mình đưa ra là thứ đối phương muốn.
Cứ thế đợi hai ngày, bên ngân hàng có tin nhắn bảo cô qua gặp mặt.
Ngân hàng sắp xếp người ra mặt là phó tổng giám đốc của công ty, cuộc nói chuyện đó, cho Lương Chiêu Nguyệt cảm giác giống như một cuộc phỏng vấn, cô cần phải trong thời gian ngắn nhất, dùng ngôn ngữ tinh gọn nhất để truyền đạt thông tin mà đối phương muốn.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, Lương Chiêu Nguyệt đã mệt lả, may là nhìn vẻ mặt của đối phương, cuộc gặp mặt lần này cũng không quá tệ. Tuy nhiên đây vẫn là cuộc gặp mặt đầu tiên, sau đó còn có vài vòng trao đổi, còn việc đấu thầu là chuyện sau này.
Lương Chiêu Nguyệt trở về khách sạn, không ở lại thêm, mang theo hành lý đã thu dọn sẵn trở về Thâm Thành.
Sau đó, cô lại đi Bắc Thành thêm vài chuyến, may là ngoài việc tiếp xúc với người của Ngân hàng Quốc Tân, cô không gặp phải những người ngoài dự kiến.
Chỉ là một lần nữa đến Bắc Thành, cô lại gặp Trần Gia Hàng.
Lúc đó cô xuống máy bay, đang đợi hành lý, đột nhiên có người gọi cô, cô quay đầu lại nhìn, là Trần Gia Hàng đã lâu không gặp.
Khác với lần gặp trước, lần này Trần Gia Hàng lại đeo kính.
Anh ta mở lời câu đầu tiên là: “Lần này không lo nhận nhầm người nữa chứ?”
Xem ra anh ta đối với cuộc gặp gỡ tình cờ lần trước, là có chút canh cánh trong lòng, Lương Chiêu Nguyệt không khỏi bật cười nói: “Tớ đôi khi có chút mù mặt.”
Anh ta nói: “Tớ hiểu.” Rồi lại hỏi cô sao lại đến Bắc Thành.
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Gần đây tớ đang tiếp xúc một dự án ở Bắc Thành, qua đây công tác.”
Anh ta nói: “Vậy khi nào về?”
“Chưa quyết định, thuận lợi thì ba ngày.”
Anh ta nói: “Vậy… đến lúc đó chúng ta cùng về nhé?”
Lương Chiêu Nguyệt ngẩn ra một lúc nói: “Thời gian của tớ không chắc chắn lắm, có thể sẽ trì hoãn vài ngày.”
“Không sao, công việc gần đây của tớ khá tự do.”
Lời đã nói đến mức này, Lương Chiêu Nguyệt không tiện từ chối nữa, nói: “Vậy đến lúc đó tớ liên lạc với cậu.”
Trần Gia Hàng nói: “Cậu cứ nói trên Wechat là được.”
Ra khỏi sân bay, do hai người đi hai hướng khác nhau, nên đã tạm biệt.
May là cuộc gặp mặt lần này cũng khá thuận lợi, chỉ mất hai ngày, Lương Chiêu Nguyệt suy nghĩ một chút, vẫn gửi cho Trần Gia Hàng một tin nhắn Wechat.
Biết được tiến triển thuận lợi của cô, anh ta đã gọi điện hỏi cô có muốn về trường thăm thầy cô không.
Kể từ năm đó rời khỏi Bắc Thành, Lương Chiêu Nguyệt đã mấy năm rồi không gặp thầy hướng dẫn Triệu Duẫn, tuy tin nhắn chúc mừng lễ tết không thiếu, nhưng có lẽ vì chuyện của cô và Châu Vân Xuyên quá khó xử, cô không có mặt mũi nào gặp Triệu Duẫn.
Năm đó Triệu Duẫn hết lòng giới thiệu cô đến Vân Hòa Capital tham gia dự án, mà cô lại giấu diếm mối quan hệ với Châu Vân Xuyên, quả thực là không tử tế.
Trần Gia Hàng có lẽ cũng biết cô đang lo lắng điều gì, liền nói: “Thầy còn hỏi tớ về tình hình của cậu, lần này khó khăn lắm mới về một lần, chúng ta qua đó thăm thầy nhé?”
Lương Chiêu Nguyệt suy nghĩ một lúc, không thể cứ gặp chuyện là làm rùa rụt cổ được, hơn nữa đối với vị ân sư này, cô thực sự áy náy rất nhiều, bây giờ vừa hay có cơ hội đến xin lỗi, cô không nỡ bỏ qua.
Ngày họ đến, Triệu Duẫn không ở trường, mà ở nhà.
Cháu gái của thầy sinh con, đúng lúc nhà có chuyện vui, mấy ngày đó thầy đều ở nhà.
Lúc Lương Chiêu Nguyệt và Trần Gia Hàng đến, thầy đang bế đứa bé trêu đùa, thấy họ đến, thầy chỉ ngẩn ra một lúc, rồi nói lâu rồi không gặp.
Một câu nói, đã làm Lương Chiêu Nguyệt đỏ hoe mắt.
Năm đó cô nhất quyết ra đi, bề ngoài là nhẹ nhàng, không quan tâm, nói cho cùng vẫn có chút ý tứ trốn tránh.
Gặp Triệu Duẫn, câu đầu tiên cô nói là: “Thầy ơi, em xin lỗi.”
Triệu Duẫn cười nói: “Em xin lỗi cái gì? Tốt nghiệp tử tế, nỗ lực làm việc, bây giờ thầy lên mạng tìm kiếm các trường hợp nghiên cứu còn có thể thấy dự án em làm, kiến thức thầy dạy năm đó không hề bị mai một, như vậy không phải là rất tốt sao?”
Lương Chiêu Nguyệt mím môi.
Triệu Duẫn nhìn cô nói: “Chuyện đã qua rồi, lúc đó không phải em đã nhắn tin giải thích với thầy rồi sao? Lúc đó em còn đang đi học, có thể làm được như vậy đã là hết sức mình rồi.”
Cô ừm một tiếng, nói: “Cảm ơn thầy đã thông cảm.”
Triệu Duẫn cười cười, rồi lại hỏi về tình hình công việc của cô, biết được cô gần đây đang nỗ lực tiếp xúc với dự án của Ngân hàng Quốc Tân nói: “Dũng khí đáng khen, đã biết chủ động nhận dự án rồi.”
“Hiện tại đang tham gia, vẫn chưa biết có thể thắng được không.”
“Cố gắng lên nhé, thầy chờ tin tốt của em” Triệu Duẫn lại nói “Có gì cần thầy giúp cứ đến tìm thầy.”
Cổ họng Lương Chiêu Nguyệt lại nghẹn ngào, nói một tiếng cảm ơn.
Biết cô da mặt vẫn còn mỏng, Triệu Duẫn không nói nhiều nữa, mà giới thiệu cháu gái của mình cho họ.
Lương Chiêu Nguyệt thích trẻ con, nhìn một đứa bé nhỏ như vậy, thực sự cảm thấy đáng yêu, nhìn trái nhìn phải, Triệu Duẫn nhìn ra nói: “Khó khăn lắm mới đến một chuyến, chúng ta cùng nhau chụp ảnh làm kỷ niệm nhé.”
Thầy nói xong liền muốn để Lương Chiêu Nguyệt bế đứa bé, Lương Chiêu Nguyệt có chút e ngại, liên tục từ chối, sau đó vẫn là cháu gái của Triệu Duẫn nói không sao, đứa bé được nhiều người bế, sau này sẽ được nhiều người thương yêu.
Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn Trần Gia Hàng, anh ta gật đầu cổ vũ cô.
Cô liền cẩn thận bế đứa bé qua.
Đây không phải là lần đầu tiên cô bế trẻ con, ngoài con gái của Diêu Sùng Cảnh năm đó, sau này mấy năm nay gặp phải đồng nghiệp có mấy người sinh con, cô đi dự tiệc đầy tháng, luôn không tránh khỏi phải bế trẻ con, đã có kinh nghiệm mấy lần, nên cô cũng quen với việc nên bế trẻ con thế nào để không làm chúng khó chịu.
Triệu Duẫn nói: “Xem tư thế này còn thành thạo hơn cả thầy.”
Sau đó lại gọi dì giúp việc trong nhà đến giúp họ chụp ảnh.
Người chụp ảnh chỉ có cô, đứa bé, Triệu Duẫn và Trần Gia Hàng.
Chụp xong, Triệu Duẫn liền chuyển ảnh từ máy ảnh sang điện thoại, gửi cho họ nói: “Thật sự phải nói, em và Gia Hàng cũng khá là… có tướng.”
Lương Chiêu Nguyệt cúi đầu mở ảnh trên điện thoại, lúc đó cô đang bế đứa bé, Trần Gia Hàng đứng bên trái cô, Triệu Duẫn tuy đứng bên phải, nhưng đã kéo ra một khoảng cách, khiến cho tấm ảnh này nhìn vào có một cảm giác…
Lương Chiêu Nguyệt rất khó xử, liếc nhìn Trần Gia Hàng, anh ta cười với cô nói: “Đứa bé rất đáng yêu.”
Cô thuận thế tiếp lời nói: “Lớn lên sẽ xinh đẹp như mẹ nó.”
Cháu gái của Triệu Duẫn nghe thấy lời này, cười nói một tiếng cảm ơn, chủ đề cứ thế chuyển đi.
Hôm đó họ ở nhà Triệu Duẫn đến chiều tối, ăn cơm tối xong, mới trở về khách sạn lấy hành lý ra sân bay.
Lúc xuống lầu, Trần Gia Hàng xuống lầu lấy xe trước, Triệu Duẫn giữ cô lại nói: “Đứa trẻ Gia Hàng đó rất tốt, năm đó nó thường xuyên hỏi thăm tin tức của em từ thầy, còn nhớ lần nó đưa tài liệu luận văn cho em không? Là nó đã hỏi thầy tiến độ luận văn của em thế nào rồi, sau đó mới sắp xếp những tài liệu đó.”
Lương Chiêu Nguyệt vô cùng bất ngờ.
Triệu Duẫn lại nói: “Mấy năm nay bên cạnh nó cũng không có ai, thầy và bố nó cũng quen biết, nghe nói năm đó nhất quyết đòi đến Thâm Thành, bố nó không chịu, giằng co mấy năm gần đây mới qua được. Nếu em đang ở Thâm Thành, lại có thể coi là biết rõ gốc gác, tiếp xúc nhiều hơn cũng được.”
Lương Chiêu Nguyệt không nói gì.
Triệu Duẫn không muốn nói nhiều nữa, mở thang máy để cô xuống lầu.
Lúc đến sân bay, Lương Chiêu Nguyệt nhìn Trần Gia Hàng đang lái xe, mấy lần muốn mở lời nói, nhưng lời đến miệng lại thôi.
Đến sân bay, hai người lấy vé máy bay qua cửa an ninh, lúc đợi ở phòng chờ VIP, Trần Gia Hàng nhận ra sự ngập ngừng của cô hỏi: “Sao thế?”
Lương Chiêu Nguyệt nhìn anh ta, cuối cùng lắc đầu, không nói gì cả.
Gần đây, Châu Vân Xuyên đang chuẩn bị cho việc đến Thâm Thành.
Công việc trong tay anh thực sự quá nhiều, việc bàn giao sắp xếp lại thực sự không phải là chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn.
Từ tháng hai bận rộn đến tháng sáu, anh mới hoàn thành được hai phần ba.
Trong thời gian đó, anh lại nhận được một tấm ảnh của Lương Chiêu Nguyệt.
Chính xác mà nói, là một tấm ảnh chụp chung.
Trong ảnh có tổng cộng chín người, bốn nữ năm nam, người mà Châu Vân Xuyên có thể nhận ra chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ngoài Dư Miểu, anh còn nhận ra người tên David đó, theo tin tức anh nhận được là đồng nghiệp của Dư Miểu, rất thích Lương Chiêu Nguyệt, nhưng hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.
Hơn ba năm nay, thực ra Châu Vân Xuyên lớn nhỏ đều có thể nhận được những thông tin tương tự, luôn có người có tình ý với Lương Chiêu Nguyệt, nhưng kết cục cuối cùng không ngoại lệ đều là không công mà về.
Có lẽ là biết Lương Chiêu Nguyệt không có cảm giác với người tên David này, Châu Vân Xuyên không hề để tâm.
Anh liếc nhìn tấm ảnh, bảo người khác photoshop xử lý đi, sau đó chỉ để lại ảnh của một mình Lương Chiêu Nguyệt. Mấy năm nay chỉ cần anh nhận được thứ gì liên quan đến cô, đều sẽ loại bỏ những người không liên quan, chỉ để lại thông tin của một mình cô.
Như vậy anh sẽ cảm thấy, thực ra họ chưa từng xa cách. Dù sao bất kể lúc nào ở đâu, anh đều có thể nhận được thông tin mới nhất của cô, dù chỉ là vài lời, nhưng cũng đã đủ rồi.
Từ Minh Hằng cười anh là tự lừa mình dối người, tự an ủi.
Nhưng anh lại cảm thấy, đây là cách có thể vỗ về mình nhất lúc này.
So với sự lạnh lùng của Lương Chiêu Nguyệt, những thông tin này vẫn có nhiệt độ hơn nhiều.
Ít nhất, mỗi tấm ảnh anh nhận được, cô đều đang cười, có lúc cười bình thản, có lúc cười vui vẻ mãn nguyện.
Anh nhìn, lại cảm thấy, đó là đang cười với mình.
Lần này anh cũng như thường lệ nhìn tấm ảnh đó, đang định đặt xuống để xử lý công việc, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh lại mở tấm ảnh nhận được ra, phóng to nhìn chằm chằm một người một lúc lâu, lúc này mới hiểu sự kỳ lạ đó đến từ đâu.
Anh không ngờ, trên tấm ảnh này lại có Trần Gia Hàng.
Người mà anh đã sớm quên rồi.
Mấy lần gặp gỡ hiếm hoi năm đó, anh đã biết người này có ý với Lương Chiêu Nguyệt.
Sau này tận mắt chứng kiến sự thân mật của anh và Lương Chiêu Nguyệt, anh ta liền biết khó mà lui, anh cũng không để tâm nữa, không ngờ, anh ta lại xuất hiện bên cạnh Lương Chiêu Nguyệt vào lúc này.
Suy nghĩ đi suy nghĩ lại, Châu Vân Xuyên liền bảo Giang Bách điều tra người này.
Tin tức nhận được là, người này gần đây đã xin đến Thâm Thành làm việc, và đã gặp Lương Chiêu Nguyệt ở Thuận Đức, lúc đó hai người đều đang đi du lịch.
Châu Vân Xuyên nghĩ, mình và Lương Chiêu Nguyệt khó khăn lắm mới có thể tình cờ gặp nhau.
Người này lại quá dễ dàng.
Anh bảo Giang Bách tiếp tục chú ý tình hình của người này.
Thông tin phản hồi sau đó là, ngoài lần gặp gỡ tình cờ này, sau đó hai người không có thêm tiếp xúc nào, Châu Vân Xuyên dần dần yên tâm, tiếp tục bàn giao công việc một cách có trật tự.
Anh cứ thế bận rộn gần ba tháng, công việc trong tay đã bàn giao gần xong. Cuối tuần, anh về nhà gặp Liễu Y Đường, nói về những sắp xếp tiếp theo của mình.
Liễu Y Đường nói: “Kéo dài lâu như vậy cuối cùng cũng nghĩ đến việc qua đó tìm con bé về rồi à?”
Châu Vân Xuyên nói: “Cũng gần đến lúc rồi ạ.”
Liễu Y Đường hừ một tiếng, nhưng rất vui vì anh có hành động nói: “Hạ mình một chút, theo đuổi người ta phải có thái độ của người theo đuổi, dù sao cũng là cháu sai trước.”
Châu Vân Xuyên ừm một tiếng “Cháu biết.”
Liễu Y Đường nói: “Cháu biết, cháu biết cái gì? Biết mà lại để con bé đi nhiều năm như vậy? Coi như cháu dùng thủ đoạn để con bé không thể không đến Bắc Thành thì sao, cháu có gặp được con bé không?”
Trong hơn hai tháng này, Lương Chiêu Nguyệt đã đến Bắc Thành mấy lần, nhưng lần nào đến cũng là làm xong công việc trong tay, không ở lại thêm một khắc nào đã vội vã rời đi.
Ngay cả mấy ngày trước, cô cũng đã gặp mặt thầy hướng dẫn của mình, rồi lại vội vã đi. Lúc nhận được tin này, Châu Vân Xuyên đang đi công tác ở Manhattan.
Cô có thể có người muốn gặp.
Vì thế, cô có thể dành thời gian vội vã gặp mặt một lần, thậm chí là ở lại nửa ngày, nhưng thời gian này lại không dành cho anh.
Châu Vân Xuyên không nói gì.
Hơn ba năm nay Liễu Y Đường những lời nên nói đã nói, những gì có thể mắng đã mắng, lúc này, bà không k*ch th*ch anh thêm nữa, chỉ nói: “Lần này đi, cố gắng hết sức để xin được sự tha thứ của con bé, bà ở nhà chờ hai đứa về.”
Anh im lặng một lát, nói được.
Ở nhà cũ nói chuyện với Liễu Y Đường một lúc, lại ăn cơm tối, gần chín giờ, Châu Vân Xuyên rời đi.
Trở về Vọng Kinh Tân Cảnh, anh đang thay giày ở huyền quan, đột nhiên điện thoại reo.
Là Từ Minh Hằng gọi đến.
Châu Vân Xuyên không nhanh không chậm thay giày xong, cầm điện thoại đến phòng khách, tự rót cho mình một ly nước, lúc này mới nhận điện thoại.
Điện thoại vừa kết nối, trong ống nghe liền truyền đến giọng nói kinh ngạc của Từ Minh Hằng.
“Châu Vân Xuyên, có chuyện gì vậy, Lương Chiêu Nguyệt từ lúc nào mà có cả con rồi?”
