Đêm đó, Lương Chiêu Nguyệt ngủ một mạch không mộng mị, sáng hôm sau, chưa đến sáu giờ cô đã tỉnh.
Hiếm có một buổi sáng, cô dậy sớm hơn Châu Vân Xuyên, cô lặng lẽ ngắm nhìn anh rất lâu, sau đó lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, chụp hai tấm ảnh lúc anh ngủ, lúc này mới nhẹ nhàng bò dậy vào phòng tắm rửa mặt.
Khi ra ngoài, dì Châu đã ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng.
Lương Chiêu Nguyệt đi qua dạo một vòng, giúp chiên hai quả trứng ốp la, vẫn là hình cái gối. Dì Châu có lẽ đã quen nên không thấy lạ, không nói gì về điều này, chỉ cười bảo cô ra một bên đọc sách.
Khoảng sáu giờ rưỡi, Châu Vân Xuyên tỉnh dậy, khi tỉnh lại anh quen tay sờ sang phía bên cạnh giường, lại sờ vào khoảng không, nghiêng mặt nhìn qua, đã không còn bóng dáng Lương Chiêu Nguyệt từ lâu.
Anh có một lúc không quen, ngồi trên giường cúi đầu cho tỉnh táo lại, một lúc lâu sau, nghĩ đến cảnh tượng đêm qua Lương Chiêu Nguyệt quấn lấy anh làm loạn, anh lắc đầu, thầm nghĩ, quả nhiên chuyện t*nh d*c dễ khiến người ta mê muội.
Sự mê muội như vậy, anh tuy không thể nói là đặc biệt chìm đắm, nhưng cũng không hề bài xích.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, hai tiếng rất có nhịp điệu rồi dừng lại, không cần nghĩ, anh cũng biết người bên ngoài là Lương Chiêu Nguyệt. Quả nhiên, cánh cửa từ bên ngoài được đẩy vào một khe hở nhỏ, sau đó một đôi mắt sáng long lanh đen láy lộ ra từ khe hở, đôi mắt cười tủm tỉm của Lương Chiêu Nguyệt cứ thế đập vào mắt anh.
Cô nói: “Anh tỉnh rồi à? Chuẩn bị ăn sáng thôi.”
Châu Vân Xuyên không có ý định xuống giường rửa mặt, anh nhìn cô, vẫy vẫy tay với cô.
Lương Chiêu Nguyệt đẩy cửa ra, chạy lon ton vào, rất vui vẻ mà lao vào lòng anh nói: “Tìm em có việc à?”
Châu Vân Xuyên cúi đầu, đối diện với mắt cô, nói: “Chuyện tối qua em vẫn chưa cho anh một câu trả lời.”
Nghe vậy, nụ cười trên mặt Lương Chiêu Nguyệt khựng lại.
Câu trả lời tối qua của cô vẫn chưa đủ rõ ràng sao?
Châu Vân Xuyên nói: “Thật sự quyết định đến chứng khoán Ngân Hải à?”
Lương Chiêu Nguyệt mím môi, không dám nhìn anh nữa, cúi đầu vùi vào lòng anh, tay nhẹ nhàng kéo áo anh nói: “Em đã hứa với sư phụ của em rồi.”
Châu Vân Xuyên sờ lên tóc cô, vờ như vô tình hỏi một câu: “Đã hứa rồi vẫn có thể từ chối mà.”
Ờ…
Lương Chiêu Nguyệt ngẩng đầu lên từ trong lòng anh, nói: “Anh… sao toàn dạy em làm người xấu thế?”
Châu Vân Xuyên bèn cười: “Vậy là em không muốn?”
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ một lát, không đáp mà hỏi ngược lại: “Anh muốn em đến Vân Hòa đến thế à?”
Lần này người không nói gì đổi thành Châu Vân Xuyên, anh cười như không cười nhìn cô.
Trong lòng Lương Chiêu Nguyệt như được tẩm mật nói: “Vậy thế này được không? Đợi em làm việc ở Ngân Hải ba đến năm năm, tích lũy kinh nghiệm nhất định rồi em sẽ nhảy việc sang Vân Hòa?”
Châu Vân Xuyên nói: “Chỗ của anh có thể coi như bàn đạp khởi đầu cho em.”
“Không được, điểm xuất phát cao quá, em áp lực lắm.”
Dù sao thì cô cũng không muốn qua đó.
Châu Vân Xuyên bèn không thuyết phục nữa, chỉ nói: “Đến bên đó, có cần gì thì nói với anh ngay.”
Lương Chiêu Nguyệt bèn hỏi: “Tay anh có thể vươn xa đến thế à?”
Anh nhướng mày, tỏ vẻ đúng là như vậy.
Lương Chiêu Nguyệt bề ngoài thì đồng ý, nhưng trong lòng lại nghi ngờ điều này.
Biết đâu anh chỉ là nhất thời hứng lên, dù sao anh cũng đã hai lần mời cô, mà cô lần nào cũng không đến, có lẽ là do tính hiếu thắng lại trỗi dậy mà thôi.
Hơn nữa còn lâu cô mới tốt nghiệp, những lời nói bây giờ, đến lúc đó còn có thể nhớ hay không lại là một chuyện khác.
Lúc cùng nhau ăn sáng, Lương Chiêu Nguyệt gắp cho anh một miếng trứng ốp la, Châu Vân Xuyên nhìn hình dạng gần giống cái gối đó, nói: “Em chiên à?”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Trông không đẹp một chút, nhưng ăn được là được rồi.”
Anh ăn hai miếng, chuyển sang hỏi chuyện tốt nghiệp của cô nói: “Luận văn viết có thuận lợi không?”
Lương Chiêu Nguyệt gật đầu: “Những tài liệu anh đưa em rất hữu ích, chi tiết và logic của mấy trường hợp trong đó được trình bày rất rõ ràng, còn đầy đủ hơn trên mạng nữa.”
Anh liếc cô một cái nói: “Có chỗ nào không rõ cứ hỏi anh bất cứ lúc nào.”
Cô bèn hứng thú: “Lúc anh đang họp, đang làm việc cũng có thể làm phiền à?”
Ai ngờ, anh lại suy nghĩ đến cả chục giây, cuối cùng nói một cách nghiêm túc: “Có thể.”
Cô sững sờ, còn anh thì múc cho cô một muỗng tương thịt, tiếp tục cúi đầu dùng bữa sáng.
Sau này một thời gian rất dài, Lương Chiêu Nguyệt lúc nào cũng nghĩ, Châu Vân Xuyên đây có phải là đang bắt đầu dần dần nghiêm túc với đoạn tình cảm này, hay nói đúng hơn là với cuộc hôn nhân này không?
Nếu không phải nghiêm túc, anh hoàn toàn không cần thiết phải làm nhiều như vậy vì cô, cũng không cần thiết phải vì cô mà hết lần này đến lần khác phá vỡ nguyên tắc.
Cô nghĩ, đây là một khởi đầu tốt.
Thoáng chốc thời gian đã bước vào tháng năm, sau đó mọi thứ cứ như được lên dây cót, nhanh chóng phát triển về phía trước.
Toàn bộ cuối tháng năm, Lương Chiêu Nguyệt bận rộn với hai việc —— bảo vệ luận văn tốt nghiệp và tiệc chia tay.
Bảo vệ luận văn tốt nghiệp hoàn toàn bằng tiếng Anh, Châu Vân Xuyên từng sống và học tập ở nước ngoài một thời gian rất dài, cô đặc biệt nhờ anh đóng vai giáo viên phản biện, cùng cô diễn tập hai lần.
Về phần tiệc tùng, Lương Chiêu Nguyệt lại không có gì căng thẳng. Tuy là chia tay, nhưng mọi người đều không có chút ý luyến tiếc nào. Ngược lại, mọi người đều đang nhiệt tình bàn luận về dự định hoặc nơi đến trong tương lai, so với ly biệt, lúc này họ quan tâm hơn đến việc tích lũy tài nguyên và mối quan hệ sau này.
Khoảng thời gian đó, Lương Chiêu Nguyệt như đang ở trong một môi trường rất ảo diệu.
Một bên là buổi bảo vệ tốt nghiệp căng thẳng, một bên khác là những bữa tiệc náo nhiệt phi thường đầy toan tính lợi ích.
Lương Chiêu Nguyệt ở trong đó, chỉ cảm thấy lần này thật sự phải chính thức nói lời tạm biệt với thời sinh viên rồi, cô sắp bước vào xã hội, giống như bao người khác bắt đầu cuộc sống công sở từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều.
Đương nhiên điều quan trọng hơn trong đó là, cô rất nhanh sẽ có một nguồn thu nhập kinh tế ổn định.
Sẽ không còn phải như trước đây, lúc nào cũng lo lắng không có tiền thì phải làm sao.
Cuộc đời cô sắp lật sang một trang mới.
Và lần này, cô sẽ ung dung hơn vô số lần trước đây, lựa chọn của cô cũng sẽ rộng mở hơn, không còn bị hạn chế mọi lúc như trong quá khứ nữa.
Ngày tháng trôi qua vùn vụt trong bận rộn tất bật, ngày chính thức tốt nghiệp, Lương Chiêu Nguyệt hiếm hoi nhận được điện thoại của bố mẹ.
Trong điện thoại, Lương Minh Khải hỏi cô tốt nghiệp rồi có dự định gì, có muốn về Lâm Thành làm việc không, ông nói: “Nhà mình đổi nhà rồi, có để lại cho con một phòng.”
Mẹ Lâm Đinh Vãn lại nói: “Anh trai con kết hôn dọn ra ngoài rồi, căn phòng đó mẹ và chú của con bàn bạc rồi, quyết định để lại cho con.”
Kể từ sau sự kiện nhà cũ lần đó, Lương Chiêu Nguyệt không liên lạc với bố mẹ nữa, mà bố mẹ tự nhiên cũng chưa từng nhớ đến cô. Cách nửa năm, họ đột nhiên tìm cô, ý tứ trong đó không thể rõ ràng hơn.
Cô khó khăn lắm mới tốt nghiệp sắp ra ngoài làm việc kiếm tiền, họ muốn ngồi mát ăn bát vàng.
Tháng sáu ở Bắc Thành, nhiệt độ ngày một cao hơn, hôm nay là một ngày nắng đẹp rực rỡ, trời trong vạn dặm, gió nhẹ hiu hiu. Lương Chiêu Nguyệt đứng ở cầu thang, nhìn Mạnh An An đang vẫy tay với cô ở không xa, cùng với Liễu Y Đường và Châu Vân Xuyên đang đứng bên cạnh.
Cô nghĩ, cô không có quyền lựa chọn nơi sinh và bố mẹ, nhưng bây giờ cô có tự do lựa chọn người nhà.
Đầu dây bên kia bố mẹ vẫn đang chờ câu trả lời của cô, Lương Chiêu Nguyệt im lặng một lát, cúp thẳng điện thoại, sau đó đi xuống bậc thang.
Cô từ chỗ râm mát bước ra dưới ánh nắng mặt trời, đi về phía người nhà của cô.
Hôm nay là ngày tốt nghiệp của cô.
Châu Vân Xuyên dứt khoát xin nghỉ một ngày để ở bên cô, còn Liễu Y Đường và Mạnh An An cũng đặc biệt dành ra thời gian của ngày hôm nay. Trong mấy người, Liễu Y Đường là người vui nhất.
Buổi trưa lúc ăn cơm ở hội quán Hoa Phủ, nhân viên phục vụ mang đến một bó hoa tươi, Liễu Y Đường đưa cho Lương Chiêu Nguyệt, nói: “Chiêu Nguyệt, tốt nghiệp vui vẻ.”
Lương Chiêu Nguyệt nhận lấy hoa, nói: “Cảm ơn bà nội.” Sau đó cúi đầu nhìn hoa tươi, đột nhiên nhìn thấy chiếc chìa khóa xe được giấu ở giữa, cô lập tức sững sờ.
Liễu Y Đường tự nhiên nhìn thấy hết phản ứng của cô, bà nói: “Cầm lấy đi, bà nhìn chiếc xe kia của cháu không vừa mắt lâu rồi, tuần sau đến công ty mới báo danh rồi, cứ coi như là để giữ thể diện.”
Lương Chiêu Nguyệt dù không quá sành sỏi về các hãng xe, cũng nhận ra logo trên chiếc chìa khóa xe đó là của Bentley, nhất thời bó hoa trong lòng trở thành củ khoai lang nóng, cô quay sang Châu Vân Xuyên cầu cứu, người sau cười nhạt, ra hiệu cho cô nhận lấy.
Mạnh An An bên cạnh cũng hùa theo: “Chiêu Nguyệt chị cứ nhận đi, chị không nhận lát nữa bà nội tặng chị thứ còn ghê hơn đó, kho bạc nhỏ của bà cụ này đầy ắp, đang lo không có chỗ tiêu tiền đây.”
Lương Chiêu Nguyệt toát mồ hôi, nhưng cũng biết nếu không nhận, e rằng Liễu Y Đường sẽ không đồng ý, cô cúi đầu thật sâu với Liễu Y Đường nói: “Cảm ơn bà nội ạ.”
Liễu Y Đường vỗ vỗ vai cô nói: “Đứa trẻ đáng thương, đi một chặng đường dài đã vất vả rồi. Sau này là thế giới của cháu rồi, cứ mạnh dạn mà xông pha, cần gì cứ nói với bà nội bất cứ lúc nào.”
Hốc mắt Lương Chiêu Nguyệt đỏ lên, gật đầu thật mạnh.
Mạnh An An tặng cho Lương Chiêu Nguyệt là một chiếc máy tính xách tay, cô ấy nói: “Em nghĩ rất lâu mà không biết tặng chị cái gì, lần đó dọn hành lý cùng chị, cảm thấy chị có lẽ cần một chiếc máy tính.”
Chiếc máy tính của Lương Chiêu Nguyệt vẫn là mua lại từ nền tảng đồ cũ, dùng từ năm nhất đến giờ, hệ thống đã dần dần bị giật lag, đã đến lúc phải rút lui khỏi vũ đài lịch sử rồi. Lương Chiêu Nguyệt ôm lấy cô ấy, nói: “An An, cảm ơn em.”
“Ôi dào, lúc em tốt nghiệp không phải chị đã tặng em cả một bộ màu vẽ sao? Hu hu hu bên trong có rất nhiều màu em thích đó.”
Bộ màu vẽ đó người góp công lớn nhất là Châu Vân Xuyên, Lương Chiêu Nguyệt không nhịn được liếc anh một cái, anh vẻ mặt hờ hững, không có phản ứng gì.
Mạnh An An tặng quà xong, lập tức chuyển chủ đề sang Châu Vân Xuyên: “Quà của anh trai đâu? Em và bà nội đều chuẩn bị rồi, không lẽ anh quên rồi chứ?”
Nghe vậy, Lương Chiêu Nguyệt cũng nhìn về phía Châu Vân Xuyên, cô không phải thật sự cần món quà gì, nhưng trong thời khắc quan trọng của cuộc đời này, cô đột nhiên nghĩ không biết thái độ của Châu Vân Xuyên sẽ như thế nào.
Tầm mắt Châu Vân Xuyên xoay một vòng từ bên phải, cuối cùng dừng lại trên người Lương Chiêu Nguyệt.
Anh cười cười nói: “Em muốn gì?”
Lương Chiêu Nguyệt có chút ngại ngùng: “Em không biết.”
Mạnh An An nói: “Anh trai, chuẩn bị quà gì là chuyện anh nên lo, sao lại hỏi Chiêu Nguyệt thế, đừng nói với em là, anh không chuẩn bị gì nhé?”
Liễu Y Đường nhìn Lương Chiêu Nguyệt đang căng thẳng nói: “Vân Xuyên, lấy quà ra đi, đừng làm Chiêu Nguyệt sợ.”
Châu Vân Xuyên nhướng mày, cầm lấy túi tài liệu đặt bên cạnh, đưa cho Lương Chiêu Nguyệt, giọng điệu không nhanh không chậm: “Tốt nghiệp vui vẻ.”
Lương Chiêu Nguyệt nhìn anh không động đậy.
Mạnh An An huých vào vai cô nói: “Chiêu Nguyệt mau nhận đi, em tò mò ghê không biết anh trai chuẩn bị cái gì, chỉ một tờ giấy mỏng thế này, không lẽ là một tờ séc có thể điền số tiền vào chứ?”
Liễu Y Đường gõ vào đầu cô ấy một cái nói: “Chỉ có cháu là lắm lời.” Lại nói “Chiêu Nguyệt, mở ra xem đi.”
Lương Chiêu Nguyệt hai tay nhận lấy túi tài liệu đó, dáng vẻ vô cùng thành kính, giống như nhận thánh chỉ vậy, Mạnh An An không nhịn được cười phá lên, giây tiếp theo lại bị Liễu Y Đường vỗ một cái, lúc này cô ấy mới ngoan ngoãn lại.
Lương Chiêu Nguyệt không đoán được bên trong đựng gì, cô nhìn Mạnh An An và Liễu Y Đường, cuối cùng chuyển ánh mắt sang Châu Vân Xuyên, người sau vẫn cười nhạt, ra hiệu cho cô mở ra xem.
Cô gỡ sợi dây ra, lấy tờ giấy bên trong, vừa mới lướt qua nội dung phần đầu, Mạnh An An bên cạnh đã kinh ngạc kêu lên.
“Là một căn nhà ở Philadelphia.”
Lương Chiêu Nguyệt cũng rất kinh ngạc, cô chưa từng ngờ tới, túi tài liệu không có trọng lượng gì bên trong lại chứa đựng một món quà nặng ngàn cân. Cô xem kỹ các điều khoản hợp đồng, ngoài việc chủ sở hữu của căn nhà này là cô, điều khiến cô kinh ngạc nhất là ngày tháng ký ở cuối cùng.
Nếu cô không nhớ nhầm, ngày đó là lúc cô trì hoãn thời gian về nước, chạy đến Philadelphia tìm anh, đêm đó anh đưa cô về nhà, cô đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm phồn hoa bên ngoài, và cảm thán với anh rằng cảnh đêm đó vô cùng đẹp, lúc đó anh đã hỏi cô có thích không, cô trả lời là thích.
Cô vốn tưởng rằng đoạn đối thoại ngắn ngủi này nên dừng lại ở lúc đó, không ngờ anh lại ghi nhớ trong lòng, và biến nó thành hành động.
Cô thích cảnh đêm ngoài cửa sổ của căn nhà, là vì từ đó có thể nhìn thấy Đại học Pennsylvania, ngôi trường mà anh đã lang bạt cầu học trong cô độc, cô nhìn nơi đó, giống như nhìn thấy anh của những năm tháng đi đi lại lại trong trường.
Đây là tư tâm của cô, là bí mật giấu kín trong lòng không nơi nào để nói.
Khi anh vào ngày tốt nghiệp này của cô, biến tư tâm của cô từ ảo tưởng thành một thực thể cụ thể, Lương Chiêu Nguyệt đã biết, cả đời này cô đã xác định người này rồi.
Cô hoàn toàn khuất phục trước anh, cô không còn lựa chọn nào khác.
Lương Chiêu Nguyệt cầm tờ giấy đó, cảm xúc trong lồng ngực không nơi nào để trút bỏ, tâm tư quay cuồng vạn nẻo, cô không màng đến Mạnh An An và Liễu Y Đường vẫn còn ở đó, lao vào lòng anh, khóc nức nở.
Đó gần như là một hành vi tự phát sinh lý, cô hoàn toàn không thể kiểm soát được. Châu Vân Xuyên không nghĩ rằng cô sẽ có phản ứng như vậy, tưởng rằng cô sẽ không tin, sau đó giống như trước đây cười từ chối anh hoặc cười nhận lấy, anh đã đoán qua rất nhiều tình huống cô nhìn thấy tài liệu này, nhưng duy nhất không bao gồm loại này.
Suy nghĩ mấy giây, Châu Vân Xuyên lắc đầu cười cười, có chút bất đắc dĩ, giơ tay đặt lên vai cô, vỗ nhẹ để an ủi.
Liễu Y Đường nhìn cảnh này, chút lo lắng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Châu Vân Xuyên không phải là người làm trò cho có lệ, có lẽ ban đầu anh làm ra vẻ cho bà xem, nhưng chưa chắc sẽ nghiêm túc đến mức này. Xem ra khoảng thời gian này, hai người ở bên nhau rất tốt, thêm một thời gian nữa, biết đâu còn có những bất ngờ khác.
Cảm xúc của Lương Chiêu Nguyệt dưới sự an ủi của Châu Vân Xuyên, cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh.
Cô ngại ngùng nhìn Mạnh An An và Liễu Y Đường, nói: “Xin lỗi, để mọi người chê cười rồi.”
Mạnh An An vẻ mặt “em hiểu mà”: “Anh trai cuối cùng cũng thông suốt, biết cách chiều theo ý người khác rồi.”
Bị cô ấy nói như vậy, tâm trạng vừa mới bình ổn lại của Lương Chiêu Nguyệt, lúc này lại dập dềnh lên xuống. Thấy vậy, Châu Vân Xuyên chậm rãi nhắc nhở: “Lát nữa em không phải đi phỏng vấn à?”
Mạnh An An lập tức mặt mày như đưa đám: “Phiền chết đi được, em sắp quên mất chuyện phỏng vấn rồi, sao anh trai lại nhắc đến thế.”
Liễu Y Đường nói cô ấy: “Anh cháu không nhắc, cháu không cần phỏng vấn tìm việc à?”
Mạnh An An bĩu môi, vô cùng không vui, níu lấy cánh tay Lương Chiêu Nguyệt, nói: “Chiêu Nguyệt, họ bắt nạt em.”
Lương Chiêu Nguyệt cười cười, nói: “Lát nữa chị cùng em làm một quy trình phỏng vấn thử nhé?”
Mạnh An An lập tức tức giận phồng má như cá nóc.
Buổi trưa ăn cơm xong, đưa Liễu Y Đường và Mạnh An An về nhà cũ, Lương Chiêu Nguyệt và Châu Vân Xuyên về Vọng Kinh Tân Cảnh, về đến nhà, cô vừa tìm bình cắm hoa, vừa hỏi Châu Vân Xuyên: “An An sao lại vội vàng tìm việc thế?”
Châu Vân Xuyên đang rót nước, nghe vậy, nói: “Bà nội muốn con bé ra nước ngoài, nó không muốn, đã muốn ở lại trong nước, thì phải tìm việc gì đó để làm.”
“Vậy con bé muốn tìm việc liên quan đến chuyên ngành, hay là?”
“Em muốn giúp nó sao?”
Châu Vân Xuyên lập tức nghe ra ý trong lời cô, Lương Chiêu Nguyệt nói: “Em không giúp được, nhưng anh thì có thể.”
Đây là đang sắp xếp cho anh rồi? Châu Vân Xuyên nói: “Không cần lo cho nó” ngay sau đó chuyển chủ đề hỏi “Tuần sau em nhận việc là hôm nào?”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Thứ hai.”
Châu Vân Xuyên cầm điện thoại lên xem, ngay sau đó nhướng mày, hôm đó anh cả ngày đều có họp.
Lương Chiêu Nguyệt hỏi: “Sao vậy ạ?”
Anh cất điện thoại: “Có cần anh đưa em đến đó không?”
Cô sững sờ, sau đó lắc đầu.
Trước đây anh nói lời này Lương Chiêu Nguyệt có lẽ sẽ vui vẻ đồng ý, bây giờ cô không dám nữa, bên chứng khoán Ngân Hải không ít người biết anh, cô nói: “Không cần đâu, em tự mình đến.”
Cô lại một lần nữa từ chối anh quả quyết như vậy.
Châu Vân Xuyên bất giác nghĩ đến đêm đó cô từ chối đến công ty anh, trước đây không phát hiện, trong chuyện của chính mình, cô lại đặc biệt tỉnh táo có chủ kiến, không bao giờ bị người khác hay chuyện khác làm phiền, cho dù người này là anh cũng không được.
Không nghi ngờ gì, anh thích điểm này của cô, thời khắc mấu chốt, dứt khoát gọn gàng không bao giờ dây dưa.
Anh trầm tư mấy giây, dặn dò: “Trong công việc gặp phải khó khăn gì, cứ tìm anh bất cứ lúc nào.”
Đây là lần thứ hai anh nói điều này một cách trịnh trọng như vậy, Lương Chiêu Nguyệt mím môi, nhìn những bông hoa tươi xinh đẹp rồi lại nhìn anh, nói đùa: “Anh đây là muốn chống lưng cho em à?”
Anh nghiêng mặt, liếc cô một cái, chậm rãi nói: “Có gì không thể sao?”
Một giọng điệu cưng chiều, lọt vào tai Lương Chiêu Nguyệt, là cảm giác hạnh phúc vô biên.
Ánh nắng buổi chiều lười biếng, kính ôm lấy hoa tươi, hai người đứng ở quầy bar, nhìn nhau cười, ngẩng mắt cúi mày qua lại, đều là sự ấm áp tốt đẹp không nói nên lời.
Lương Chiêu Nguyệt cảm thấy, đây sẽ là một khởi đầu tốt đẹp.
Thứ hai tuần này, Lương Chiêu Nguyệt chính thức đến bộ phận ngân hàng đầu tư của chứng khoán Ngân Hải báo danh.
Do mùa hè năm ngoái cô đã thực tập ở chứng khoán Ngân Hải, cộng thêm Lục Bình đã chào hỏi trước, vì vậy thủ tục nhận việc của cô được xử lý rất nhanh, ngay trong ngày đã nhận được tài khoản máy tính và thẻ nhân viên.
Nhưng ngày đầu tiên nhận việc, cô đã được điều đến một dự án mới.
Hiện tại Lục Bình có tổng cộng ba dự án đang tiến hành, hai dự án phát hành công khai lần đầu (IPO), một dự án khác là dự án sáp nhập và tái cấu trúc mà trước đây Lương Chiêu Nguyệt đã tiếp xúc một thời gian —— Công ty Công nghệ Áo Phương mua lại công ty Công nghệ Hoàn Thị.
Những năm gần đây chính sách tài chính của nhà nước liên tục thay đổi, những năm đầu một người bảo lãnh phát hành chỉ có thể phụ trách ký một dự án. Sau này chính sách thay đổi, mỗi người bảo lãnh phát hành ký được tối đa không quá 4 dự án. Hiện nay Lục Bình đang tranh cử chức phó tổng giám đốc của bộ phận, vì vậy gần đây anh còn đang tiếp xúc với một công ty chuyên nghiên cứu và phát triển công nghệ vật liệu mới.
Công ty này tên là Công ty TNHH Vật liệu mới Hàng Thông, ngành nghề kinh doanh chính của công ty là nghiên cứu phát triển, sản xuất và kinh doanh vật liệu kim loại màu quý. Đầu năm công ty này đã tiết lộ cho thị trường kế hoạch muốn niêm yết, thông thường các công ty dự kiến niêm yết tung ra tin tức tương tự cho thị trường, một là để tạo lợi thế, hai là để thu hút các công ty chứng khoán đến cạnh tranh.
Để giành được dự án này, Lục Bình khoảng thời gian này đều đang liên lạc với chủ tịch của Hàng Thông, nhưng đối phương dường như đang do dự quan sát, mãi không cho câu trả lời rõ ràng, mà anh ta còn đang vướng ba dự án, thường xuyên phải đi công tác khắp cả nước. Thế là Lương Chiêu Nguyệt vừa vào, đã bị anh sắp xếp vào dự án Hàng Thông này.
Lục Bình biết cô không giỏi giao tiếp, nhiệm vụ giao cho cô là phối hợp với quản lý cấp cao Khương Thần thu thập và sắp xếp tài liệu thẩm định.
Khương Thần là một người dứt khoát quyết đoán, làm việc đề cao hiệu suất, Lương Chiêu Nguyệt không dám lơ là, sợ bị mắng, khoảng thời gian đó cô làm việc nơm nớp lo sợ, ngày nào cũng đi sớm về khuya, ngay cả thời gian ăn ngủ đàng hoàng cũng không có, chưa đến mười mấy ngày, cả người đã gầy đi một vòng.
Cô vốn đã gầy, trước đây Liễu Y Đường đã xót cô mãi không tăng cân, trông yếu ớt mỏng manh, đã âm thầm dặn dò dì Châu bình thường phải bồi bổ thêm cho cô. Ai ngờ, làm việc chưa đến một tháng, chút thịt khó khăn lắm mới nuôi được lại vì bận rộn mà mệt mỏi tiêu tan hết.
Cuối tuần hai người về Hương Sơn Mi Viện thăm Liễu Y Đường, Liễu Y Đường không tránh khỏi việc trách móc Châu Vân Xuyên về chuyện này.
Châu Vân Xuyên trước nay im lặng và không thích tranh cãi, hơn nữa Lương Chiêu Nguyệt quả thực đã gầy đi một chút, anh yên lặng nghe Liễu Y Đường dạy bảo.
Thấy vậy, Lương Chiêu Nguyệt vội vàng giải thích: “Bà nội là vấn đề của cháu, không liên quan đến anh ấy.”
Liễu Y Đường giả vờ không vui lườm cô một cái, sau đó tiếp tục nói Châu Vân Xuyên: “Vân Xuyên, không phải bà nói cháu, cháu và Chiêu Nguyệt làm cùng ngành, nó có gì không biết, cháu phải dẫn dắt nó một chút, nó mới ra xã hội, không đấu lại được mấy con cáo già kia đâu.”
Ý nhắc nhở trong lời nói không thể rõ ràng hơn.
Lương Chiêu Nguyệt vừa xấu hổ vừa cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp.
Châu Vân Xuyên “vâng” một tiếng, nói: “Cháu biết chừng mực.”
Liễu Y Đường nói: “Cháu biết chừng mực? Vậy mà cháu dâu cưng của ta lại có thể gầy như người giấy à?”
Lương Chiêu Nguyệt nghe thấy lời này, không khỏi đỏ mặt, đầu cúi thấp, chỉ muốn đào một cái hố chôn mình cho xong.
Châu Vân Xuyên không động thanh sắc nhìn, buổi chiều nhân lúc Lương Chiêu Nguyệt cùng Liễu Y Đường vẽ tranh trong sân, anh gọi điện thoại cho trợ lý Giang Bách.
Mặc dù anh đã dặn dò Lương Chiêu Nguyệt nhiều lần nếu có gì không thuận lợi trong công việc, nhớ nói với anh, nhưng Lương Chiêu Nguyệt là người thế nào, ngoài việc không thích làm phiền người khác, e rằng để cô chủ động cầu cứu người khác, không khác gì khó hơn lên trời.
Chưa đến mười phút, Châu Vân Xuyên đã nhận được thông tin mình muốn.
Giang Bách gửi một tài liệu PDF chi tiết về tình hình các dự án trong tay Lục Bình gần đây, đặc biệt là dự án mới mà Lương Chiêu Nguyệt tham gia còn được viết vô cùng chi tiết, Châu Vân Xuyên đọc lướt một lượt, rồi xem kỹ lại những chỗ in đậm tô đen, trong lòng đã có một sự hiểu biết tỉ mỉ.
Tối về đến nhà, lúc hai người làm chuyện thân mật, anh hỏi: “Khoảng thời gian này Lục Bình sắp xếp cho em công việc gì?”
Lúc đó, Lương Chiêu Nguyệt đang mơ màng, bất ngờ nghe anh hỏi vậy, cô lập tức tỉnh táo.
Lúc anh nói câu này, giọng điệu hơi bình thản. Nghĩ đến trước đây anh dường như có chút để ý việc cô chọn làm việc ở chỗ Lục Bình mà không phải anh, Lương Chiêu Nguyệt hôn lên yết hầu của anh nói: “Học hỏi theo một tiền bối rất có kinh nghiệm ạ.”
Về phần bận rộn với dự án gì, cô lại không nói rõ.
Châu Vân Xuyên biết rõ tính tình của cô, cũng không hỏi sâu, cúi đầu hôn cô.
Nhưng ngày hôm sau đi làm, anh liền để trợ lý Giang Bách sắp xếp tài liệu về Vật liệu mới Hàng Thông.
Giang Bách hôm qua sau khi nhận được thông tin của Châu Vân Xuyên, đã đại khái đoán được ý thật của anh, vì vậy đã đặc biệt hy sinh nửa ngày nghỉ, điều tra rõ ràng tình hình của Vật liệu mới trong mấy năm gần đây, trong đó còn không quên bỏ sót thông tin quan trọng nhất.
Lúc này, Châu Vân Xuyên đang xem kỹ tài liệu của Vật liệu mới Hàng Thông, Giang Bách vừa quan sát sắc mặt của Châu Vân Xuyên, vừa nói: “Công ty Vật liệu mới Hàng Thông này trước đây trong vòng gọi vốn Series C đã tìm đến chúng ta, anh cảm thấy hướng kinh doanh chính của họ không nằm trong phạm vi của chúng ta, sau này là bên Dư tổng đã đầu tư.”
Đầu ngón tay Châu Vân Xuyên gõ gõ lên mặt bàn, một lúc lâu sau, anh đặt tài liệu sang một bên,nói: “Cậu ra ngoài làm việc trước đi.”
Giang Bách biết tiếp theo Châu Vân Xuyên có lẽ sẽ gọi điện thoại, gật đầu, lui khỏi văn phòng.
Châu Vân Xuyên cầm điện thoại, đứng dậy rót một ly nước, đi đến trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài một lúc, anh bấm số của Dư Hạo.
Dư Hạo nhận được điện thoại của Châu Vân Xuyên còn có chút kinh ngạc.
Bao nhiêu năm nay anh ấy rất ít khi nhận được điện thoại của Châu Vân Xuyên vào giờ làm việc.
Vài lần hiếm hoi, cũng là vì công việc khẩn cấp.
Hôm nay anh ấy lại tò mò, lần này Châu Vân Xuyên gọi điện thoại tìm mình làm gì?
Lúc này cũng không có việc gì khẩn cấp, anh ấy xua tay cho thư ký ra ngoài, đợi cửa đóng lại, anh ấy nhận điện thoại câu đầu tiên là: “Yo, người anh em tốt của tôi, hôm nay cơn gió nào thổi anh đến chỗ tôi vậy?”
Dư Hạo cũng giống như Từ Minh Hằng, miệng lưỡi trước nay ít khi đứng đắn.
Châu Vân Xuyên nói: “Nghe nói cậu dạo trước đầu tư một dự án.”
Dư Hạo vừa nghe lời này, lại thấy hiếm lạ: “Cậu đây là để mắt đến dự án tôi đầu tư à? Muốn đầu tư theo không? Mau nói cho tôi nghe, nếu kiếm tiền tốt tôi lại rót thêm.”
Châu Vân Xuyên đặt ly nước sang một bên, chuyển sang châm một điếu thuốc, hút một hơi, anh nói: “Vật liệu mới Hàng Thông.”
Dư Hạo nghĩ một lát: “Đây không phải là dự án cậu từ chối lúc đầu sao?”
Châu Vân Xuyên nói: “Gần đây tôi lại để mắt đến nó rồi.”
“Yo! Hiếm khi con ngựa tốt như cậu lại ăn cỏ cũ nhỉ?”
“…”
Đầu dây bên kia im lặng. Dư Hạo cũng biết điểm dừng, bèn nói: “Họ gần đây đang định niêm yết rồi, đang tìm vốn, nếu cậu có hứng thú, thì bỏ chút tiền vào chơi xem.”
Châu Vân Xuyên nghĩ hai giây rồi nói: “Cậu thấy sao về việc họ niêm yết?”
“Ha, vậy đương nhiên là tôi thấy tốt rồi, tôi còn đang đợi họ nhanh chóng niêm yết để chốt lời rút vốn đây.”
Châu Vân Xuyên hít một hơi thuốc thật sâu, rồi từ từ thở ra.
Dư Hạo đợi một lúc, không nghe thấy tiếng anh, nghĩ một lát, càng lúc càng thấy không đúng. Cho dù Châu Vân Xuyên có là một người trầm lặng ít nói đến đâu, cuộc điện thoại này dù sao cũng là anh chủ động gọi đến, vậy thì anh nên là người chủ đạo, tuyệt đối không phải là thường xuyên im lặng như bây giờ.
Dư Hạo suy nghĩ một lúc, đột nhiên nảy ra một ý, có lẽ Châu Vân Xuyên không có ý định đầu tư?
Vậy anh có ý định gì?
Đại não Dư Hạo nhanh chóng quay hai vòng, cuối cùng dừng lại ở chuyện niêm yết của Vật liệu mới Hàng Thông.
Anh ta suy nghĩ một lúc cũng không nghĩ ra trong hồ lô của Châu Vân Xuyên bán thuốc gì, bèn hỏi: “Cậu đây là chuẩn bị làm gì?”
Châu Vân Xuyên cũng thẳng thắn nói: “Việc niêm yết của Vật liệu mới Hàng Thông, bên họ chuẩn bị tìm công ty chứng khoán nào?”
“Cái này có mấy công ty lận, đều là những công ty xếp hạng đầu ngành, cậu cũng biết…”
Dư Hạo đột nhiên dừng lại, không phải, đang yên đang lành, Châu Vân Xuyên đột nhiên quan tâm chuyện này làm gì? Khoan đã, người nhà của Châu Vân Xuyên bây giờ có phải đang làm việc ở công ty chứng khoán nào đó không?
Dư Hạo ấp úng một lúc, mở máy tính lật xem tài liệu mà Vật liệu mới Hàng Thông gửi cho anh ta mấy hôm trước, lướt chuột một lúc, cuối cùng anh ấy nhìn thấy tên của Lương Chiêu Nguyệt trên một bản kế hoạch dự thầu.
Nhìn cái tên này, lại liên tưởng đến mục đích cuộc gọi này của Châu Vân Xuyên, anh ta lập tức hiểu ra điều gì đó.
Dư Hạo sung sướng vỗ đùi một cái nói: “Châu Vân Xuyên, không nhìn ra nhỉ? Ha, cậu đây là đang có việc muốn nhờ vả tôi à?”
Châu Vân Xuyên cũng không vòng vo nói: “Nghe nói cậu gần đây phải đi công tác Hàng Thành, có thời gian giúp tôi một chuyến không?”
“Chậc chậc chậc, thật hiếm có, ai có thể ngờ có một ngày lại có thể nghe được chữ ‘nhờ’ từ miệng cậu.”
Châu Vân Xuyên không phủ nhận.
Đùa thì đùa, Dư Hạo vẫn biết rõ tính tình của Châu Vân Xuyên, xem ra lần này là nghiêm túc rồi “Thực sự nghiêm túc rồi à?”
Châu Vân Xuyên nói: “Không hẳn, chỉ là cô ấy gần đây vì dự án này mà vất vả, bà cụ xót.”
“Là bà cụ xót, hay là cậu xót?”
Trả lời anh ấy chỉ có hai chữ nhàn nhạt của Châu Vân Xuyên: “Giúp không?”
Dư Hạo nói: “Giúp thì đương nhiên là phải giúp rồi, nhưng không thể chỉ yêu cầu tôi giúp không chứ? Cậu bên này cho chút phí vất vả đi?”
Châu Vân Xuyên gạt tàn thuốc trong tay, nói: “Mảnh đất mà cậu để mắt đến, mấy hôm nữa tôi giúp cậu chạy một chuyến.”
Dư Hạo ngây người: “Cậu không phải không thích đi cửa sau kiểu này sao?”
Châu Vân Xuyên nói đầy ẩn ý: “Bây giờ tôi không phải đang đi cửa sau sao?”
Dư Hạo sững sờ, ngay sau đó cười nói: “Châu Vân Xuyên, cậu tiêu rồi.”
Châu Vân Xuyên không để ý, chỉ dặn dò: “Cô ấy da mặt mỏng, nhưng đầu óc lanh lợi, bên cô ấy nếu cậu thấy về cơ bản có thể đoán ra chuyện gì thì cậu bảo cô ấy về tìm tôi.”
“Tìm cậu? Sao thế, tôi giúp cậu làm việc, lại không được người ta cảm ơn à?”
“Ngoài mảnh đất đó ra, số tiền trước đây cậu bị kẹt trong thị trường chứng khoán, tôi giúp cậu gỡ ra.”
Yo!
Đây là nghiêm túc thật rồi.
Dư Hạo không khỏi nhắc nhở: “Đó là mấy trăm triệu lận đó, cậu có cân nổi không?”
Châu Vân Xuyên nói nhẹ như mây bay: “Đến lúc đó cậu chẳng phải sẽ biết sao?”
Được rồi, vì nụ cười của người đẹp, mấy đồng tiền có là gì.
Dư Hạo nói: “Được, tôi biết rồi, tôi nhất định sẽ lo liệu chuyện này cho cậu thật ổn thỏa.”
Bên này, Lương Chiêu Nguyệt và Khương Thần vẫn luôn thúc đẩy công việc cạnh tranh bảo lãnh phát hành niêm yết của Vật liệu mới Hàng Thông, nhưng mãi không thuận lợi, chủ tịch của Hàng Thông cứ như đang câu cá, lúc thì nhiệt tình lúc thì lạnh nhạt, sau mấy lần như vậy, Lục Bình đại khái đoán được họ đã có lựa chọn tốt hơn, không muốn lãng phí thời gian chạy cùng nữa, bảo hai người thu dọn về.
Lương Chiêu Nguyệt chưa gặp phải tình huống này, hỏi Khương Thần: “Chị Khương, chúng ta cứ thế từ bỏ à?”
Khương Thần nói: “Họ chắc đã nói chuyện xong với công ty chứng khoán khác rồi, chúng ta vào cuộc vẫn là chậm một bước.”
Sáng hôm nay hai người đã mang bản kế hoạch mới từ Bắc Thành đến Hàng Thành, lần này về mặt chi phí lại đã nhượng bộ rất nhiều so với lần trước, vốn nghĩ rằng có thể thương lượng được. Ai có thể ngờ bên Hàng Thông hoàn toàn không định gặp họ, cứ để họ ngồi chờ trong phòng họp.
Lần đầu tiên tiếp xúc với dự án đã có kết quả như vậy, Lương Chiêu Nguyệt có cảm giác thất bại, cô cất bản kế hoạch đã chuẩn bị kỹ lưỡng vào túi, cùng Khương Thần rời khỏi phòng họp.
Lúc ra khỏi thang máy, Khương Thần an ủi cô: “Chuyện này rất bình thường, nếu dự án dễ lấy như vậy, ai cũng muốn đến chia một miếng bánh rồi.”
Lương Chiêu Nguyệt đang định hùa theo, đột nhiên, nghe thấy có người gọi mình ở phía trước.
“Lương Chiêu Nguyệt?”
Cô ngẩng đầu, cách đó mấy bước, một người đàn ông thân hình hơi mập đang cười đi về phía mình, khuôn mặt đó mơ hồ có mấy phần quen thuộc.
Dư Hạo đi đến trước mặt cô, cười rướn cổ về phía trước nói: “Quên tôi rồi à?”
Cô nhanh chóng tìm kiếm trong đầu một lượt, lúc này mới nhớ ra người này tên là Dư Hạo, là bạn của Châu Vân Xuyên, hai người trước đây đã gặp nhau một lần, vẫn là Châu Vân Xuyên giới thiệu cô quen biết.
Cô có chút ngơ ngác, nhưng nhìn thấy ánh mắt dò xét của chủ tịch Hàng Thông bên cạnh, đầu óc lập tức xoay chuyển, nói với Dư Hạo: “Lâu rồi không gặp.”
Dư Hạo nhìn cô hỏi: “Cô đây là định đi đâu, Hàng Thành tôi rành lắm, tôi đưa cô đi nhé?”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Tôi và đồng nghiệp đến đây xử lý chút việc, đang định ra sân bay về Bắc Thành.”
Dư Hạo nói vậy thì trùng hợp quá, anh ta cũng định về, đòi đưa đi, chủ tịch Hàng Thông bên cạnh thấy tình thế này, lập tức nói: “Ôi chao, tiểu Khương bản kế hoạch đó của cô tôi xem rồi, đây không phải là sáng nay tôi bận quá, mãi không có thời gian tìm cô nói chuyện sao, thế này đi, mọi người đều tình cờ quen biết, cùng đến văn phòng của tôi nói chuyện nhé?”
Lương Chiêu Nguyệt và Khương Thần bốn mắt nhìn nhau, đều thấy sự kinh ngạc trong mắt đối phương.
Điều này ít nhiều có ý sau cơn mưa trời lại sáng.
Do sự xuất hiện của Dư Hạo, Lương Chiêu Nguyệt và Khương Thần thay đổi hoàn toàn cảnh ngồi ghế lạnh trước đó, ngược lại được coi như “thượng khách”.
Thậm chí, chủ tịch của Hàng Thông sau khi xem qua bản kế hoạch mới nhất của họ, đã ký ngay tại chỗ thư bày tỏ ý định thỏa thuận tư vấn.
Và về mặt chi phí vẫn dùng mức phí đã đưa ra lần trước.
Thái độ của ông ta thay đổi lớn đến vậy, Lương Chiêu Nguyệt không khỏi bất ngờ, nhưng cô biết, bước ngoặt này e rằng là vì Dư Hạo. Trước đây khi cô thu thập và sắp xếp tài liệu của Hàng Thông, đã đặc biệt tìm hiểu các nhà đầu tư và tổ chức đầu tư qua các vòng gọi vốn của Hàng Thông, công ty đầu tư của Dư Hạo cũng nằm trong đó, và là một trong ba cổ đông lớn nhất.
Lương Chiêu Nguyệt và Dư Hạo không thể coi là quen thuộc, chỉ gặp nhau một lần mà thôi, Dư Hạo lúc đó có thể xuất hiện ở công ty Hàng Thông, lại vừa hay gọi cô lại, cô khó mà không suy nghĩ nhiều.
Ký xong thư bày tỏ ý định hợp tác, hai người rời đi, xuống đến lầu dưới, Lương Chiêu Nguyệt hơi do dự, nói với Khương Thần: “Chị Thần, chị về khách sạn trước nhé? Trưa nay em muốn mời người bạn đó của em một bữa cơm.”
Khương Thần nói: “Đúng là nên mời anh ta ăn cơm, hôm nay may mà có anh ta, nói đi nói lại, sao em lại quen Dư tổng?”
Lương Chiêu Nguyệt nói nước đôi: “Bạn bè giới thiệu ạ.”
Khương Thần lập tức hiểu ra nói: “Em tự mình biết chừng mực nhé.”
Biết cô ấy hiểu lầm, Lương Chiêu Nguyệt giải thích: “Em và anh ấy chỉ gặp một lần, chủ yếu là anh ấy và người bạn đó của em quan hệ tốt.”
“Ồ? Người bạn em nói không phải là bạn trai em chứ?”
“…”
Khương Thần hiểu mình đoán đúng liền nói nói: “Đi đi, lát nữa nhớ lấy hóa đơn, chị thanh toán cho.”
Lương Chiêu Nguyệt nói được, đợi Khương Thần lái xe đi rồi, cô quay lại tòa nhà Hàng Thông.
Đợi ở lầu một khoảng mười phút, Dư Hạo cuối cùng cũng xuống.
Anh ta xuống một mình, Lương Chiêu Nguyệt sợ mình nhìn nhầm, còn đặc biệt nhìn ra sau lưng anh ta mấy lần, Dư Hạo nói: “Đừng nhìn nữa, Châu Vân Xuyên nói với tôi là cô chắc chắn sẽ ở dưới lầu ôm cây đợi thỏ, tôi đã đuổi kẻ hám lợi kia đi rồi.”
Kẻ hám lợi?
Lại đặt cho người ta một biệt danh như vậy, Lương Chiêu Nguyệt bất giác bật cười.
Dư Hạo nói: “Những người này chính là như vậy,” ngay sau đó lại nói, “Cô muốn ra sân bay à? Tôi đưa cô đi.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Tôi và đồng nghiệp đã đổi vé bay buổi chiều, trưa nay tôi muốn mời anh ăn cơm, hôm nay cảm ơn anh.”
“Thôi thôi, tiếng cảm ơn này của cô tôi không dám nhận, nếu thực sự muốn cảm ơn, thì tìm Châu Vân Xuyên nhà cô ấy.”
Lương Chiêu Nguyệt nắm chặt quai túi nói: “Sau này sẽ tìm anh ấy.”
Dư Hạo giả vờ khó xử: “Thật sự không phải tôi không muốn để cô mời, là do người nhà của cô đặc biệt dặn dò. Hơn nữa cô thật sự không cần cảm ơn tôi, người nhà của cô đã cảm ơn trước rồi, cô không cần phải áy náy.”
Nghe vậy, Lương Chiêu Nguyệt mím chặt môi, như muốn nói gì đó, nhưng lại không tìm được từ ngữ.
Dư Hạo nhìn, đột nhiên cảm thán: “Tôi quen Châu Vân Xuyên bao nhiêu năm, đây vẫn là lần đầu tiên cậu ấy có việc nhờ tôi.”
Vì câu nói này, buổi chiều sau khi về đến Bắc Thành, Lương Chiêu Nguyệt làm việc gì cũng không thể tập trung được.
Trong đầu cô toàn là những lời Dư Hạo nói trước khi chia tay.
Cô làm sao cũng không ngờ được, Châu Vân Xuyên lại có thể vì chuyện của cô mà đi nhờ người khác.
Anh là một người cao cao tại thượng như vậy, chuyện nhờ vả nói thế nào cũng không phải là chuyện anh sẽ làm.
Thế mà, chuyện vô lý như vậy lại thật sự đã xảy ra.
Nhịn đến lúc tan làm buổi tối, Lương Chiêu Nguyệt không thể nào nhịn được nữa, thời gian vừa đến, cô cầm lấy túi, nhanh chóng lao ra khỏi tòa nhà tài chính.
Mười phút sau, cô đứng trên phố tài chính, ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao chọc trời trước mắt, có một cảm giác không nói nên lời.
Hóa ra lúc đó anh nói muốn chống lưng cho cô, lại là thật.
Cô tưởng rằng câu “có gì không thể” đó là nói đùa, lại không ngờ anh đã trịnh trọng hứa hẹn.
Lương Chiêu Nguyệt nhìn rất lâu, lấy điện thoại ra, bấm vào số được lưu là yz.
Chuông reo hai tiếng, đầu dây bên kia bắt máy, trước khi Châu Vân Xuyên kịp nói, cô đã mở lời trước.
“Tối nay anh có thời gian không? Em muốn ăn cơm cùng anh.”
