Đêm Xuân Nồng Nàn - Du Lãm

Chương 47: Tôi đã hẹn với luật sư Dương tư vấn ly hôn lúc tám giờ.




Sau đêm đó, Lương Chiêu Nguyệt cũng không biết mình đã rời khỏi tầng hai của trà viện, trở về sân trước như thế nào.
Tuyết lớn phủ trắng cành cây, cô đi xuyên qua hành lang dài, gió lạnh thổi mạnh vào mặt, cô không cảm thấy lạnh buốt thấu xương, chỉ cảm thấy bi ai tột cùng.
Thì ra đi đến bây giờ, người nỗ lực vì cuộc sống của hai người từ đầu đến cuối chỉ có mình cô, còn anh thì luôn đứng ngoài cuộc, lạnh lùng nhìn xem, không hề lay động.
Nếu không phải tối nay chính tai nghe thấy những lời đó, biết được suy nghĩ thật nhất trong lòng anh, có phải cô vẫn sẽ ngây ngô chìm đắm trong mối tình này, ngây ngô chờ đến tháng mười để cùng anh làm cái gọi là ngả bài không.
Thật ra, làm gì có chuyện ngả bài nào chứ.
Đến lúc đó chờ đợi cô chỉ có tự rước lấy nhục mà thôi.
Lương Chiêu Nguyệt tê dại trở về sân trước, tê dại nhận lấy ly nước nóng mà quản gia đưa tới, tê dại nghĩ, tiếp theo phải làm thế nào.
Thì ra cái mà cô cho là chiếm được vị thế cao trong tình cảm, trong mắt người đó, chẳng qua chỉ là đôi bên cùng có lợi.
Vậy thì sau khi biết rõ suy nghĩ này của anh, bản thân nên làm thế nào, để trong mối tình này không trông quá thảm hại.
Thứ gọi cô trở về với ý thức là một hồi chuông điện thoại.
Khương Thần đang ở Hàng Thành, hiện tại cần một tập tài liệu, nhưng lúc này lại không liên lạc được với ai, hỏi Lương Chiêu Nguyệt có thời gian về công ty Chứng khoán Ngân Hải một chuyến, giúp cô ấy gửi không.
Để đảm bảo tính tuyệt mật và an toàn của tất cả dữ liệu trước khi dự án hoàn thành, rất nhiều tài liệu dữ liệu đều được khóa riêng trong một phòng tài liệu, nếu cần gửi tài liệu qua mạng, thì phải có nhân viên nội bộ cầm thẻ làm việc và chìa khóa, vào máy tính trong phòng tài liệu để thao tác.
Lương Chiêu Nguyệt hiểu rằng đang là cuối tuần, mọi người khó khăn lắm mới được nghỉ, lúc này có lẽ đang ở một góc nào đó vui chơi thỏa thích, làm gì có ai nhận điện thoại công việc.
Cô nói: “Có thời gian ạ, em về công ty một chuyến ngay đây.”
Cô lên lầu nói rõ tình hình với Khương Dao, phản ứng của Khương Dao giống hệt Mạnh An An, trước tiên là phàn nàn về vị cấp trên này, ngay cả cuối tuần của người ta cũng không tha, sau đó lại nói bây giờ đã tối rồi, đường trơn trượt lái xe không an toàn, cô ấy bảo tài xế nhà mình đưa cô đi.
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Không cần đâu ạ, em tự mình lái xe đi là được rồi.”
Khương Dao lại không chịu, dẫn cô xuống lầu, đang định gọi tài xế, bên cửa hông truyền đến một tràng tiếng nói chuyện quen thuộc, sau đó Diêu Sùng Cảnh bước vào, phía sau là Dư Hạo và Từ Minh Hằng, Châu Vân Xuyên đi cuối cùng.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy anh, đầu óc Lương Chiêu Nguyệt tức thì trống rỗng.
Câu nói lạnh lùng vô tình của anh vẫn còn văng vẳng bên tai, như một con dao nhọn sắc bén đâm vào tim cô.
Cũng chính lúc này, cô mới cảm thấy một nơi nào đó trong lồng ngực, đang âm ỉ đau.
Cô không nhìn anh, dời mắt đi, cúi đầu nhìn xuống đất.
Diêu Sùng Cảnh nhìn hai người, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Khương Dao nói: “Chiêu Nguyệt tạm thời phải về công ty một chuyến, em bảo tài xế đưa đi.”
Nói xong, còn chưa đợi Diêu Sùng Cảnh trả lời, Châu Vân Xuyên đã lên tiếng, anh bước tới nói: “Tôi đưa cô ấy đi.”
Khương Dao cảm thấy cũng được, dù sao hai người cũng là vợ chồng, chồng muốn đưa vợ, là chuyện quá đỗi bình thường, nói: “Vậy hai người đi đường cẩn thận nhé.”
Châu Vân Xuyên gật đầu, đứng bên cạnh Lương Chiêu Nguyệt, nói với Diêu Sùng Cảnh: “Lát nữa không qua nữa, lần sau lại tụ tập.”
Diêu Sùng Cảnh nhìn hai người vô cùng xứng đôi, lại nghĩ đến cuộc nói chuyện trong phòng trà vừa rồi, trong lòng thở dài một hơi nói: “Đi đường chú ý an toàn” Rồi lại nói với Chiêu Nguyệt “Hôm nay cảm ơn cô đã chuẩn bị quà, lần sau có cơ hội đến nhà ăn cơm nhé.”
Lương Chiêu Nguyệt cười với anh ta và Khương Dao một cái, nói: “Hôm nay cảm ơn sự tiếp đãi của hai người, em bé rất đáng yêu, chúc bé lớn lên vui vẻ.”
Từ sơn trang ra ngoài, cả người Lương Chiêu Nguyệt vô cùng yên tĩnh.
Cô yên tĩnh đến mức có chút suy sụp, không hề có vẻ hoạt bát vui tươi như thường ngày, Châu Vân Xuyên tưởng là do cô tham gia tiệc tùng cả một ngày mệt mỏi, lại còn phải vội về công ty xử lý công việc nên mới như vậy.
Lên xe, anh cài xong dây an toàn, quay mặt lại, thấy cô ngơ ngẩn ngồi đó, liền tháo dây an toàn vừa cài, nghiêng người, đang định giúp cô cài, Lương Chiêu Nguyệt đã nhanh hơn anh một bước, tự mình cài dây an toàn.
Anh hơi nhướng mày, nhìn cô một cái, thấy cô im lặng, vẻ mặt có chút lạnh lùng, anh ngồi ngay ngắn lại, vừa cài dây an toàn vừa hỏi: “Mệt lắm à?”
Cả đầu óc Lương Chiêu Nguyệt rối bời, chợt nghe thấy giọng nói của anh, vẫn bình tĩnh như vậy, như thể không có gì có thể khuấy động được cảm xúc của anh.
Lần đầu tiên cô không mang bất kỳ bộ lọc và tình cảm nào để nhìn anh.
Cô chỉ nghĩ, ban đầu rốt cuộc là ma xui quỷ khiến thế nào, lại ngây thơ cho rằng mình là một ngoại lệ, có thể dần dần làm tan chảy trái tim anh, thậm chí hòa vào cuộc sống của anh.
Đến nông nỗi hôm nay, cô không thể trách ai, chỉ có thể trách chính mình.
Cô thậm chí không thể trách Châu Vân Xuyên.
Sớm vào cái đêm tỏ tình ở New York, anh đã nói rất rõ ràng — anh không cân nhắc một mối quan hệ hôn nhân ổn định và lâu dài.
Là cô đã đánh cược tất cả, nhất quyết nhảy vào, bây giờ ngã tan xương nát thịt cũng coi như là báo ứng của cô.
Cô bi ai nghĩ.
Cô chỉ muốn thích anh.
Nhưng nhận được lại là báo ứng.
Thật là nực cười, ngu ngốc đến cùng cực.
Châu Vân Xuyên vẫn đang đợi câu trả lời của cô.
Mà Lương Chiêu Nguyệt đã không còn tâm trạng để đối phó với anh nữa.
Tất cả sự nhiệt tình cô đặt vào anh, tối nay, cuối cùng cũng đã đến lúc lụi tàn.
Cô dựa vào lưng ghế, nhìn cảnh đêm đen kịt trước cửa sổ xe nói: “Lái xe đi.”
Châu Vân Xuyên nắm chặt vô lăng, nghe thấy lời này, ngón tay gõ gõ lên vô lăng, một lúc lâu sau, anh không nói một lời nào, khởi động xe, rời khỏi sơn trang.
Khương Dao đứng ở cửa, nhìn chiếc xe đang sáng đèn đi xa nói: “Châu Vân Xuyên này cũng biết lấy lòng ghê, trước đây có thấy anh ta tích cực như vậy đâu.”
Dư Hạo và Từ Minh Hằng thường ngày thích chen vào nhất, tối nay lại hiếm khi yên tĩnh.
Cô ấy tò mò, nhìn hai người, rồi lại nhìn Diêu Sùng Cảnh, Diêu Sùng Cảnh đưa tay ôm lấy vai cô ấy nói: “Chuyện tình cảm ai mà nói rõ được, một người muốn đánh một người muốn chịu.”
Khương Dao đối với chuyện này lại vô cùng đồng tình: “Chuyện này trước nay vẫn là người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì sáng suốt.”
Thời gian đã muộn, gió trên sườn núi ngày càng lớn, thổi đến lạnh cả người, bốn người quay người vào trong nhà.
Trước khi đến công ty, Lương Chiêu Nguyệt về Vọng Kinh Tân Cảnh lấy thẻ làm việc trước.
Trước khi ra khỏi cửa, cô nói với Châu Vân Xuyên: “Hôm nay ở bên ngoài cả một ngày anh cũng mệt rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi đi, em tự mình đi.”
Châu Vân Xuyên nói: “Anh đưa em đi.”
Cô định từ chối lần nữa, thấy thái độ của anh không hề có chỗ cho sự thương lượng, mấp máy môi, cuối cùng, vẫn không nói ra một chữ nào, đi trước vào thang máy.
Anh muốn đưa thì cứ đưa, còn về tại sao anh đưa, Lương Chiêu Nguyệt lại không có tâm trí để đi phỏng đoán, cũng sẽ không tự mình đa tình.
Châu Vân Xuyên đi theo sau.
Đến tòa nhà Chứng khoán Ngân Hải, trước khi Lương Chiêu Nguyệt xuống xe, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt tay nắm cửa, nói: “Em có lẽ phải tăng ca một lúc, thời gian không chắc chắn là bao lâu, anh có muốn về trước không?”
Châu Vân Xuyên nhìn bóng lưng cô, có chút kỳ lạ tại sao cô lại quay lưng về phía mình mà nói, anh đáp lại: “Anh ở đây đợi em” Dừng một chút lại nói “Em lên đó bao lâu anh sẽ đợi bấy lâu.”
Một câu nói hay và dịu dàng đến nhường nào.
Tiếc là không thể lay động Lương Chiêu Nguyệt một chút nào.
Cô đẩy cửa xe xuống, nhanh chân lên cầu thang, bước vào tòa nhà.
Trong khoảng thời gian này, cô không một lần quay đầu lại nhìn Châu Vân Xuyên, không cùng anh nói lời tạm biệt.
Châu Vân Xuyên ngồi trong xe đợi một lúc, cảm thấy ngồi không chờ đợi cũng chẳng có ý nghĩa gì, dứt khoát mở cửa xe xuống.
Tối chủ nhật, phần lớn mọi người đều đang nghỉ ngơi, các tòa nhà cao tầng xung quanh hiếm khi có đèn sáng tăng ca, văn phòng của Lương Chiêu Nguyệt ở tầng 26, Châu Vân Xuyên đứng bên cạnh xe, ngẩng đầu nhìn về phía tòa nhà của Ngân Hải, im lặng đợi một lúc, đèn của một tầng đã sáng lên.
Có lẽ Lương Chiêu Nguyệt đã vào trong văn phòng.
Anh nhìn chằm chằm một lúc, mở cửa xe ngồi vào, lấy điện thoại công việc từ ngăn kéo ghế phụ, tăng ca.
Tài liệu mà Khương Thần cần không phức tạp, Lương Chiêu Nguyệt mất nửa tiếng để sắp xếp xong, dùng máy tính chuyên dụng để gửi cũng không mất quá hai phút.
Bên kia nhận được xong, Lương Chiêu Nguyệt hỏi thêm một câu: “Bên Hàng Thông không phải đã định sau Tết mới tiếp tục triển khai công việc sao?”
Khương Thần thở dài: “Sếp Lục không phải là có biến động chức vụ sao? Có một số chuyện chỉ có thể làm gấp thôi.”
Lương Chiêu Nguyệt im lặng một lát hỏi: “Vậy chị Thần cuối năm còn phải tăng ca không?”
Nhân viên ngân hàng đầu tư khi làm nghiệp vụ, rất khó có chuyện nghỉ lễ. Mọi người sum họp gia đình ăn bữa cơm tất niên, thì nhân viên đầu tư tay cầm mì gói ngồi trong phòng họp của công ty khách hàng, vừa ăn vừa xử lý tài liệu tư vấn là chuyện thường thấy.
Khương Thần thở dài thườn thượt: “Đúng là bị em nói trúng rồi, năm nay phải tăng ca.”
Lương Chiêu Nguyệt không lên tiếng, Khương Thần nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tối nay làm phiền em chạy một chuyến rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, mai còn phải đi làm.”
Kết thúc cuộc gọi, Lương Chiêu Nguyệt đi đi lại lại trong khu văn phòng rộng lớn hai phút.
Cô không muốn xuống sớm như vậy, không muốn về nhà với Châu Vân Xuyên sớm như vậy.
Rõ ràng trước hôm nay, cô yêu ngôi nhà đó, chỉ mong tất cả thời gian nghỉ ngơi đều được ở trong đó với Châu Vân Xuyên.
Rõ ràng trước khi ra khỏi cửa hôm nay, họ vẫn còn ấm áp hòa thuận và tốt đẹp.
Nhưng một ngày còn chưa qua, cô đã bắt đầu kháng cự anh rồi.
Lương Chiêu Nguyệt đi đến trước cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống.
Từ độ cao tầng 26 nhìn xuống những thứ bên dưới chỉ là những chấm nhỏ mờ ảo.
Chiếc xe đó vẫn đỗ ở đó.
Cô nhìn, nhưng không có tâm trạng vui mừng chạy xuống.
Lương Chiêu Nguyệt đóng cửa sổ, trở về trước bàn làm việc ngồi một tiếng.
Trong một tiếng đồng hồ này, trong đầu cô toàn là suy nghĩ một vấn đề.
Cuộc hôn nhân này nên đi đâu về đâu.
Giữa cô và Châu Vân Xuyên nên đi đâu về đâu.
Trước đây dù đã có vài lần nhận ra thái độ của Châu Vân Xuyên đối với cuộc hôn nhân này, không hề nhiệt tình như cô. Nhưng lúc đó cô đang trong cơn say, cũng cảm thấy nỗ lực sẽ có hồi đáp. Giống như bao nhiêu năm cô đã cắn răng liều mạng đọc sách, không phải cũng đã có được kết quả mong muốn sao.
Nhưng tối nay câu nói đó của Châu Vân Xuyên và thái độ lạnh lùng của anh, như một gáo nước lạnh, tạt cho cô tỉnh lại.
Chuyện tình cảm này, không phải bạn nỗ lực là sẽ có được kết quả mong muốn.
Lương Chiêu Nguyệt dựa vào ghế máy tính, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà hồi lâu, một ý nghĩ theo đó mà nảy sinh.
Nếu anh đã không quan tâm, nói là đôi bên đều có lợi, vậy thì… ly hôn đi, dù sao cuộc hôn nhân này vốn dĩ cũng lấy ly hôn làm tiền đề không phải sao?
Ý nghĩ ly hôn vừa mới nảy ra, Lương Chiêu Nguyệt đã bị chính mình dọa sợ.
Ngay trước tối nay, trong lòng cô toàn là suy nghĩ làm thế nào để cùng Châu Vân Xuyên trải qua năm mới này, bao gồm việc chuẩn bị quà Tết cho những người trong nhà anh chưa từng gặp mặt và trang trí nơi ở của hai người tại Vọng Kinh Tân Cảnh.
Cô có thể chắc chắn rằng, cô chưa từng nghĩ đến việc sẽ ly hôn với anh.
Ngay từ đầu, cô đã mang trong mình ý nghĩ muốn cùng anh đi tiếp một cách tốt đẹp, tuyệt đối không phải là giữa đường không vui mà tan rã.
Thậm chí lúc đồng ý ký bản thỏa thuận kết hôn đó, cô đã tự nhủ với mình, nếu hai người nhất định phải ly hôn, người đưa ra yêu cầu này sẽ chỉ là Châu Vân Xuyên, tuyệt đối không phải là cô.
Lúc đó cô đã thề thốt, nhưng bây giờ, cô lại đi ngược lại với ý muốn ban đầu của mình.
Cô không khỏi nhớ lại lúc đến Thâm Thành tìm Dư Miểu, những lời Dư Miểu đã nói.
Quả nhiên, e rằng Dư Miểu lúc đó đã nhìn ra được bản chất của sự việc, mới hỏi cô có chuẩn bị phương án B không, cũng đã nhắc nhở cô đừng quá lạc quan.
Đúng là người trong cuộc thì u mê, người ngoài cuộc thì sáng suốt.
Tên đã b*n r* thì không thể quay lại.
Sau khi ý nghĩ ly hôn nảy ra, tất cả những ý thức sau đó đều không phải là thứ Lương Chiêu Nguyệt có thể kiểm soát được.
Giống như lúc đầu cô đã kiên quyết muốn đánh cược với anh một phen, bây giờ cô đã cược thua.
Vậy thì cô nên kịp thời dừng lại, dứt khoát cùng Châu Vân Xuyên đường ai nấy đi, để mình không đến nỗi thảm hại như vậy.
Ngẩn người hồi lâu, Lương Chiêu Nguyệt ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính để bàn đen kịt, nghĩ nếu dùng máy tính để tìm kiếm thông tin, khó tránh khỏi sẽ để lại dấu vết. Cô lấy ra một tờ giấy A4 từ ngăn kéo, lại lấy một cây bút bi màu đen từ hộp bút, cầm điện thoại lên, mở trình duyệt bắt đầu tìm kiếm thủ tục ly hôn.
Lương Chiêu Nguyệt vừa tìm, vừa ghi chép.
Tìm khoảng mười phút, cô cũng đã hiểu được đại khái các thao tác.
Thủ tục ly hôn thực ra rất đơn giản, hoặc là hai bên tự nguyện ly hôn, hoặc là kiện ra tòa án phán quyết. Lương Chiêu Nguyệt nghĩ một lát, cô và Châu Vân Xuyên có lẽ không cần đến phương án sau.
Sau đó cô tìm xem thỏa thuận ly hôn nên soạn thế nào, tìm tới tìm lui, cô cũng không có được một ý tưởng rõ ràng, cô quyết định ngày mai tìm một luật sư để tư vấn sẽ thỏa đáng hơn.
Hơn một tiếng trôi qua, cô đã quyết định xong mối quan hệ này nên đi đâu về đâu, cả người cũng thoải mái hơn rất nhiều, tự nhiên cũng biết nên đối mặt với Châu Vân Xuyên thế nào, bèn tắt đèn văn phòng, rời đi.
Bước ra khỏi tòa nhà Ngân Hải, từ xa đã nhìn thấy chiếc Bentley màu đen đỗ bên đường.
Cuộc đời nói cho cùng, đâu đâu cũng đầy kịch tính.
Ban đầu nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe này, cô lòng tràn đầy vui mừng, một lòng chỉ muốn có một khởi đầu với anh.
Bây giờ cô nhìn thấy chủ nhân của chiếc xe này, trong lòng lại đang nghĩ, nên làm thế nào để chặt đứt mớ bòng bong này một cách nhanh chóng, cho mình một sự giải thoát.
Cô và anh, cuối cùng cũng đã đi đến bước này.
Một bước mà cô trước nay vẫn không muốn đối mặt.
Châu Vân Xuyên sớm đã phát hiện đèn của một tầng nào đó đã tắt, cũng phát hiện Lương Chiêu Nguyệt đang đứng ở cổng lớn, bất động nhìn về phía này, không hề có ý định qua đây.
Anh đợi một lúc, thấy cô vẫn không hề nhúc nhích, đang định mở cửa xe, ngay lúc đó, Lương Chiêu Nguyệt lại bắt đầu đi về phía này.
Bước chân của cô cực nhanh, trước đây khi cô đi về phía mình, bước chân cũng nhẹ nhàng như vậy.
Anh khẽ cười đợi cô đến gần.
Đợi cô xuống cầu thang, Châu Vân Xuyên xuống xe, đi vòng qua ghế phụ, lúc cô đến gần, anh đã mở cửa xe ghế phụ cho cô.
Trông hệt như một quý ông, cũng hệt như một kẻ đạo mạo.
Lương Chiêu Nguyệt cười với anh một cái nói: “Cảm ơn.”
Vừa rồi còn là một bộ dạng đầy tâm sự, lúc này cả người lại trở nên vui tươi, Châu Vân Xuyên nghĩ chắc là vấn đề công việc đã được giải quyết, cười nhạt: “Chuyện có khó khăn lắm không?”
Lương Chiêu Nguyệt gật đầu lia lịa, rồi lại lắc đầu nói: “Ban đầu thì khá khó khăn, nhưng nghĩ thông được logic trong đó rồi, thì cũng khá đơn giản.”
Châu Vân Xuyên nói: “Ở trên đó xử lý gần hai tiếng rồi, bụng có đói không, có muốn đến quán mì lần trước ăn một bát không?”
Lương Chiêu Nguyệt ngớ người một chút hỏi: “Quán mì nào ạ?”
Châu Vân Xuyên nói: “Quán lần trước em đưa anh đến, không phải em rất thích mì của quán đó sao?”
Cô mím môi nói: “Anh không hợp đến quán mì đó đâu, hay là đừng đi nữa.”
Châu Vân Xuyên cảm thấy buồn cười một cách khó hiểu “Tại sao lại không hợp?”
“Chỉ là… cũng không phải là nơi anh thường đến tiêu dùng, hà tất phải tự làm khó mình.”
“Tại sao lại là làm khó?”
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ, cái này phải hỏi chính anh.
Rõ ràng không thích cô lắm, lại còn phải phối hợp với cô trong nhiều chuyện, làm ra một bộ dạng thâm tình, rốt cuộc là có ý gì đây?
Nếu là diễn kịch cho có, thì anh cũng diễn đủ rồi chứ.
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Mệt quá, mai còn phải đi làm, em muốn đi ngủ rồi.”
Châu Vân Xuyên có thể cảm nhận được cảm xúc của cô lúc này đang sa sút, nghĩ rằng đúng là cũng đã mệt cả một ngày rồi, lại vừa mới tăng ca gần hai tiếng, anh nói: “Nghĩ xem muốn ăn gì, về nhà anh làm cho em.”
Lương Chiêu Nguyệt không trả lời.
Cô nghiêng mặt nhìn ra cảnh đường phố ngoài cửa sổ, mi mắt khẽ run.
Về đến nhà, lúc thay giày ở huyền quan, Lương Chiêu Nguyệt như nhớ ra mình đã quên trả lời anh, cô nói: “Không cần nấu đâu ạ, em cũng không đói, anh ngủ sớm đi.”
Châu Vân Xuyên cất đôi giày cô vừa thay vào tủ giày hỏi: “Em chắc chứ?”
Cô gật đầu một cách chắc nịch: “Không có khẩu vị, bây giờ em chỉ muốn đi ngủ.”
Châu Vân Xuyên liền thôi.
Hai người về phòng ngủ tìm quần áo, Châu Vân Xuyên cầm quần áo sang phòng ngủ đối diện để tắm rửa, để lại phòng ngủ bên này cho Lương Chiêu Nguyệt.
Lương Chiêu Nguyệt ôm quần áo ngẩn người một lúc, lúc này mới bước vào phòng tắm.
Tắm rửa xong, đã gần nửa đêm, hai người sấy tóc xong, lên giường đi ngủ.
Phòng ngủ một mảng tối đen, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, Lương Chiêu Nguyệt cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn không ngủ được, cô lật qua lật lại, cuối cùng như đã đưa ra quyết định gì đó, cô nhìn về phía Châu Vân Xuyên, cô khẽ hỏi: “Anh ngủ chưa?”
Châu Vân Xuyên nói: “Chưa.”
Lương Chiêu Nguyệt lại nhìn lên trần nhà tối đen, trong đầu toàn là cảnh tượng trên bàn tiệc đầy tháng buổi chiều, lúc người khác nhắc đến con cái, sự lạnh lùng của anh, liền hỏi: “Anh có thích trẻ con không?”
Châu Vân Xuyên im lặng một lúc, không trả lời mà nói: “Sao lại muốn hỏi cái này?”
Anh vẫn né tránh câu trả lời, xem ra thật sự không hề mong đợi, Lương Chiêu Nguyệt nói: “Không có gì, chỉ là tò mò mỗi người mẹ khi quyết định sinh con đang nghĩ gì, họ có mong đợi đứa trẻ này ra đời không? Có mong đợi được nhìn thấy từng khoảnh khắc trưởng thành của đứa trẻ không?”
Châu Vân Xuyên đang định nói.
Lương Chiêu Nguyệt lại tự mình nói, tự mình phủ định: “Có lẽ không phải người mẹ nào cũng mong đợi nhỉ, mẹ em có lẽ là một trong những người ‘có lẽ’ đó.”
Cô nói đến cuối cùng, giọng đã có tiếng khóc, Châu Vân Xuyên nghiêng người ôm cô vào lòng, v**t v* vai cô nói: “Vừa rồi cảm xúc sa sút như vậy là vì chuyện này à?”
Cô nghĩ, thì ra anh đã chú ý đến cảm xúc của cô.
Cô lại nghĩ, nếu anh đã bằng lòng chú ý đến cô, tại sao lại không bằng lòng cho cô thêm một chút quan tâm nữa?
Điều cô muốn không nhiều, chỉ muốn cùng anh có một gia đình.
Bố mẹ không thể cho cô một gia đình hoàn hảo, cô thẳng thắn chấp nhận, tự mình tìm một gia đình khác. Nhưng bây giờ, gia đình mới của cô lại sắp không còn nữa.
Ngọn đèn mà anh đã thắp cho cô, cuối cùng cũng đã tắt.
Cô dường như chỉ tạm thời dừng chân bên cạnh anh một chút.
Lại phải bắt đầu một cuộc sống lang thang.
Châu Vân Xuyên vẫn đang nhẹ nhàng v**t v* vai cô, an ủi cô.
Lương Chiêu Nguyệt vùi đầu vào hõm cổ anh, im lặng rơi lệ.
Một đêm trôi qua, một ngày mới lại đến, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục.
Sáng ăn sáng xong, dì Châu đang ở bếp dọn dẹp vệ sinh, hai người về phòng ngủ thay trang phục đi làm.
Lương Chiêu Nguyệt thay nhanh hơn một chút, lúc ra ngoài, thấy Châu Vân Xuyên đang định thắt cà vạt, chiếc cà vạt trên tay anh chính là chiếc mà cô đã mua cho anh ở Cảng Thành lúc đầu.
Lúc tặng cho anh, cô vẫn còn rất mong đợi câu nói “lần sau” của anh lúc đó.
Điều đó có nghĩa là họ còn có rất nhiều “lần sau” nữa.
Thế nhưng, vẫn đã đến ngày phải vẽ dấu chấm hết cho câu nói đó.
Lương Chiêu Nguyệt bước tới nói: “Em thắt cho anh.”
Trước đây chỉ cần cô ở nhà, hai người cùng nhau ra ngoài, cô ít nhiều đều sẽ giúp anh thắt, anh đã quen.
Châu Vân Xuyên đưa cà vạt cho cô.
Khác với kiểu Windsor knot thường ngày, hôm nay cô thắt cho anh một kiểu romantic knot, một kiểu thắt cà vạt rất hợp với những dịp cưới hỏi.
Châu Vân Xuyên nhìn một cái, ngẩng mắt nhìn cô.
Lương Chiêu Nguyệt có chút ngại ngùng nói: “Lúc rảnh rỗi học được, đẹp không.”
Anh hỏi: “Còn học kiểu thắt nào nữa không?”
Lương Chiêu Nguyệt giữ bí mật: “Anh thích kiểu nào?”
Anh suy nghĩ một chút, trả lời một câu: “Để xem em biết kiểu nào.”
Lương Chiêu Nguyệt mím môi cười, lấy áo vest đưa cho anh, anh mặc vào, cô chỉnh lại cổ áo và vai cho anh nói: “Vậy ngại quá, em chỉ biết hai kiểu này thôi.”
Anh dường như cũng không đòi hỏi nhiều nói: “Cũng đủ rồi.”
Châu Vân Xuyên định rời khỏi phòng ngủ.
Lương Chiêu Nguyệt gọi anh lại.
Anh quay đầu lại, trong mắt có sự hỏi han.
Cô cười một cái nói: “Em muốn hôn anh.”
Cô vẫn thẳng thắn như vậy, muốn gì trước nay vẫn nói thẳng, không hề che giấu.
Nghĩ đến nỗi buồn và tiếng khóc của cô trong đêm qua, nghĩ đến sự bi thương khi cô nói về vai trò của người mẹ, Châu Vân Xuyên bước lên phía trước, đến trước mặt cô, anh hơi cúi người, giữ một vị trí ngang tầm mắt với cô, giọng nói đặc biệt dịu dàng.
“Em muốn hôn thế nào?”
Lương Chiêu Nguyệt chắp tay sau lưng, má hơi nghiêng sang trái, một bộ dạng đắc ý.
Châu Vân Xuyên nhìn, mày mắt cong lên, anh đưa tay ra, ôm lấy cổ cô, sau đó hôn lên môi cô.
Anh không đi sâu.
Vì Lương Chiêu Nguyệt đã khóc.
Nước mắt trượt xuống má cô, rơi vào môi, Châu Vân Xuyên liền nếm được một vị mặn.
Anh nhíu chặt mày, đang định lùi lại để hỏi, Lương Chiêu Nguyệt lại vòng tay qua cổ anh, kéo anh về phía mình.
Đây là một nụ hôn có chút bi thương.
Lương Chiêu Nguyệt dường như đã dùng hết tất cả sức lực để hôn anh, có một thoáng, Châu Vân Xuyên dường như có thể nghe thấy linh hồn cô đang khóc.
Nhưng lúc kết thúc, cô trông lại như không có chuyện gì.
Lúc đi thang máy xuống lầu, Châu Vân Xuyên có vài lần muốn hỏi, nhưng thấy cô mày mắt mang cười, anh lại thôi.
Anh nghĩ, tối về sẽ hỏi cô chi tiết.
Đến gara, hai người một trước một sau lái xe rời đi, xe ra khỏi Vọng Kinh Tân Cảnh, đi về hướng ngược lại.
Lương Chiêu Nguyệt hạ cửa sổ xe xuống, qua gương chiếu hậu nhìn chiếc Bentley màu đen ngày càng xa phía sau, cô cắn môi kìm nén những giọt nước mắt sắp trào ra.
Không có gì đáng khóc cả.
Trên đời này không có ai rời bỏ ai mà không sống được.
Cho đến nay, hai mươi lăm năm cuộc đời, không phải cô đã sống rất tốt sao.
Tương lai cô cũng nhất định có thể.
Đến công ty, ngồi trước bàn làm việc bận rộn hai tiếng, phần mềm chat nội bộ hiện lên một tin nhắn, Lục Bình gọi mọi người đến phòng họp số 3 để họp.
Trong cuộc họp chỉ nói một chuyện.
Trong dịp cuối năm cần có người hỗ trợ công việc bên Hàng Thông.
Do trong thời gian tư vấn niêm yết, mỗi lần thay đổi nhân viên tư vấn đều phải xuất trình các giấy tờ tương ứng, do đó ý của Lục Bình là cố gắng vẫn để đội ngũ phụ trách ban đầu tiến hành luân phiên.
Dù sao cũng là Tết Nguyên Đán, có mấy người đã sớm đặt kế hoạch đi du lịch, lúc này Lục Bình nói như vậy, mọi người nhìn nhau.
Thành viên trong nhóm là Dương Vũ Hân nói trước: “Sếp Lục, năm ngoái tôi không về ăn Tết, năm nay người nhà tôi đã sắp xếp rồi…”
Cô ấy vừa mở miệng, những người khác cũng theo đó mà nói.
Lục Bình nhìn một vòng, chỉ có Lương Chiêu Nguyệt không nói gì.
Lương Chiêu Nguyệt nhận ra ánh mắt của anh ta, im lặng một lát, cô nói: “Em có thể luân phiên, nhưng đêm giao thừa em phải về ăn cơm với người lớn trong nhà, thời gian sau mùng một đều được.”
Sau cuộc họp, Lục Bình giữ lại một mình Lương Chiêu Nguyệt.
Anh ta nói: “Năm ngoái Tết em đã ở nước ngoài, lần này lại đi làm, em chắc chắn không có vấn đề gì chứ?”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Bà nội em rất ủng hộ công việc của em, bà cụ có thể thông cảm.”
Lục Bình nói: “Em đưa người lớn nhà em từ Lâm Thành đến Bắc Thành à?”
Lương Chiêu Nguyệt không hề nói với Lục Bình về tình hình gia đình của mình, lúc này chắc là đã hiểu lầm rồi. Cô nghĩ hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, cũng không giải thích.
Lục Bình nói đùa: “Bạn trai em không có ý kiến gì à?”
Nghe thấy lời này, Lương Chiêu Nguyệt lại sững người một lúc, vẫn là Lục Bình gọi cô cô mới hoàn hồn, vẻ mặt cô rõ ràng sa sút, Lục Bình đoán ra được đại khái hỏi: “Tình cảm có vấn đề à?”
Lương Chiêu Nguyệt lắc đầu: “Không có ạ, em vừa mới nghĩ, có lẽ anh ấy cũng phải tăng ca.”
Lục Bình cười: “Đúng là một đôi uyên ương khổ mệnh.”
Nếu đã quyết định sau giao thừa phải tăng ca, Lương Chiêu Nguyệt nghĩ một lúc, vẫn nên nói với Dư Miểu ở Thâm Thành một tiếng.
Dư Miểu ở bên đó kêu trời kêu đất: “Cái vận gì thế này, cuối năm tớ cũng phải tăng ca! Tăng ca cái thứ này có thể cút khỏi trái đất không.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Vậy chúng ta đúng là khổ cùng nhau rồi nhỉ.”
Dư Miểu chậc chậc nói: “Nhưng tớ còn đỡ, bố mẹ tớ qua đây với tớ.” nói rồi, lại hỏi, “Cậu thì sao? Đến lúc đó người nhà kia của cậu có đến Hàng Thành với cậu không?”
Lần đầu tiên cô im lặng.
Dư Miểu cố ý trêu chọc cô: “Sao thế, người nhà kia của cậu lần này không chăm chỉ chạy đến Hàng Thành tìm cậu nữa à?”
Lương Chiêu Nguyệt dùng đầu ngón tay chọc vào mặt bàn nói: “Anh ấy còn chưa biết.”
Dư Miểu nói: “Vậy thì đúng là một cơ hội tốt để thử thách anh ta, năm ngoái cậu đã đuổi theo anh ta đến tận New York, lần này là ở trong nước, xem xem anh ta có thể thông cảm cho cậu, đuổi theo qua đó không.”
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ, đã không cần phải thử thách nữa rồi.
Tối bận đến sáu rưỡi, Lương Chiêu Nguyệt gửi cho Châu Vân Xuyên một tin nhắn, nói là phải tăng ca, có lẽ phải đến nửa đêm mới về.
Châu Vân Xuyên làm việc cả một ngày, nghĩ đến việc Lương Chiêu Nguyệt hai lần liên tiếp rơi lệ, điều này trước đây chưa từng có.
Cô ở trước mặt anh trước nay vẫn luôn là một bộ dạng cười rạng rỡ, giống như thỉnh thoảng có thất vọng, nhưng chưa từng buồn bã khóc như vậy.
Cuối cùng vẫn không yên tâm, anh tan làm sớm, vốn định đến công ty đón cô, sau đó nghĩ lại, dứt khoát về nhà chuẩn bị bữa tối.
Anh lờ mờ nhớ lại lần ở Philadelphia, anh chỉ là làm một bữa tối, cô lại như phát hiện ra một thế giới mới, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.
Trước đây đều là cô chăm sóc cảm xúc của anh là chính.
Châu Vân Xuyên nghĩ, thỉnh thoảng cũng có thể ngược lại.
Anh về sớm hơn thường ngày, dì Châu khá là ngạc nhiên, vội hỏi anh có phải là quên đồ gì quay về lấy không, nghe tin Châu Vân Xuyên về sớm để chuẩn bị bữa tối cho Lương Chiêu Nguyệt.
Bà như nghe được một chuyện cười lớn: “Cậu biết nấu ăn à?”
Nửa tiếng sau, nhìn nồi canh đầu cá đang sôi sùng sục, dì Châu nói: “Cậu…”
Châu Vân Xuyên tiếp tục xử lý nguyên liệu.
Dì Châu đứng bên cạnh nhìn, đột nhiên nói: “Chẳng trách.”
Anh hỏi: “Chẳng trách gì ạ?”
Dì Châu nói: “Lần trước cậu và Chiêu Nguyệt đi công tác nước ngoài về, tôi nấu ăn cho con bé, nó còn đặc biệt hỏi tôi trước đây cậu một mình ở nhà giải quyết thế nào, lúc đó tôi đã thấy kỳ lạ, bây giờ nghĩ lại là đang gián tiếp dò la tin tức trước đây của cậu từ phía tôi.”
Bữa tối do một tay Châu Vân Xuyên xử lý, hoàn toàn không đến lượt người khác động tay, dì Châu nhìn cũng không có việc gì của mình, dứt khoát về nhà sớm.
Trước khi rời đi, bà nói: “Lát nữa Chiêu Nguyệt về nhìn thấy bữa tối cậu chuẩn bị, con bé chắc sẽ vui phát điên.”
Châu Vân Xuyên thật sự đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó, cuối cùng, lắc đầu cười.
Bận đến sáu rưỡi, thấy Lương Chiêu Nguyệt không có dấu hiệu về, anh lấy điện thoại ra định gửi tin nhắn cho cô, không ngờ vừa mở giao diện trò chuyện của Lương Chiêu Nguyệt, tin nhắn của cô đã nhảy ra trước anh một bước.
【Mặt Trăng: Đột nhiên nhận được thông báo tối nay phải tăng ca, em chắc phải bận đến khoảng nửa đêm, anh đừng đợi em nhé.】
Châu Vân Xuyên đọc tin nhắn này hai lần, ngẩng mắt, lại nhìn bàn ăn thịnh soạn đang bốc hơi nóng, đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.
Phòng ăn vô cùng yên tĩnh.
Một lúc lâu trôi qua, Lương Chiêu Nguyệt không gửi tin nhắn đến nữa.
Anh nhớ trước đây vào lúc này, cô sẽ thêm một lời dặn dò, bảo anh nhất định phải ăn cơm tử tế, tuyệt đối đừng qua loa.
Châu Vân Xuyên lại đợi một lúc, giao diện trò chuyện thuộc về cô vẫn dừng lại ở tin nhắn trước đó, không có tin mới nào đến.
Anh khẽ nhướng mày, từ tốn gõ chữ.
【yz: Tan làm rồi gửi tin nhắn cho anh, anh qua đón em.】
Lương Chiêu Nguyệt nhận được tin nhắn này lúc cửa thang máy đang mở.
Thật trùng hợp, trong thang máy lại là phó tổng giám đốc của bộ phận sáu, Tiền Khải, Lương Chiêu Nguyệt chào hỏi anh ta, không có ý định vào trong.
Tiền Khải nói: “Vừa tan làm à?”
Lại ra hiệu cho cô vào.
Lương Chiêu Nguyệt nhớ lại lúc sáng rời khỏi phòng họp, Lục Bình đột nhiên nói với cô, phó tổng giám đốc của bộ phận sáu rất hài lòng về cô, nếu muốn qua đó, sau Tết về anh ta có thể sắp xếp cho cô.
Cô cười với Tiền Khải một cái, bước vào.
Thang máy đi xuống đều đặn, Tiền Khải nói: “Lục Bình đã tìm cô rồi à?”
Lương Chiêu Nguyệt gật đầu.
“Suy nghĩ của cô thế nào?”
Ở góc trên bên phải của cửa thang máy, số tầng từng tầng một giảm xuống, giữa chừng dừng lại hai lần, có ba người vào. Đột nhiên có thêm mấy người, lại cho Lương Chiêu Nguyệt một cơ hội để hòa hoãn.
Đến tầng hầm một của bãi đậu xe, trong thang máy lại chỉ còn lại cô và Tiền Khải hai người.
Bước ra khỏi thang máy, một người đi sang trái, một người định đi sang phải, Tiền Khải không vội rời đi, anh ta nói: “Bên tôi vẫn rất chào đón cô.”
Lương Chiêu Nguyệt không hiểu: “Tại sao ạ?”
Tiền Khải cũng nói thẳng: “Cô quen biết Châu tổng của Vân Hòa Capital?”
Cô nghe xong, nhất thời không kiểm soát được cảm xúc.
Tiền Khải liền hiểu ra: “Lần trước tôi đi Hàng Thành công tác, vô tình nhìn thấy một lần, sau đó nghe nói dự án Hàng Thông này, hình như cô đã đóng một vai trò rất lớn trong đó.”
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ, quả nhiên trên đời không có bức tường nào không lọt gió.
Cô đã cẩn thận đến vậy, cuối cùng vẫn có lúc không chú ý được.
Tiền Khải nói: “Việc trao đổi tài nguyên trong ngành này không hiếm thấy, đến bộ phận của tôi, những gì tôi có thể cho cô còn nhiều hơn những gì cô đang có.”
Nói xong, Tiền Khải cười với cô một cách đầy ẩn ý, sau đó rời đi.
Lương Chiêu Nguyệt đứng ở cửa thang máy một lúc, lúc này mới đi về phía chỗ đỗ xe, vừa ngồi vào xe, điện thoại “đing đing” rung lên, nhắc nhở cô có tin nhắn mới.
Tin nhắn mới nhất là do luật sư ly hôn gửi đến, trước đó là của Châu Vân Xuyên.
Chuyện đưa ra quyết định cần phải làm một lèo, trì hoãn lâu dễ xảy ra những ý định khác, cho nên sáng làm xong việc, nhân lúc nghỉ ngơi, Lương Chiêu Nguyệt liền thông qua bạn bè, lấy cớ khách hàng cần, tìm được một luật sư ly hôn, hẹn gặp vào tám giờ tối.
Cách thời gian gặp mặt còn khoảng hai mươi phút, luật sư hỏi cô có thể đến đúng giờ không, Lương Chiêu Nguyệt trả lời tin nhắn, sau đó đặt điện thoại sang một bên.
Còn về tin nhắn của Châu Vân Xuyên, cô tạm thời không có tâm trí để ý.
Cô dựa vào lưng ghế, ngồi im một lúc lâu, chợt, cô cười.
Quả nhiên bất kể là ai, nhìn thấy cảnh cô và Châu Vân Xuyên ở bên nhau, cũng chỉ nghĩ đến mối quan hệ không thể đặt lên bàn cân đó.
Mà cô lại không biết tự lượng sức mình, ảo tưởng vượt qua khoảng cách giai cấp đó, để cầu xin một sự viên mãn với anh.
Chẳng trách lúc đó Tiền Khải chủ động đề nghị chào đón cô đến bộ phận của anh ta, cô đã không hiểu, hàng năm cơ hội thực tập ở các công ty chứng khoán đầu ngành, mọi người có thể nói là chen chúc vỡ đầu để vào, trước nay không thiếu những người ưu tú xuất sắc.
Cô tự nhận mình không kém, nhưng cũng chưa đến mức được lãnh đạo bộ phận ưu ái.
Bây giờ cô coi như đã hiểu, thứ Tiền Khải muốn không phải là cô, mà là người đứng sau lưng cô.
Trao đổi tài nguyên?
Anh ta hoàn toàn có thể nói thẳng thắn và khó nghe hơn.
Cô lại cầm điện thoại lên, mở tin nhắn Châu Vân Xuyên gửi, gõ hai chữ — không cần.
Sau đó nhìn giao diện trò chuyện này, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở tên ghi chú trên cùng.
Hồi lâu, cô bấm vào ba chấm ở góc trên bên phải.
Vào rồi lại thoát ra, một hồi thao tác, thay đổi chỉ là tên ghi chú của cô dành cho Châu Vân Xuyên.
Lúc Lương Chiêu Nguyệt đến văn phòng luật sư, màn hình điện thoại sáng lên.
Wechat hiển thị có một tin nhắn mới.
Cô liếc nhìn, là do Châu Vân Xuyên gửi.
【Châu Vân Xuyên: Đi đường chú ý an toàn.】
Lương Chiêu Nguyệt tắt màn hình, đẩy cửa kính, nhân viên lễ tân nhìn thấy cô, nói: “Cô là cô Lương phải không ạ?”
Lương Chiêu Nguyệt cười nói: “Đúng vậy, tôi đã hẹn với luật sư Dương tư vấn ly hôn lúc tám giờ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng