Đêm Xuân Nồng Nàn - Du Lãm

Chương 46: Cô ấy không có gì đặc biệt, chúng tôi chẳng qua chỉ là đôi bên cùng có lợi mà thôi.




Gần đến Tết, dù là đi trên đường hay ở trong văn phòng, không khí Tết ngày càng đậm đặc, đâu đâu cũng là những bóng người bận rộn chuẩn bị đón năm mới.
Năm nay có thể coi là cái Tết đầu tiên Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên ở bên nhau, cô đặc biệt coi trọng.
Còn một tuần nữa là đến đêm giao thừa, và trước đó hai người ngoài việc đi làm, còn phải tham dự tiệc đầy tháng của con trai Diêu Sùng Cảnh.
Tiệc đầy tháng được định vào cuối tuần này, nhân lúc thứ bảy hai người đều được nghỉ ở nhà, Lương Chiêu Nguyệt chuẩn bị rủ Châu Vân Xuyên ra ngoài đến siêu thị mua sắm đồ Tết.
Lúc đó Châu Vân Xuyên vẫn còn đang họp.
Lần này Lương Chiêu Nguyệt không còn thông cảm cho anh như vậy nữa, cô gửi tin nhắn cho anh, tố cáo anh trước đó đã nói sẽ dành thời gian ra để cùng cô đi mua đồ Tết.
Tin nhắn gửi đi năm phút sau, Châu Vân Xuyên từ phòng sách bước ra.
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Lời anh tự mình nói không quên chứ?”
Châu Vân Xuyên hỏi: “Nghĩ xong mua gì chưa?”
Lương Chiêu Nguyệt cười lấy ra một tờ giấy vừa mới in từ sau lưng, nói: “Đều ở đây cả rồi, anh xem có đủ không?”
Châu Vân Xuyên nhận lấy tờ giấy, lướt nhanh hai lượt, một lúc sau, anh gật đầu: “Khá đủ rồi” Lại hỏi “Nhiều đồ thế này, hôm nay mua hết được không?”
“Được ạ, lúc đó phiền anh làm khuân vác rồi.”
Châu Vân Xuyên mỉm cười.
Bên ngoài trời băng đất tuyết, vô cùng lạnh lẽo, hai người ăn mặc chỉnh tề xuất phát, đến siêu thị lớn nhất gần đó, lúc này mới phát hiện, người đi mua sắm đồ Tết hình như còn đông hơn họ dự tính.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn biển người mênh mông, nói: “Tuy bây giờ điện thoại có thể giải quyết rất nhiều vấn đề trong cuộc sống, nhưng đến những ngày có ý nghĩa đặc biệt như thế này, mọi người vẫn thích tự mình ra ngoài mua sắm hơn nhỉ.”
Châu Vân Xuyên liếc nhìn đám đông, nói: “Có muốn đổi siêu thị khác không?”
“Không cần đâu, giờ này ở đâu cũng vậy thôi, hơn nữa anh không thấy ở đây rất có không khí Tết à?”
Châu Vân Xuyên không trả lời, mà giúp cô tháo chiếc khăn quàng cổ xuống, cầm trong tay nói: “Bên trong nhiệt độ cao, lát nữa nếu thấy nóng thì nhớ cởi áo khoác ra, đừng để toát mồ hôi rồi bị cảm lạnh.”
Lương Chiêu Nguyệt lẩm bẩm một câu thật phiền phức, nhưng trong lòng lại dâng lên vị ngọt nói: “Biết rồi, em sẽ tự chú ý.”
Nói xong, cô kéo tay anh, cùng nhau gia nhập vào đội ngũ mua sắm đông đúc này.
Siêu thị đã bày biện các vật dụng trang trí năm mới, đập vào mắt toàn là đủ loại đồ trang trí Tết.
Đồ Tết bên nhà cũ đã có người chuyên lo liệu, Lương Chiêu Nguyệt không cần phải bận tâm, cũng không dám ôm đồm. Lần này ra ngoài mua sắm đồ Tết hoàn toàn là để chuẩn bị cho nơi ở của hai người tại Vọng Kinh Tân Cảnh.
Mẫu mã đồ trang trí năm mới nhiều vô số kể, tinh xảo nhỏ nhắn, đa dạng phong phú. Trung tâm thương mại đặc biệt dành ra một khu vực để trưng bày, Lương Chiêu Nguyệt nhìn mà hoa cả mắt, cảm thấy cái nào cũng đẹp, cái nào cũng muốn mua.
Cô rất phân vân: “Hồi nhỏ đón Tết, câu đối trong nhà đều là do ông nội tự tay viết, bây giờ công nghệ phát triển nhanh, một cặp câu đối cũng có thể làm ra nhiều kiểu dáng như vậy.”
Châu Vân Xuyên nhìn xem hỏi: “Thích kiểu nào?”
Bên cạnh cũng có người đang chọn câu đối và đồ trang trí, Lương Chiêu Nguyệt liếc nhìn, ghé sát vào bên cạnh Châu Vân Xuyên nhỏ giọng nói: “Em có thể mỗi thứ mua một cái không? Nhà mình nhiều phòng như vậy, câu đối có thể mỗi phòng dán một kiểu khác nhau không ạ?”
Mắt cô sáng lấp lánh, lúc nói chuyện thần thái bay bổng, vô cùng vui vẻ, Châu Vân Xuyên đối với những thứ này không có yêu cầu gì đặc biệt, trước đây đón Tết cũng không chuyên tâm chuẩn bị những thứ này, lúc này thấy cô lòng đầy vui sướng, có một sự mong đợi và khao khát đối với năm mới, anh cũng không muốn làm cô mất hứng, liền nói: “Cứ theo ý em, thích gì thì mua nấy.”
Có được câu nói này của anh, Lương Chiêu Nguyệt lập tức bắt đầu lựa chọn.
Châu Vân Xuyên đứng bên cạnh xe đẩy hàng, nhìn cô phân vân lựa chọn trong một góc đầy đèn lồng và hoa trang trí, không khỏi nở nụ cười.
Đây là một cảnh tượng anh chưa từng có.
Anh từng nghĩ, cuộc sống của anh đáng lẽ sẽ mãi đơn điệu và nhàm chán như vậy, cho đến khi cô đột ngột tiến vào, không biết mệt mỏi mà từng bước từng bước xâm chiếm lãnh địa của anh.
Bây giờ, cô đã bén rễ trong lãnh địa của anh, và anh cũng không hề có chút bài xích nào.
Anh đã ngầm cho phép.
Ngầm cho phép cô tùy ý làm loạn trong thế giới của anh.
Lương Chiêu Nguyệt chọn mười mấy cặp câu đối, cặp nào cũng là cô tỉ mỉ lựa chọn, cô chọn một cặp, Châu Vân Xuyên liền nhận lấy một cặp, thậm chí đến cuối cùng, anh cứ thế yên lặng nhìn cô bận rộn.
Cô quay đầu lại, thấy anh đứng cách đó không xa, cười nhạt, vô cùng ung dung và thoải mái.
Cô nhìn đống đèn lồng nhỏ và miếng dán cửa vừa chọn bên cạnh, rất ngại ngùng nói: “Có phải nhiều quá không ạ?”
Châu Vân Xuyên lắc đầu, đi qua, chuyển những thứ đã chọn vào xe đẩy hàng nói: “Không nhiều, em cứ tiếp tục chọn đi.”
Hiếm khi hai người ra ngoài đi siêu thị, nếu anh đã không cảm thấy nhàm chán vô vị, Lương Chiêu Nguyệt cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này, huống chi còn là mua sắm cho nơi ở của hai người.
Cô và anh, thật sự ngày càng có cảm giác vợ chồng.
Lương Chiêu Nguyệt trong lòng vui sướng.
Dạo cả một buổi chiều, từ lúc trời sáng cho đến gần tối, những thứ cần mua đều đã mua gần hết, sau khi thanh toán ở quầy tự phục vụ, hai người trở về nhà.
Lúc ra ngoài, là hai bàn tay trắng; lúc trở về, lại là đầy ắp thành quả.
Châu Vân Xuyên ôm đồm phần lớn những vật nặng, Lương Chiêu Nguyệt chỉ cầm một túi nhẹ tênh. Tuy trong lòng có chút xót cho anh, nhưng đối với điều này vẫn rất vui mừng.
Anh thật sự bằng lòng làm người khuân vác, cần cù chịu khó, không một lời khó chịu hay phàn nàn.
Cô nghĩ, Châu Vân Xuyên hình như cũng ngày càng biết điều hơn, nếu cứ tiếp tục, hai người biết đâu lại phim giả tình thật, cứ thế sống bên nhau mãi cũng không chừng.
Tối ăn cơm xong, Lương Chiêu Nguyệt lấy ra món quà đầy tháng cho con của Diêu Sùng Cảnh vào ngày mai.
Cô tổng cộng đã chuẩn bị ba túi quà.
Châu Vân Xuyên dời ánh mắt khỏi iPad, thấy bóng lưng bận rộn của cô, mày hơi nhướng lên.
Lương Chiêu Nguyệt xác nhận lại số lượng quà, quay người đi qua, ngồi xuống bên cạnh anh nói: “Vợ của Diêu Sùng Cảnh tên là gì ạ?”
Anh nói: “Khương Dao.”
Cô gật đầu, khoác tay anh nói: “Vậy anh có biết cô ấy thích hoa gì không? Hoặc có bị dị ứng phấn hoa không?”
Châu Vân Xuyên nói: “Không rõ.”
“Vậy anh hỏi bạn anh đi.”
Châu Vân Xuyên nói: “Em hỏi cái này làm gì?”
Lương Chiêu Nguyệt buột miệng: “Tặng hoa cho cô ấy ạ, con gái ai cũng thích hoa, vào một ngày quan trọng như vậy của cô ấy, nhận được hoa chắc sẽ rất vui.”
“Cô ấy không thiếu hoa, Diêu Sùng Cảnh sẽ tặng.”
“Cái đó không giống, không ai lại không thích nhận được những bất ngờ ngoài dự kiến trong những tình huống đã định sẵn.”
Châu Vân Xuyên nói: “Vậy em có thích không?”
Lương Chiêu Nguyệt “ừm” một tiếng: “Đương nhiên em cũng không ngoại lệ, thỉnh thoảng em cũng rất thích có những bất ngờ.”
Châu Vân Xuyên cười nhìn cô.
Lương Chiêu Nguyệt bị nhìn đến ngại ngùng, giục anh: “Anh gửi tin nhắn hỏi đi, để em còn đặt hàng.”
Cô thực sự kiên trì, Châu Vân Xuyên đành phải lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn Wechat cho Diêu Sùng Cảnh.
Diêu Sùng Cảnh có lẽ đang xem điện thoại, trả lời rất nhanh, trước tiên là ngạc nhiên vì sao anh lại hỏi điều này, sau đó nói Dao Dao thích hoa hồng, đặc biệt là hoa hồng Cappuccino.
Loại hoa này cũng không quá phổ biến, sẽ không khó đặt, Lương Chiêu Nguyệt bắt đầu lên mạng tìm cửa hàng để đặt.
Châu Vân Xuyên làm xong việc trong tay, bên Lương Chiêu Nguyệt đã chọn xong hoa hồng, nhân viên sẽ giao trực tiếp đến biệt thự tư nhân nơi tổ chức tiệc đầy tháng vào thời gian chỉ định ngày mai.
Cô nhìn những bông hoa tươi tắn mọng nước, lại tràn đầy vẻ đẹp mộng ảo, đưa điện thoại đến trước mặt Châu Vân Xuyên, hỏi: “Đẹp không anh?”
Châu Vân Xuyên đối với hoa trước giờ không có cảm giác gì, hoặc có thể nói ngoài công việc ra, bất cứ thứ gì anh cũng khó có hứng thú, nhưng lúc này anh nhìn những bông hoa đó, rồi lại nhìn người trước mắt đang cười rạng rỡ như hoa, nhớ lại cô nói cũng thích những bất ngờ, anh lấy điện thoại của cô đặt sang một bên, lại kéo cô vào lòng ngồi, hôn cô một cái nói: “Đẹp.”
Lương Chiêu Nguyệt lại nói: “Có muốn em mua một bó hoa tặng anh không? Anh thích loại nào?”
Châu Vân Xuyên rất không đứng đắn: “Thích loại như em.”
Cô sững người, phản ứng lại, cúi đầu ghé vào cổ anh cắn một cái, nói: “Anh mới là hoa! Cả nhà anh đều là hoa!”
Châu Vân Xuyên cười cười, xoa eo cô nói: “Cả nhà anh không phải bao gồm cả em sao? Nói em là hoa cũng không sai.”
Không chịu nổi nữa rồi!
Có ai lại nói chuyện như vậy chứ!
Điều này bảo cô phải phản bác thế nào?
Là nói cô không phải là hoa, hay là nói cô không phải là người nhà.
Thực sự là một vấn đề nan giải, Lương Chiêu Nguyệt “ưm” lên hai tiếng, vùi đầu vào hõm cổ anh nói: “Châu Vân Xuyên, anh xấu quá đi!”
Châu Vân Xuyên xoa đầu cô, nghiêm túc hỏi: “Em thích hoa gì?”
Lương Chiêu Nguyệt bị anh trêu chọc đến tâm trí hỗn loạn, cũng không suy nghĩ sâu xa về dụng ý của câu hỏi này nói: “Hoa linh lan.”
“Còn loại nào khác không?”
“Hết rồi ạ.”
Châu Vân Xuyên nói: “Chỉ thích loại hoa này thôi à?”
Lương Chiêu Nguyệt “ừm” một tiếng, lại hỏi: “Còn anh thì sao, anh thích hoa gì?”
“Không phải vừa mới trả lời em rồi sao?”
“Nghiêm túc đi, trả lời thật lòng.”
Lần này Châu Vân Xuyên quả thực đã trả lời thật lòng, chỉ là cách trả lời của anh có chút đặc biệt.
Hai người từ phòng khách quấn quýt đến phòng ngủ, cho đến khi Lương Chiêu Nguyệt mệt lả, lúc thiếp đi trong mơ màng, cũng không hỏi ra được rốt cuộc anh thích hoa gì.
Nếu anh đã không trả lời, Lương Chiêu Nguyệt cũng không còn bận tâm nữa, hôm khác hỏi An An là được.
Mạnh An An chắc chắn biết.
Cô chìm vào giấc ngủ.
Lại là vào lúc nửa đêm, Lương Chiêu Nguyệt trong mơ như rơi xuống từ trên cao, đột nhiên tỉnh giấc.
Trong một thoáng mở mắt, cô nghiêng mặt nhìn, Châu Vân Xuyên vẫn còn ở bên cạnh, mày mắt trầm tĩnh ngủ say.
Cô nhìn một lúc, nhẹ nhàng lật người, đưa tay qua, ôm lấy anh.
Tuy cô đã cố gắng hết sức để không gây ra tiếng động, Châu Vân Xuyên vẫn tỉnh giấc, anh bật đèn thấy bộ dạng hoảng hốt lo sầu của cô, anh kéo cô vào lòng hỏi: “Gặp ác mộng à?”
Cô ôm chặt eo anh nói: “Không có.”
Cô quả thực đã gặp một cơn ác mộng.
Trong mơ trời băng đất tuyết, mà cô và anh đã lạc nhau, cô tìm khắp mọi nơi cũng không tìm thấy anh.
Cô nghĩ, có lẽ là do gần đây mật độ công việc quá cao, khiến cô áp lực quá lớn thần kinh suy nhược, mới có những giấc mơ kỳ lạ như vậy.
Cô lại nép vào lòng anh thêm một chút nói: “Trong lòng anh ấm hơn, em ôm anh ngủ.”
Châu Vân Xuyên không khỏi cười: “Sao lại giống trẻ con thế.”
Cô không để ý đến lời trêu chọc, lại nép vào lòng anh. Châu Vân Xuyên đắp lại chăn cho cô, xác nhận cô đã đắp kín, anh đặt một nụ hôn lên trán cô, lúc này mới tắt đèn.
Sáng hôm sau chín giờ, hai người lái xe đến một biệt thự tư nhân ở ngoại ô, tham dự tiệc đầy tháng của con trai Diêu Sùng Cảnh.
Lúc Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên đến, bó hoa cô đặt tối qua cũng vừa hay được giao tới.
Một bó hoa hồng Cappuccino đầy ắp, dưới sự tương phản của trời băng đất tuyết xung quanh, có một vẻ đẹp dịu dàng và yêu kiều không thể tả.
Lương Chiêu Nguyệt ôm bó hoa, quay mặt nói với Châu Vân Xuyên: “Đi thôi anh.”
Châu Vân Xuyên chuyển ba túi quà sang tay trái cầm, để trống tay phải, nắm lấy tay cô, bước trên tuyết, đi vào biệt thự.
Diêu Sùng Cảnh và Khương Dao vốn định tổ chức tiệc đầy tháng cho con một cách kín đáo, nhưng gia thế của Diêu Sùng Cảnh đã ở đó, dù có kín đáo thế nào, người đến chúc mừng cũng không hề ít.
Mạnh An An và Từ Minh Hằng đến khá sớm, thấy Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên đến, cô gái chạy qua mạnh mẽ tách hai người ra, kéo tay Lương Chiêu Nguyệt nói: “Chiêu Nguyệt, cuối cùng chị cũng đến, em đã bao lâu không gặp chị rồi.”
Lương Chiêu Nguyệt cười nói: “Bà nội nói em mấy hôm trước đi du lịch châu Âu à?”
“Ha ha ha” Mạnh An An cười ngượng ngùng “Công việc khó quá, em tự cho mình một kỳ nghỉ thôi mà.”
Từ Minh Hằng bên cạnh xen vào: “Một lần đi là cả tháng, em thôi việc luôn đi cho rồi.”
Mạnh An An lườm anh ta một cái, không thèm để ý, tiếp tục hỏi: “Chiêu Nguyệt, hoa này của chị là?”
“Tặng cho cô Khương.”
Mạnh An An nói: “Chị thật có tâm, chị Dao rất thích Cappuccino, bao nhiêu năm rồi sở thích vẫn như một.”
Đang nói, Diêu Sùng Cảnh ôm đứa bé đi qua, bên cạnh là một người phụ nữ ăn mặc dịu dàng, Lương Chiêu Nguyệt đoán, người đó có lẽ là Khương Dao.
Quả không ngoài dự đoán, Diêu Sùng Cảnh giới thiệu hai người.
Lương Chiêu Nguyệt vội đưa ra bó hoa hồng nói: “Hy vọng chị thích.”
Khương Dao tối qua nghe Diêu Sùng Cảnh nói Châu Vân Xuyên đột nhiên hỏi chuyện hoa, lúc đó lời phàn nàn của Diêu Sùng Cảnh là, Châu Vân Xuyên đúng là tính tình thay đổi lớn, một gã trai thẳng như sắt thép mà cũng học được cách hỏi sở thích của người khác.
Bây giờ, bí ẩn cuối cùng cũng được giải đáp. Hóa ra là vợ của anh, Lương Chiêu Nguyệt muốn hỏi.
Cô ấy nhận lấy bó hoa, cúi đầu ngửi, cười nói: “Chị rất thích, cảm ơn em.”
Lương Chiêu Nguyệt có chút ngại ngùng, nói: “Chị thích là được rồi.”
Nói rồi, cô nghiêng mặt ra hiệu cho Châu Vân Xuyên.
Châu Vân Xuyên cười cười, có chút bất đắc dĩ, anh đưa ra ba túi quà trong tay nói: “Chúc mừng con của cậu đầy tháng.”
Diêu Sùng Cảnh và Châu Vân Xuyên từ nhỏ đã chơi với nhau, đây là lần đầu tiên thấy Châu Vân Xuyên làm những việc đời thường này một cách trang trọng như vậy, những chuyện nhân tình thế thái trước đây anh không để tâm, bây giờ anh lại bằng lòng ra hiệu.
Mọi người không khỏi ngạc nhiên.
Dư Hạo và Từ Minh Hằng hùa theo: “Mau mở ra xem, xem Châu Vân Xuyên đã chuẩn bị những món quà gì.”
Diêu Sùng Cảnh ôm con không tiện, liền để Khương Dao mở.
Ba món quà, món đầu tiên là đồ trang sức bằng bạc và bộ xếp hình cho em bé đầy tháng rất phổ biến, món thứ hai và thứ ba lại không liên quan gì đến đứa bé, là tặng cho Khương Dao.
Một món là máy mát xa eo, món còn lại là tinh dầu thơm an thần.
Mấy người lại một lần nữa ngạc nhiên.
Đặc biệt là Khương Dao, hôm nay tổ chức tiệc đầy tháng cho con, quà mọi người tặng không ngoại lệ đều là cho đứa bé, đây là lần đầu tiên cô nhận được món quà dành cho mình.
Lại nhìn bó hoa hồng kia, cô có chút xúc động, nói với Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên: “Cảm ơn hai người.”
Châu Vân Xuyên nói: “Đều là do Chiêu Nguyệt chuẩn bị.”
Khương Dao lại nhìn về phía Lương Chiêu Nguyệt, đặt quà sang một bên nói: “Chị có thể ôm em một cái không?”
Lương Chiêu Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, nhìn về phía Châu Vân Xuyên, người kia cười cười với cô, cô được khích lệ, đi về phía Khương Dao, chủ động ôm lấy cô ấy khẽ nói: “Vất vả cho chị rồi, chú ý phục hồi sau sinh nhé.”
Khương Dao “ừm” một tiếng nói: “Cảm ơn em, những món quà em tặng chị đều rất thích.”
Tiệc đầy tháng của đứa bé phải tổ chức cả ngày, buổi trưa là đối ngoại, buổi tối là vài người bạn thân tụ tập riêng.
Trải qua sự náo nhiệt buổi trưa, biệt thự vào lúc chiều tối đã bớt đi nhiều tiếng cười đùa, nhưng người vẫn còn đông.
Trong lúc đó, Lương Chiêu Nguyệt đi theo bên cạnh Châu Vân Xuyên, không tránh khỏi bị người khác hỏi quan hệ của hai người là gì, có người trẻ cũng có người lớn tuổi, câu trả lời của Châu Vân Xuyên đều là vợ.
Những người đó không khỏi kinh ngạc, rồi lại hỏi kết hôn khi nào, cũng không báo một tiếng, còn chờ uống rượu mừng của anh.
Vẻ mặt Châu Vân Xuyên nhàn nhạt, chỉ nói đã đăng ký trước, đám cưới vẫn chưa định.
Những người đó lại đưa ánh mắt như có như không mà rơi trên bụng của Lương Chiêu Nguyệt.
Lương Chiêu Nguyệt nhất thời vô cùng khó xử.
Châu Vân Xuyên liền kéo cô vào sân trong.
Lúc đó đúng là lúc đứa bé ngủ đã tỉnh dậy, mấy người vây quanh đứa bé trêu chọc.
Mạnh An An nói: “Con bé đáng yêu quá, sao lại có thể đáng yêu như vậy.”
Dư Hạo nói: “Thích không, thích thì tự mình sinh một đứa đi.”
Mạnh An An “chậc” một tiếng, đáp lại: “Anh tưởng đi mua rau à, sinh con đâu phải chuyện đơn giản như vậy.” Nói rồi, cô ấy lại đẩy Lương Chiêu Nguyệt bên cạnh nói “Chiêu Nguyệt, chị và anh trai chuẩn bị khi nào có con?”
Lương Chiêu Nguyệt sững người, rồi cúi đầu nhìn bụng mình, lại nghĩ đến những người vừa rồi khi nghe mình là vợ của Châu Vân Xuyên, nhưng lại là đăng ký kết hôn mà chưa tổ chức đám cưới đã có ánh mắt kỳ lạ.
Mấy người bên cạnh nghe được lời này, cũng đều nhìn về phía Châu Vân Xuyên nói: “Vân Xuyên, khi nào cậu tính đến việc có một đứa con?”
Chưa đợi Châu Vân Xuyên nói, Từ Minh Hằng đã lên tiếng trước, anh ta chậc chậc nói: “Thật sự rất khó tưởng tượng Châu Vân Xuyên làm bố sẽ là một bộ dạng như thế nào.”
Diêu Sùng Cảnh nói: “Cái này phải xem duyên phận.”
Mạnh An An xen vào: “Chắc cũng giống duyên phận của anh và chị Dao nhỉ, quấn quýt bao nhiêu năm, cuối cùng chẳng phải cũng cam tâm tình nguyện làm bố người ta sao.”
Khương Dao nghe vậy, cười véo nhẹ má cô ấy.
Mạnh An An cười hì hì.
Lương Chiêu Nguyệt nghe họ trêu chọc, nghiêng mặt nhìn Châu Vân Xuyên, phát hiện anh từ đầu đến cuối đều cười nhạt, có một vẻ như gần như xa.
Cô tuy không hiểu, nhưng lúc này rốt cuộc người đông, cũng không thích hợp để nói chuyện riêng, đành thôi.
Mọi người đều đang trêu đùa đứa bé, đứa bé cũng không lạ người, trợn to mắt nhìn mọi người, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn, cũng cảm thấy vui mừng, cô từ xa trêu đùa một lúc, rồi lại nhìn Châu Vân Xuyên, thấy anh vẫn vẻ mặt nhàn nhạt, có một cảm giác lạnh lùng cách biệt.
Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện không lâu trước đây.
Có lần anh đến Hàng Châu tìm cô, lúc nói chuyện về việc Diêu Sùng Cảnh có con, cô đã từng hỏi anh thích con trai hay con gái, lúc đó anh không trả lời thẳng mà chuyển chủ đề. Lúc này thấy thái độ anh khá lạnh nhạt, rất không ăn nhập với sự vui mừng của những người khác, rõ ràng buổi trưa thái độ anh vẫn khá ôn hòa.
Anh từ đầu đến cuối đều đứng một bên, nhẹ nhàng liếc nhìn đứa bé một cái, không hề có ý định tiến lên một bước để trêu đùa.
Trong mấy người này, ai cũng ít nhiều nhìn ra được là thích trẻ con, duy chỉ có anh, từ đầu đến cuối hứng thú rất ít; thậm chí, anh không muốn nói nhiều về chủ đề trẻ con.
Chẳng trách vừa rồi những người đó nhìn vào bụng cô, anh đã kéo cô đi, cô tưởng là anh đã nhìn ra ý đồ không tốt của những người đó, hóa ra là vì lý do khác.
Cô cố gắng hết sức để lờ đi cảm giác khó chịu kỳ lạ trong lòng, giả vờ thoải mái hỏi anh: “Con bé đáng yêu nhỉ?”
Phản ứng của Châu Vân Xuyên thực sự bình tĩnh, chỉ là hùa theo mà “ừm” một tiếng, ngoài ra, không còn chút cảm xúc thừa thãi nào khác.
Đến đây, cảm giác kỳ lạ trong lòng Lương Chiêu Nguyệt dần dần được chứng thực.
Châu Vân Xuyên không thích trẻ con.
Anh cũng chưa từng nghĩ đến việc làm bố.
Điều này không lạ gì khi hôm đó anh hỏi cô có muốn tham dự tiệc đầy tháng không, xem ra ý định ban đầu của anh là không định đi.
Chỉ là cô muốn đi, cho nên anh bất đắc dĩ cũng phải đi theo.
Điều này cũng giải thích được, tại sao hôm đó hai người lần đầu tiên nói chuyện về chủ đề con cái, cô nói thao thao bất tuyệt, còn anh từ đầu đến cuối hứng thú rất ít.
Lương Chiêu Nguyệt tiếp tục trêu đùa đứa bé, trên mặt nụ cười không giảm, trông không có gì khác thường.
Chỉ có chính cô biết, cô cười gượng gạo đến mức nào.
Cô rất muốn cùng anh tiến thêm một bước nữa, không chỉ là sự viên mãn của việc ở bên nhau, mà còn là sự viên mãn của việc tạo thành một gia đình tốt đẹp.
Nhưng xem bộ dạng này của anh, nguyện vọng của cô hình như có chút khó thỏa mãn.
Tiệc tối chỉ có vài người bạn thân tụ tập, chú trọng sự tùy ý, không khí cũng thoải mái hơn nhiều.
Ăn cơm xong, Khương Dao phải ôm con lên lầu thay quần áo, Mạnh An An kéo Lương Chiêu Nguyệt đi cùng.
Cô ấy nói: “Mấy người đàn ông kia chán quá đi, chủ đề họ nói đều chán ngắt, chúng ta chi bằng đi xem em bé, nói chuyện với chị Dao.”
Lương Chiêu Nguyệt quay đầu lại nhìn, Châu Vân Xuyên và Diêu Sùng Cảnh còn có Dư Hạo và Từ Minh Hằng đang bàn công việc, chủ đề xoay quanh đầu tư y tế là chính, chẳng trách Mạnh An An cảm thấy nhàm chán, chủ đề công việc nghiêm túc như vậy quả thực rất khó có chỗ để xen vào.
Cô không làm phiền họ, đi theo Mạnh An An lên lầu.
Đứa bé mới sinh được một tháng, nhỏ xíu, ngoan ngoãn để Khương Dao thay quần áo, một chút cũng không quấy.
Nhìn đôi mắt tròn xoe kia, một nơi nào đó trong lòng Lương Chiêu Nguyệt mềm nhũn ra.
Là một đứa bé thật sự rất đáng yêu, nhìn con bé, luôn cảm thấy mọi thứ xung quanh đều rất tốt đẹp.
Khương Dao nói: “Chiêu Nguyệt, em có muốn bế con bé không?”
Lương Chiêu Nguyệt tay chân lập tức căng thẳng hỏi: “Có được không ạ?”
Khương Dao nói: “Có gì mà không được? Đừng căng thẳng, không sao đâu.”
Mạnh An An cũng cổ vũ cô: “Bế đi mà, sau này chị và anh trai cũng sẽ có con thôi, thử cảm giác trước đi.”
Nếu là trước khi biết thái độ của Châu Vân Xuyên đối với trẻ con, Lương Chiêu Nguyệt nghe được lời này, có lẽ sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng lúc này cô nghe lời này, lại có một cảm giác buồn bã từ trong lòng.
Cô muốn cùng anh có một gia đình trọn vẹn, nhưng anh thì không.
Rốt cuộc không tiện từ chối ý tốt của Khương Dao, cũng như để Mạnh An An nhìn ra điều khác thường, Lương Chiêu Nguyệt nói: “Vậy để em thử xem” Lại bổ sung một câu “Em sẽ rất cẩn thận.”
Khương Dao và Mạnh An An nhìn nhau cười đều nói: “Em căng thẳng quá rồi.”
Lương Chiêu Nguyệt đưa hai tay ra, nhận lấy đứa bé từ tay Khương Dao, khi đứa bé đó vào lòng mình, cô lập tức đứng hình, một cục bông mềm mại nhỏ xíu, nằm gọn trong lòng cô, cô đột nhiên có chút hiểu, tại sao những người phụ nữ đã làm mẹ, luôn đặc biệt đa cảm.
Rồi cô không thể không nghĩ đến mẹ mình là Lâm Đinh Vãn, lúc bà ấy sinh mình, có phải cũng có tâm trạng như vậy không. Nếu là vậy, vậy tại sao lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi mình như vậy.
Lương Chiêu Nguyệt càng nghĩ, cổ họng không khỏi chua xót, cô cúi đầu, từ xa dụi dụi vào đứa bé nói: “Bé cưng, con phải mau lớn nhé.”
Mạnh An An kéo Khương Dao nói: “Chị Dao chị xem Chiêu Nguyệt kìa.”
Khương Dao nói: “Em đừng cười cô ấy, sau này nếu em có con, em còn khoa trương hơn cô ấy nữa.”
Lương Chiêu Nguyệt trả lại đứa bé cho Khương Dao.
Khương Dao ôm con, vừa trêu đùa con gái, vừa hỏi Mạnh An An: “Em và người kia gần đây thế nào?”
Mạnh An An bĩu môi nói: “Không thế nào cả.”
Lương Chiêu Nguyệt nghe vậy, có chút ngạc nhiên khi Khương Dao lại biết chuyện của Mạnh An An, rồi lại nghĩ, Khương Dao chỉ hơn Mạnh An An bốn tuổi, lại là quen biết từ rất lâu rồi, biết cũng không lạ.
Khương Dao với thái độ của người từng trải khuyên cô gái: “Có những lúc cũng đừng treo cổ trên một cái cây.”
Mạnh An An không tin: “Vậy chị và Diêu Sùng Cảnh thì sao? Trước đây ồn ào như vậy, bây giờ chẳng phải cũng ở bên nhau kết hôn sinh con sao.”
“Em nói giỏi thế, sao trước mặt người kia lại biến thành câm rồi?”
“Khương Dao!”
Khương Dao cười cười, tiếp tục trêu đùa đứa bé, không nói gì.
Mạnh An An phồng má không nói.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn hai người, một lúc lâu sau, mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng: “Người kia tối nay cũng ở đây à?”
Khương Dao kinh ngạc: “Chị dâu của em lại không biết à?”
Mạnh An An “huhu” một tiếng, cúi đầu vùi vào gối sofa không nói.
Khương Dao lắc đầu với Lương Chiêu Nguyệt nói: “Con bé này quá bướng bỉnh.”
Mạnh An An vội vàng giải thích: “Em đây gọi là giữ vững quan điểm.”
Lương Chiêu Nguyệt không đưa ra nhận xét.
Một là không có lập trường, hai là cô rất có thể đồng cảm với Mạnh An An, căn bản không thể đưa ra đánh giá lý trí.
Mạnh An An là bướng bỉnh, vậy cô thì sao? E là còn hơn thế nữa.
Chuyện tình cảm này, như người uống nước, nóng lạnh tự biết.
Người ngoài nói có lý trí có khách quan đến đâu, người trong cuộc không nghe vào, nói cũng chỉ phí công vô ích, tự mình chuốc lấy sự nhàm chán.
Ba người chuyển chủ đề, nói sang chuyện khác.
Cũng qua cuộc trò chuyện lần này, Lương Chiêu Nguyệt mới biết, tình cảm của Khương Dao và Diêu Sùng Cảnh vô cùng kịch tính và trắc trở.
Bố của Khương Dao năm xưa là tài xế của bố Diêu Sùng Cảnh, gia đình Diêu Sùng Cảnh biết hai người ở bên nhau, đã kịch liệt phản đối, giữa chừng hai người đã chia tay vài năm, lúc gặp lại, tình cảm của hai người lại tro tàn lại cháy, chống lại sự phản đối của gia đình Diêu Sùng Cảnh, lại một lần nữa đến với nhau.
Chẳng trách Mạnh An An nói họ quấn quýt bao nhiêu năm.
Lương Chiêu Nguyệt hỏi câu hỏi mà Mạnh An An đã hỏi mình lúc đầu, “Lúc đó chị không nghĩ đến việc từ bỏ à?”
Khương Dao vừa dỗ con ngủ, vừa nói: “Có lẽ cũng giống như câu nói kia, lúc còn trẻ không nên gặp người quá kinh diễm?”
Câu nói đã bị truyền tụng đến sáo rỗng này, lại là lời giải thích tốt nhất tại sao nhân gian lại có nhiều kẻ si tình như vậy.
Mạnh An An nói: “Chị xem kìa, vừa mới nói em, chị Dao chị chẳng phải cũng treo cổ trên một cái cây sao.”
Khương Dao nói: “An An cái miệng này của em à, giá mà trong những chuyện khác cũng sắc bén như vậy thì tốt rồi.”
Mạnh An An dựa vào vai Lương Chiêu Nguyệt cười tủm tỉm “Người ngốc có phúc của người ngốc, sao chị biết sự kiên trì của em không nhận được kết quả mong muốn chứ.” Lại hỏi Lương Chiêu Nguyệt “Chị nói có phải không, Chiêu Nguyệt?”
Lương Chiêu Nguyệt lần đầu tiên không trả lời cô ấy nhanh như vậy, Mạnh An An lại hỏi một lần nữa, cô “ừm” một tiếng nói: “Có lẽ vậy.”
Ba người nói chuyện đến chín giờ, đứa bé vẫn chưa ngủ, Khương Dao ôm con vào phòng trong dỗ, Mạnh An An và Lương Chiêu Nguyệt xuống lầu, lúc đi qua hành lang, điện thoại của Mạnh An An reo lên.
Là điện thoại công việc, Mạnh An An vô cùng tức giận: “A a a, nhà tư bản có thể thông cảm cho những người làm công như chúng tôi không, khó khăn lắm mới được nghỉ sao còn phải quay lại tăng ca! Ngày mai mới đi làm, sáng mai làm không được à?”
Chửi thì chửi, Mạnh An An vẫn nói: “Chiêu Nguyệt em về công ty một chuyến, lát nữa chị nói với anh trai em một tiếng nhé.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Em chú ý an toàn, nhìn đường nhé.”
“Được rồi, tuần sau là Tết rồi, lúc đó chúng ta lại nói chuyện kỹ hơn.”
Lương Chiêu Nguyệt “ừm” một tiếng, tiễn cô gái ra cửa trang viên, nhìn theo xe cô ấy đi xa, cô mới quay người trở lại.
Biệt thự này thực sự rất lớn, tổng cộng chia làm ba phần, một nơi để đón khách, một nơi để ở, nơi còn lại là để làm trà viện nói chuyện phiếm.
Lương Chiêu Nguyệt không tìm thấy Châu Vân Xuyên ở sân trước, hỏi quản gia, mới biết bốn người họ đang ở trà viện nói chuyện.
Khương Dao lúc này vẫn còn ở trên lầu dỗ con ngủ, Lương Chiêu Nguyệt rốt cuộc không tiện lên làm phiền, dưới lầu người qua lại, cô lại không quen mấy, suy nghĩ một chút, cô dứt khoát hỏi quản gia trà viện đi lối nào, biết rõ phương hướng rồi, cô chậm rãi đi đến.
Môi trường của biệt thự rất đặc biệt và yên tĩnh, lớp tuyết phủ kín những con đường nhỏ xung quanh và mái nhà, phóng tầm mắt ra xa, dưới màn đêm tĩnh mịch, lại càng thêm mấy phần trầm lặng.
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ những người đó nói chuyện có lẽ cũng không nhanh như vậy, nếu cô qua đó làm phiền họ cũng không hay, cô vừa ngắm cảnh vừa chụp ảnh.
Cứ thế chậm rãi đi mười mấy phút, trà viện đã ở ngay trước mắt.
Lương Chiêu Nguyệt không đi vào từ cửa trước, mà đi vòng qua hòn non bộ phía sau, chụp vài tấm ảnh phong cảnh, lúc này mới đi vào từ cửa hông.
Châu Vân Xuyên một mình ở biệt viện trên lầu.
Lương Chiêu Nguyệt lên lầu, vừa ngắm những bức bích họa và đồ trang trí trên tường, vừa đi qua hành lang dài.
Đến phòng của biệt viện, bất ngờ nghe thấy bên trong vẫn còn đang nói chuyện, cô nhướng mày, thầm nghĩ nói chuyện lâu như vậy vẫn chưa xong à? Rồi lại nghĩ, bên trong nói chuyện đang vui, cô cũng không cần thiết phải lên làm gián đoạn hứng thú của người khác, phía trước đều đã đi dạo qua rồi, đi xem thêm một lát nữa cũng không sao.
Đang định quay người đi ngắm kỹ hơn những bức bích họa trong hành lang, đột nhiên, nghe thấy bên trong nhắc đến tên mình, động tác nhấc chân của cô dừng lại.
Chủ đề là do Dư Hạo nhắc đến.
Bốn người nói chuyện về đầu tư thiết bị y tế, tiện thể nói đến vật liệu mới liên quan đến thiết bị y tế, vừa hay Dư Hạo có đầu tư một công ty vật liệu mới, gần đây công ty này đang chuẩn bị cho việc niêm yết.
Càng trùng hợp hơn, công ty chứng khoán thực hiện công việc tư vấn niêm yết lần này là Chứng khoán Ngân Hải, và một trong những thành viên của nhóm là Lương Chiêu Nguyệt.
Dư Hạo nói: “Các cậu không biết đâu, lúc đó Châu Vân Xuyên đột nhiên gọi điện cho tôi, bảo tôi đến Hàng Châu một chuyến, tôi tưởng có chuyện gì, hóa ra là người nhà của cậu ta ở đó gặp khó khăn, bảo tôi qua đó chống lưng. Quen biết bao lâu rồi, lần đầu tiên thấy cậu ta có việc nhờ tôi, vừa giúp đỡ quan hệ vừa giúp kiếm tiền, thật hiếm có.”
Diêu Sùng Cảnh cười hỏi Châu Vân Xuyên: “Cậu cuối cùng cũng chịu ra tay rồi à?”
Chưa đợi Châu Vân Xuyên nói, Từ Minh Hằng đã chậc chậc hai tiếng: “Cái này thì có là gì? Tôi đây còn có một chuyện còn sớm hơn nữa kìa. Trước đây lúc người nhà của cậu ta thi, cậu ta bề ngoài giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, âm thầm biết tôi hôm đó phải đến Dung Khoa gặp khách hàng, hầy, các cậu đoán xem sao?”
Diêu Sùng Cảnh và Dư Hạo nhìn nhau, rất nể mặt nói: “Sao?”
Từ Minh Hằng liếc nhìn Châu Vân Xuyên, thấy anh tám phương không động, cực kỳ bình tĩnh, “hờ” một tiếng nói: “Cậu ta ôm đồm hết công việc của tôi, đích thân đi gặp khách hàng, chỉ để đưa người nhà của cậu ta đi thi, hơn nữa à còn không dám để người ta biết, các cậu nói xem cậu ta có ngấm ngầm không.”
Dư Hạo cười nói: “Vân Xuyên, không nhìn ra cậu lại yêu công việc đến vậy đấy.”
Vẻ mặt Châu Vân Xuyên bình tĩnh, như không hề lay động.
Lương Chiêu Nguyệt đứng trong hành lang, nghe những cuộc đối thoại này, rồi lại nghĩ kỹ những chuyện đó, lại cũng cúi đầu, khẽ cười.
Hóa ra hôm đó anh muốn đưa cô đi thi, không phải là quyết định ngẫu nhiên, mà là đã ủ mưu từ sớm.
Trong bốn người có mặt, chỉ có Diêu Sùng Cảnh và Châu Vân Xuyên đã kết hôn, hai người còn lại đều độc thân.
Diêu Sùng Cảnh bây giờ vợ con đề huề, tâm tính cũng ôn hòa đi rất nhiều, anh ta hỏi Châu Vân Xuyên: “Cậu và cô ấy, cậu bây giờ có dự định gì?”
Hai người còn lại cũng tò mò, Dư Hạo nói: “Lúc đầu nghe tin cậu kết hôn, tôi còn có chút không tin, ai ngờ chớp mắt các người cũng đã ở bên nhau hơn một năm rồi, bây giờ Diêu Sùng Cảnh còn có con gái rồi, cậu thì sao? Có suy nghĩ gì không?”
Lương Chiêu Nguyệt bên ngoài cửa cũng tò mò, Châu Vân Xuyên đối với tương lai của hai người rốt cuộc có suy nghĩ gì.
Cô vốn định đến tháng mười năm nay mới hỏi anh, cô cảm thấy hai người có thể an toàn đi đến lúc đó. Nếu may mắn, có lẽ họ còn có thể bắt đầu năm thứ ba thậm chí là cuộc sống hôn nhân lâu dài hơn nữa.
Nhưng lúc chiều tối, cô lại cảm thấy mình không thể may mắn như vậy.
Bây giờ, Diêu Sùng Cảnh và Dư Hạo hai người ngoài cuộc lại giúp cô hỏi trước câu hỏi này.
Cô yên lặng chờ đợi.
Châu Vân Xuyên lần trước nghe được câu hỏi này, là vào dịp Tết năm ngoái, người hỏi anh là Diêu Sùng Cảnh, chỉ là lần này có thêm một Dư Hạo.
Cũng giống như lần đó, suy nghĩ của anh vẫn không thay đổi.
Anh tận hưởng cuộc sống hiện tại, nhưng điều này không có nghĩa là anh muốn đặt cho cuộc sống như vậy một thời hạn “mãi mãi”.
Diêu Sùng Cảnh có lẽ đã nhìn ra nói: “Gần một năm trôi qua rồi, sao, cậu không lẽ vẫn giữ suy nghĩ của lúc đó à?”
Dư Hạo đầu óc mơ hồ: “Suy nghĩ gì?”
Diêu Sùng Cảnh nói: “Cái này cậu phải hỏi người trong cuộc, ai biết cậu ta nghĩ gì.”
Dư Hạo liền nhìn về phía Châu Vân Xuyên.
Lương Chiêu Nguyệt bên ngoài cửa, nghe thấy sự im lặng trong phòng, lặng lẽ cúi đầu nhìn sàn gỗ.
Lý trí mách bảo cô, sự im lặng của Châu Vân Xuyên không phải là một tín hiệu tốt, để đề phòng, cô nên lập tức quay người rời khỏi nơi này mới đúng.
Như vậy, bất kể Châu Vân Xuyên sau đó nói gì, cô đều có thể giả vờ không biết, rồi tiếp tục giấc mơ này.
Nhưng có lẽ sự im lặng của Châu Vân Xuyên quá nổi bật, lại có lẽ thái độ của anh đối với chủ đề con cái quá lạnh nhạt, Lương Chiêu Nguyệt căn bản không thể lý trí, càng không thể tự lừa dối mình coi như không có chuyện gì xảy ra.
Cô cũng như lúc đầu tiếp cận anh, lặng lẽ chờ đợi một phán quyết.
Châu Vân Xuyên lấy ra hộp thuốc trên bàn, gõ ra một điếu, lặng lẽ châm lửa, rồi không nhanh không chậm hút, không hề lên tiếng.
Thấy vậy, ba người nhìn nhau, có lẽ cũng đoán ra được một chút ý tứ.
Người lên tiếng trước là Từ Minh Hằng, anh ta hít một hơi thuốc mạnh, dụi vào gạt tàn, không thể tin được nói: “Châu Vân Xuyên, đừng nói là cậu không có suy nghĩ gì. Đã làm nhiều chuyện như vậy, cậu còn muốn phủ nhận, không muốn đối mặt với suy nghĩ thật trong lòng mình à?”
Đối với điều này, Châu Vân Xuyên chỉ nhẹ nhàng liếc anh ta một cái, rồi gạt tàn thuốc, một dáng vẻ trầm tĩnh lạnh lùng.
Diêu Sùng Cảnh thực sự không hiểu: “Nếu đã có cảm giác, cứ thế sống tiếp, xây dựng một gia đình ấm cúng, ngoài cậu và cô ấy, có lẽ sau này còn có một đứa trẻ, một khoảng thời gian rất dài sau này, hai người sẽ cùng đứa trẻ này lớn lên, đối với điều này cậu thật sự một chút cũng không rung động à?”
Nghe vậy, ánh mắt Châu Vân Xuyên thu lại, anh lại gạt tàn thuốc, cuối cùng cũng chịu mở miệng: “Không rung động.”
Diêu Sùng Cảnh nhướng mày, đổi cách hỏi khác: “Là cô ấy cũng không rung động à?”
Châu Vân Xuyên khẽ “ừm” một tiếng.
Ba người đều kinh ngạc, đặc biệt là Dư Hạo: “Cậu đừng quên, để cô ấy có thể đứng vững trong công việc, công sức và thời gian cậu bỏ ra trong đó không phải là một câu nói có thể tóm gọn được.”
Châu Vân Xuyên nói: “Vậy thì sao? Các cậu đối với người mình thích lần đầu tiên không bỏ ra tâm tư như vậy à?”
Dư Hạo lắc đầu.
Từ Minh Hằng cũng lắc đầu, anh ta nói: “Nếu không rung động, tôi có cần phải tốn nhiều sức lực để lót đường cho người khác không? Rảnh rỗi không có việc gì làm à?”
Dư Hạo vô cùng đồng tình, anh ta nhớ lại số tiền 500 triệu mà Châu Vân Xuyên đã giúp anh ta cứu vãn trên thị trường chứng khoán mấy hôm trước, rồi lại nhớ đến lời nói vừa rồi của anh, không khỏi hỏi: “Chẳng lẽ cô ấy đối với cậu mà nói không có chỗ nào đặc biệt à?”
Trong trà thất yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Ba người đều đang đợi câu trả lời của anh.
Lương Chiêu Nguyệt đứng bên ngoài hành lang cũng vậy, cô siết chặt ngón tay, cúi đầu cắn môi không nói.
Thực ra câu nói trước đó của Châu Vân Xuyên đã đủ để khiến cô hết hy vọng rồi, hóa ra anh đối với cô thật sự chỉ là chơi đùa mà thôi, có thể bỏ ra tâm tư, nhưng còn lâu mới đến mức muốn cùng nhau sống mãi mãi.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô dường như muốn để mình chết tâm hơn một chút.
Trên sàn gỗ bóng loáng sạch sẽ đã có mấy giọt nước, dưới ánh đèn, sáng lấp lánh, một giọt là một thế giới vỡ tan.
Lương Chiêu Nguyệt nhắm mắt lại, trong hốc mắt lại có hai giọt nước mắt rơi xuống.
Cô cuối cùng cũng đã nhận được phán quyết thuộc về mình, chỉ là kết quả lần này không thể sánh được với sự vui mừng của cô ở Manhattan năm đó.
Vào khoảnh khắc đó, cô dường như nghe thấy tiếng giấc mộng đẹp vỡ tan, chúng vang lên dữ dội, ào ào đổ xuống, cứ thế xuyên qua màng nhĩ của cô, hết lần này đến lần khác, đập mạnh vào cô.
Trong phòng, giọng nói lạnh lùng và bạc bẽo của Châu Vân Xuyên, xuyên qua một khoảng cách của cánh cửa gỗ kéo rỗng, truyền đến tai cô một cách rõ ràng và hiển nhiên.
Anh nói: “Cô ấy không có gì đặc biệt, chúng tôi chẳng qua chỉ là đôi bên cùng có lợi mà thôi.”

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng