Đêm Xuân Nồng Nàn - Du Lãm

Chương 40: Đàn ông đúng là thứ không ra gì, một bên hưởng thụ sự nhiệt tình của người ta, một bên lại đứng ngoài quan sát m




Lương Chiêu Nguyệt cầm một ly cà phê, đứng trong văn phòng rộng lớn, vô cùng hoảng hốt và lúng túng.
Cô vốn tưởng Châu Vân Xuyên bảo mình đến văn phòng tìm anh, đã sắp xếp cho thư ký và những người liên quan đi chỗ khác trước, không ngờ, cô vừa hăm hở đến nơi, liền đụng phải thư ký ở quầy lễ tân.
Vào khoảnh khắc đó, cô xấu hổ đến mức nào thì có bấy nhiêu.
Cô thậm chí có thể đoán được, người thư ký đó sẽ nhìn mình bằng ánh mắt nào.
Chắc là… cảm thấy cô rất không biết tự lượng sức mình nhỉ?
Châu Vân Xuyên đóng cửa lại, quay người đi vào, thấy vẻ mặt Lương Chiêu Nguyệt lúc thì lo sầu lúc thì uất ức, như thể vô cùng hối hận, anh khá hứng thú nhìn cô một lúc, để ý thấy tay cô chỉ cầm một ly cà phê, nghĩ một lúc, anh đi đến quầy trà nước bên cạnh, rót cho cô một ly nước ấm, rồi đi đến trước mặt cô.
“Đang nghĩ gì vậy?”
Châu Vân Xuyên vừa nói, vừa lấy ly cà phê trong tay cô đặt lên bàn, rồi đặt ly nước ấm vào tay cô.
Lương Chiêu Nguyệt mân mê chiếc cốc sứ tinh xảo xinh đẹp nói: “Vừa rồi…”
Cô đột ngột dừng lại, không nói tiếp.
Châu Vân Xuyên dẫn cô ngồi xuống sofa hỏi: “Vừa rồi sao thế?”
“Thư ký của anh…”
“Ừm?”
Cũng chính vào khoảnh khắc này, Lương Chiêu Nguyệt kịp thời dằn xuống ý định hỏi han.
Châu Vân Xuyên là người như thế nào? Anh làm việc trước giờ luôn chu toàn, là người đi một bước tính ba bước, những nhân viên được anh giữ lại bên cạnh, phần lớn đều là những người anh tin tưởng được, hơn nữa phần lớn lại là loại người rất biết quan sát sắc mặt và cực kỳ kín miệng.
Nghĩ đến đây, cô cũng không còn bận tâm đến chuyện vừa rồi nữa, lúc này cô còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với anh.
Lương Chiêu Nguyệt vội vàng đặt ly nước xuống, lại cầm lấy ly cà phê trên bàn, nói: “Latte anh thích nhất đây, sữa cho không nhiều đâu ạ.”
Châu Vân Xuyên liếc nhìn ly cà phê trong tay cô, rồi lại nhìn cô, một lúc sau, anh nhận lấy đặt lên bàn, tay khoác lên lưng ghế sofa sau lưng cô, cười như không cười nhìn cô: “Tìm anh có chuyện gì?”
Không phải là vừa đến đã thẳng thắn như vậy chứ? Lương Chiêu Nguyệt cười lấy lòng: “Có chút chuyện muốn thương lượng với anh.”
Thấy cô khó xử, Châu Vân Xuyên liền hỏi: “Chuyện gì?”
Lương Chiêu Nguyệt khẽ nắm lấy đầu gối nói: “Không phải sáng nay đã hẹn tối nay ra ngoài ăn sao ạ?”
“Ừm,” Châu Vân Xuyên cầm điện thoại trên bàn lên mở ra, vừa lướt màn hình vừa hỏi cô “Tìm được mấy nhà hàng rồi, em xem thích nhà hàng nào.”
Lương Chiêu Nguyệt lập tức không được tự nhiên, không phải anh rất bận sao? Sao ngay cả nhà hàng dự định cũng đã tìm xong rồi, điều này khiến cô biết phải mở lời thế nào đây.
Cô chột dạ liếc anh một cái, người sau nhướng mày, đưa điện thoại cho cô, Lương Chiêu Nguyệt nhận lấy, chỉ liếc qua một cái, cô liền phát hiện, mấy nhà hàng Châu Vân Xuyên tìm đều là khẩu vị cô rất thích.
Điều này…
Lương Chiêu Nguyệt càng lúc càng cảm thấy, thế nào là cay đắng khó nói.
Không thể không nói, vẻ mặt của cô thay đổi thực sự phong phú, Châu Vân Xuyên nhìn, có lẽ cũng đoán ra được một chút chuyện.
Anh nhấc cánh tay đang khoác sau lưng ghế sofa của cô lên, bưng chiếc bánh kem nhung trên bàn, nói: “Ăn chút đồ ngọt nhé?”
Lương Chiêu Nguyệt quả thực được yêu thương mà lo lắng, đồng thời trong lòng càng thêm rối rắm, cô hai tay đưa lên định nhận bánh kem, Châu Vân Xuyên lại múc một muỗng nhỏ nói: “Anh đút cho em nhé?”
“Không… không cần đâu ạ.” Cô đâu dám để anh đút, thời cơ quá không thích hợp rồi.
Cô xua tay, giật lấy chiếc bánh kem trong tay anh, ăn miếng anh đã múc, rồi tự mình múc một miếng lớn, miếng thứ hai ăn hơi vội, đến nỗi nuốt được một nửa thì bị sặc.
Lương Chiêu Nguyệt che miệng, chỉ muốn đào một cái hố để tự mình chui vào cho xong.
Châu Vân Xuyên lắc đầu cười cười, đứng dậy lấy khăn giấy đưa cho cô, sau đó lại đưa nước ấm, nói: “Nói đi, muốn nói với anh chuyện gì?”
Lương Chiêu Nguyệt nhấp hai ngụm nước, đoán rằng mình đã chột dạ như vậy, anh phần lớn cũng đã đoán ra được, liền nói: “Tối nay các đồng nghiệp có tiệc.”
Châu Vân Xuyên chậm rãi: “Sau đó?”
“Sư phụ của em, Lục Bình bảo em cũng qua đó.”
“Sau đó?”
???
Sao lại còn có sau đó?
Lương Chiêu Nguyệt ngẩng đầu nhìn trần nhà, rồi lại cúi đầu nhìn ly nước trong tay, trốn tránh hồi lâu, nhưng luôn có một ánh mắt không thể xem thường rơi trên người cô, Lương Chiêu Nguyệt cũng không giả vờ nữa, nhanh chóng nói: “Có lẽ, không đi không được.”
Có lẽ, không đi không được.
Châu Vân Xuyên liền nghĩ, là trong hoàn cảnh nào, mới khiến cô đặt những từ ngữ không hề ăn nhập với nhau như vậy lại với nhau.
Nếu như “có lẽ” là để từ chối anh.
Vậy thì, “không đi không được” lại là chấp nhận ai đây?
Châu Vân Xuyên cười nhạt, không lên tiếng.
Cảnh này lọt vào mắt Lương Chiêu Nguyệt, không hiểu sao lại có một ý vị cao thâm khó lường, cũng khiến cho sự áy náy trong lòng cô càng thêm nặng nề.
Cô không muốn từ chối anh.
Nhưng Lục Bình và các đồng nghiệp, cô cũng không thể từ chối.
Hai bên cân nhắc một chút, người ngoài có lẽ không dễ nói chuyện cũng không dễ đắc tội, nhưng người nhà thì dù sao cũng có thể thương lượng được.
Lương Chiêu Nguyệt liếc anh một cái nói: “Em không tiện từ chối thầy, thầy đối với em rất tốt, luôn rất chăm sóc em.”
Châu Vân Xuyên không nhanh không chậm: “Anh đối với em không tốt à?”
Vẻ mặt cô cứng lại, vội vàng đặt ly nước xuống, ngón tay vẫy như cần gạt nước mưa trên xe “Anh đối với em rất tốt, chỉ là…” cô mím môi, nó, “Chỉ là em và anh lúc nào cũng có thể ra ngoài ăn, chúng ta còn có rất nhiều tương lai dài đằng đẵng, nhưng em và thầy cùng các đồng nghiệp thì lại khác.”
Có những lúc, anh không thể không khâm phục sự thẳng thắn nồng nhiệt của Lương Chiêu Nguyệt, lập tức b*p ch*t những trò đùa của anh ngay từ trong trứng nước, cũng khiến anh có một cảm giác bất lực không thể làm gì được cô.
Rốt cuộc Lương Chiêu Nguyệt bỏ rơi, từ chối anh là lần đầu tiên xảy ra, trước đây, cô trước giờ đều lấy anh làm đầu, Châu Vân Xuyên đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ.
Cô đây là, thầy và đồng nghiệp không tiện từ chối, cho nên chỉ có thể từ chối anh.
Lúc này, anh lại trở thành con đường lui đó.
Ý nghĩ này vừa nảy sinh, anh liền cười.
Anh lại là con đường lui của Lương Chiêu Nguyệt.
Anh cười một cách thực sự đáng suy ngẫm, khiến người ta không thể đoán được suy nghĩ thật sự bên trong.
Lương Chiêu Nguyệt lo lắng nói: “Hay là em đi từ chối họ vậy.”
Châu Vân Xuyên nói: “Không cần từ chối, em cứ tham gia tiệc của họ đi.”
“Vậy anh…”
“Không phải em vừa nói chúng ta có thể hẹn lần sau sao?”
Mắt Lương Chiêu Nguyệt lập tức sáng lên, như những ngôi sao nhỏ trong đêm, lấp lánh, Châu Vân Xuyên cười nói “Vui đến vậy sao?”
Cô “ừm” một tiếng, nhưng lại không nói vì sao lại vui.
Châu Vân Xuyên cũng không hỏi, đưa bánh kem cho cô nói: “Ăn xong rồi hãy xuống.”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Vậy em không khách sáo nữa nhé” lại múc một miếng đưa đến bên miệng anh, nói “Anh cũng ăn một miếng đi.”
Vừa rồi anh nói đút cho cô, ít nhiều cũng có yếu tố đùa giỡn trong đó, nhưng anh lại đoán được cô đút cho anh lại là thật lòng.
Châu Vân Xuyên không thích ăn đồ ngọt, loại đồ này anh trước giờ không đụng đến một miếng, nhưng lúc này, rốt cuộc tình ý trong mắt người trước mặt quá nồng nhiệt, anh liền ăn miếng bánh kem nhỏ này.
Lương Chiêu Nguyệt không ngờ lần đầu tiên mình đút cho anh ăn, anh lại đồng ý.
Một lần thử thành công, chỉ khiến người ta hết lần này đến lần khác được voi đòi tiên.
Lương Chiêu Nguyệt không hề suy nghĩ, lại múc một muỗng nữa.
Châu Vân Xuyên nói: “Đây là muỗng cuối cùng.”
Lương Chiêu Nguyệt cười tủm tỉm: “Được ạ, muỗng cuối cùng.”
Sau khi Châu Vân Xuyên ăn xong muỗng này, cô tự mình múc một muỗng ăn, sau đó lại cười tủm tỉm múc cho anh một muỗng nữa.
Châu Vân Xuyên xem như đã nhìn ra, cô đây là đang có chỗ dựa mà không sợ hãi thách thức giới hạn của anh, nhưng tiếc là, anh lại không làm gì được cô, bằng lòng cho đi sự dung túng này.
Cuối cùng hai phần bánh kem nhung đỏ, Châu Vân Xuyên đã ăn gần hết một phần.
Lương Chiêu Nguyệt rất mãn nguyện, cô xoa xoa bụng nói: “Ở lại quá lâu rồi, em xuống trước đây, tối nay về muộn.”
Tối nay về muộn.
Cô quả nhiên là một cao thủ tạo từ.
Biết cách thi triển sự quyến rũ, lại biết cách nuôi dưỡng chất dinh dưỡng cho sự quyến rũ đó.
Châu Vân Xuyên nói: “Lần này đổi lại là anh ở nhà đợi em nhé?”
Ê?
Anh nói nhà ư?
Anh còn nói, ở nhà đợi cô??!
Lương Chiêu Nguyệt đột nhiên cảm thấy, bữa tiệc này đến quá đúng lúc, đúng lúc đến mức để cô từ chối anh, mới có thể từ miệng anh nghe được chữ nhà này.
Nhà của anh và cô.
Một từ đẹp đẽ đến nhường nào.
Lương Chiêu Nguyệt nghĩ, tất cả những lần theo đuổi không ngừng nghỉ, vào khoảnh khắc này có thể coi là viên mãn rồi nhỉ?
Cô ôm lấy anh, vùi đầu vào hõm cổ anh, hít sâu mấy hơi, mới nói: “Sẽ không để anh đợi lâu đâu.”
Sợ đồng nghiệp hiểu lầm, cũng sợ đồng nghiệp trêu chọc, Lương Chiêu Nguyệt không dám ở lại tầng 37 quá lâu, tính toán kỹ lưỡng ở lại đủ 20 phút, cô liền rời đi.
Châu Vân Xuyên không tiễn cô, Lương Chiêu Nguyệt đâu dám để anh tiễn, để anh tiễn đến cửa là được rồi.
Đi chưa được hai bước, cô nhìn thấy thư ký đang ôm tài liệu đi tới, thư ký vội vàng đặt tài liệu xuống nói: “Tôi tiễn cô.”
Lương Chiêu Nguyệt hoảng hốt nói: “Không phiền cô đâu ạ.”
“Cô cứ để tôi tiễn đi, nếu không tháng này tôi sẽ không qua được kỳ đánh giá đâu ạ.”
Nghiêm trọng đến vậy sao?
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Đây cũng là một trong những nội dung đánh giá của cô à?”
Thư ký nói: “Hôm nay thì là vậy.”
Lương Chiêu Nguyệt nghe không hiểu.
Nhưng cô cũng không có cơ hội hỏi nữa, cửa thang máy mở ra, cô nói lời cảm ơn với thư ký, lúc thang máy sắp đóng lại, thư ký hỏi: “Bánh kem có ngon không ạ?”
Lương Chiêu Nguyệt nói: “Rất ngon, cảm ơn cô.”
Thư ký liền nói: “Nếu cô thích, hôm khác tôi lại mang đến cho cô.”
Cửa thang máy đóng lại, Lương Chiêu Nguyệt thầm nghĩ, những người bên cạnh Châu Vân Xuyên, quả nhiên người nào cũng biết nhìn sắc mặt hơn người bình thường.
Nỗi lo lắng trước đó của cô hoàn toàn là thừa thãi.
Về đến tầng 36, mọi người trong văn phòng đều đang âm thầm làm việc của mình, Lương Chiêu Nguyệt cầm tài liệu trong tay đi đến chỗ làm việc của Lục Bình, nói: “Sư phụ ơi, xin lỗi sư phụ, vừa rồi thầy hướng dẫn bảo em lên lầu lấy một bộ tài liệu, nên đã làm lỡ một chút thời gian.”
Lục Bình liếc nhìn tập tài liệu trong tay cô, cũng không nói gì, chỉ hỏi: “Tối nay cùng nhau đi ăn tiệc nhé?”
Cô gật đầu, nói: “Được, cảm ơn sư phụ đã mời.”
Lục Bình nói: “Người nhà kia cũng đồng ý rồi à?”
Cách xưng hô này khiến Lương Chiêu Nguyệt thực sự mặt đỏ tim đập, cô có chút không tự nhiên mà “ừm” một tiếng.
Văn phòng đông người nhiều mắt, có những chuyện không tiện nói ra, Lục Bình nói: “Đồ đạc sắp xếp cho cẩn thận, đừng để sót thứ gì.”
Lương Chiêu Nguyệt về chỗ làm việc, đặt tập tài liệu làm cớ kia xuống dưới cùng, sau đó theo danh sách đã liệt kê trước đó, thu dọn đồ đạc của mình.
Khoảng sáu giờ, một nhóm người kết thúc công việc, xoa tay mài quyền chuẩn bị xuất phát.
Nơi ăn cơm cách phố tài chính một đoạn, xe ban đầu không đủ chỗ ngồi, có người đề nghị bắt taxi, Lương Chiêu Nguyệt là người không biết bắt chuyện, dứt khoát im lặng, hoàn toàn để họ sắp xếp.
Bất chợt, trong đám đông vang lên tên cô, Dương Vũ Hân đã nhìn chằm chằm cô trong thang máy trước đó nói: “Không phải Chiêu Nguyệt có xe sao?”
Dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, cô lập tức ngớ người, Dương Vũ Hân nói một cách vô hại: “Chiêu Nguyệt hôm nay cô lái xe đến đúng không? Còn là một chiếc Bentley, bọn tôi đều nhìn thấy rồi.”
Xung quanh có người hùa theo.
Cô siết chặt tay, theo lời Châu Vân Xuyên đã dạy trước khi ra ngoài sáng nay mà nói với mọi người: “Đó là xe của công ty, hôm nay tôi ra ngoài gửi tài liệu, nơi đó hơi xa, nên công ty đã giúp sắp xếp chiếc xe này.”
Mọi người ra vẻ đã hiểu, rồi lại có vẻ mặt “biết ngay mà”, Lương Chiêu Nguyệt vô cớ thở phào nhẹ nhõm, chỉ là hơi thở này còn chưa hoàn toàn thoải mái, lại nghe Dương Vũ Hân hỏi: “Vậy bây giờ mượn một lần cũng được chứ?”
Lương Chiêu Nguyệt lúng túng, im lặng một lúc nói: “Được.”
Vấn đề được giải quyết, một nhóm người vui vẻ xuống lầu, hướng về nhà hàng đã đặt trước.
Tổng cộng có bốn chiếc xe, ba chiếc khác đi trước, nhóm của Lương Chiêu Nguyệt thì đợi một lúc, đợi Lục Bình xuống xe ngồi vào, lúc này mới đi đến nơi ăn tiệc.
Trên đường đi, từ ghế sau thỉnh thoảng truyền đến tiếng nói chuyện của Dương Vũ Hân và hai đồng nghiệp khác.
Lúc đợi đèn đỏ, Lương Chiêu Nguyệt từ gương chiếu hậu liếc nhìn về phía Dương Vũ Hân, trong đầu lướt qua những lời nói vừa rồi của Dương Vũ Hân, cô làm thế nào cũng không nghĩ ra được, sự thù địch của Dương Vũ Hân đối với mình rốt cuộc đến từ đâu.
Hai mươi phút sau, một nhóm người đến nhà hàng.
Đều là những đồng nghiệp đã từng làm việc chung trong thời gian thực tập, tuy riêng tư không có nhiều giao tiếp, nhưng ít nhiều cũng coi như quen biết, Lương Chiêu Nguyệt ở trong đó, thỉnh thoảng cũng phải nói vài câu, không khí cũng khá hài hòa, không đến nỗi có ai bị lạnh nhạt.
Ăn được khoảng nửa tiếng, mọi người luôn cảm thấy chỉ ăn cơm nói chuyện thì quá nhàm chán, có người đề nghị gọi rượu. Bây giờ dự án mua lại của Công nghệ Áo Phương đối với Công nghệ Hoàn Thị sắp bước vào một giai đoạn mới, trọng điểm tiếp theo không còn là do Vân Hòa Capital chủ đạo nữa, mà là do các công ty trung gian như công ty chứng khoán chủ trì, tối nay khó khăn lắm mới tụ tập ăn uống, mọi người dứt khoát không say không về.
Đề nghị này đã nhận được sự đồng ý của phần lớn mọi người.
Lương Chiêu Nguyệt ở trong đó, lại cảm thấy điều này không phù hợp với dự đoán của mình.
Cô tưởng bữa tiệc này nhiều nhất cũng chỉ kéo dài một tiếng rưỡi là sẽ kết thúc, bây giờ nhìn tình hình này, có lẽ sẽ phải náo loạn đến mười một, mười hai giờ đêm.
Lúc hỏi đến cô, cô nói: “Lát nữa tôi còn phải lái xe về, rượu này tôi không uống đâu.”
Người làm trong ngành tài chính để chạy nghiệp vụ thì không thể tránh khỏi việc phải xã giao, tửu lượng của tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết rõ, nghe vậy, có người nói: “Lát nữa gọi tài xế lái thay là được rồi, chuyện đơn giản mà.”
Từ chối nữa thì có chút không biết điều, Lương Chiêu Nguyệt bất đắc dĩ chỉ đành uống theo.
Lúc đó mọi người đang mở rượu chia ly, tiếng ly thủy tinh va vào nhau không ngớt, nhân lúc này, Lương Chiêu Nguyệt lấy điện thoại ra, nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Châu Vân Xuyên.
【Mặt Trăng: Xin lỗi!!! Tình hình có thay đổi, có lẽ trước 9 giờ không đi được rồi ạ.】
Lúc này có lẽ Châu Vân Xuyên đang bận, đợi một lúc, Lương Chiêu Nguyệt vẫn không thấy anh trả lời, mà mọi người lại đang hăng hái nâng ly, sợ mình xem điện thoại quá lộ liễu, Lương Chiêu Nguyệt tắt màn hình úp xuống bàn, tham gia vào bữa tiệc đang hừng hực khí thế này.
Ăn uống gần bốn mươi phút, điện thoại của Lương Chiêu Nguyệt đặt trên bàn reo lên.
Trong phòng bao rộng lớn tiếng ồn quá lớn, đồng nghiệp bên cạnh lại đang cụng ly với cô, ban đầu cô không hề hay biết, mãi đến khi đồng nghiệp bên kia nhắc nhở, cô mới nhận ra.
Cô đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại lên xem thì trên màn hình hiện rõ ghi chú có chữ yz.
Trái tim treo lơ lửng cả tối cuối cùng cũng có một nơi chốn vững chắc, cô không còn quan tâm đến việc có thất lễ hay không, cũng không quan tâm đồng nghiệp sẽ nhìn cô thế nào, cô đặt ly rượu xuống, nói lời xin lỗi với người bên cạnh, cầm điện thoại vội vã rời khỏi phòng bao.
Trong phòng bao người đông, mùi cũng tạp, ra đến bên ngoài, không chỉ không khí trở nên yên tĩnh hơn, mà không khí cũng trở nên trong lành hơn rất nhiều.
Lương Chiêu Nguyệt cố ý đi vòng một đoạn, đến sân thượng bên ngoài.
Ở đây gió lớn, không có mấy người, cô dựa vào lan can sân thượng, bắt máy của Châu Vân Xuyên.
Vừa bắt máy, liền nghe thấy Châu Vân Xuyên nói: “Tiệc tùng khi nào thì kết thúc?”
Vừa uống rượu xong, mặt nóng hổi, Lương Chiêu Nguyệt dùng tay che mặt nói: “Họ đang uống rượu, nhất thời chưa kết thúc nhanh được đâu ạ.”
Sự tiếc nuối trong lời nói của cô hiện rõ.
Châu Vân Xuyên lại nói: “Lát nữa em về thế nào?”
Anh đúng là biết hỏi, Lương Chiêu Nguyệt nói: “Em uống rượu rồi, e là lát nữa phải gọi tài xế lái thay để mang xe về cho anh rồi.”
Đầu dây bên kia có một thoáng im lặng.
Gió đêm se lạnh, khuôn mặt vừa uống rượu xong, bị cơn gió lạnh này thổi qua, không hiểu sao lại có một cảm giác mát mẻ, cũng khiến người ta có một sự thôi thúc.
Đợi đến khi Lương Chiêu Nguyệt phản ứng lại, cô đã nói ra lời trong lòng mình rồi.
Cô nhìn về phía màn đêm đen kịt xa xa nói: “Anh có đến đón em không?”
Không có sự uyển chuyển, không có sự hàm súc, mà là một sự thẳng thắn quả quyết.
Cũng là một sự sai khiến không lời, ngang nhiên.
Cô nghĩ, cô thật là gan.
Lại dám ra lệnh cho anh.
Lần này sự im lặng của Châu Vân Xuyên rất ngắn ngủi, anh nói: “Được, lúc kết thúc thì gọi cho anh, anh qua đón em.”
Điện thoại đã cúp từ lâu, Lương Chiêu Nguyệt vẫn có một cảm giác không chân thật, giống như giây trước còn đang chìm sâu trong vũng lầy, giây sau lại đã ở trên mây. Cô dựa vào lan can, ngẩng đầu, để mặc cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua má.
Lúc quay lại nhà hàng, cô vẫn còn kích động.
Cô nghĩ, thật là không có tiền đồ.
Rõ ràng khoảng thời gian này Châu Vân Xuyên đã đón mình không ít lần, có mấy lần đều là anh chủ động đề nghị đến đón, lần này chỉ là đổi thành cô đề nghị, lại khiến cô vui đến vậy.
Có lẽ vì đối phương là Châu Vân Xuyên, cho nên cô đặc biệt khoan dung với sự không có tiền đồ của mình lúc này.
Trước khi vào phòng bao, cô đến nhà vệ sinh một chuyến.
Vừa đến cửa, liền nghe thấy bên trong có người nói chuyện, ngoài Dương Vũ Hân, còn có một đồng nghiệp mà Lương Chiêu Nguyệt không quen lắm, trong lúc tiến thoái lưỡng nan, cô nghe thấy tên của mình.
Dương Vũ Hân nói: “Cái cô Lương Chiêu Nguyệt đó không biết cặp với ai rồi, trước đây ăn một suất cơm hộp 20 tệ còn không nỡ, tự mình ăn tương ớt Lão Can Ma với bánh bao, bây giờ lại lái Bentley.”
Đồng nghiệp nói: “Không phải là công ty tạm thời cho cô ấy mượn xe sao?”
“Cô cũng tin à? Tôi vừa hỏi rồi, công ty người ta căn bản không có xe cho mượn. Trước đây Lục Bình đã đối xử đặc biệt với cô ta, dự án nào cũng mang theo cô ta. Lần này chuyển sang công ty bên B, vẫn sống tốt như diều gặp gió, nghe nói đơn xin đi công tác New York lần này của cô ta còn là do Từ tổng đặc biệt phê duyệt nữa đấy.”
“Dương Vũ Hân, tôi xem như đã nhìn ra rồi, vừa rồi cô trước mặt mọi người nói chuyện xe của cô ta, là cố ý làm khó người ta phải không?”
Dương Vũ Hân bị nói trúng, ném tờ giấy ăn trong tay, nói: “Trước đây cô ta đeo một chiếc túi tote lớn 30 tệ, ngoài việc rẻ và đựng được nhiều đồ, thì không có ưu điểm nào khác, cô xem chiếc túi cô ta đeo trên người hôm nay tuy không phải là túi hàng hiệu quen thuộc, nhưng đó cũng là một chiếc túi gần sáu nghìn tệ, trước đây cô ta đeo nổi không?”
Đồng nghiệp nói: “Đó cũng là do người ta có bản lĩnh, trong ngành của chúng ta cũng không hiếm.”
Dương Vũ Hân nói: “Tôi chỉ tò mò ,người cô ta cặp có phải là Từ Minh Hằng của Vân Hòa Capital không.”
“Rõ ràng không phải là gu của Từ Minh Hằng, cô xem Từ Minh Hằng ngày nào cũng tán tỉnh người này người kia, có ai anh ta thật lòng đâu. Tôi khuyên cô vẫn nên sớm từ bỏ anh ta đi, loại người này xem cho vui thôi, đừng có dính vào vũng nước đục này.”
Dương Vũ Hân vẫn còn tò mò: “Vậy anh ta không thật lòng, sao dịp Tết lại sắp xếp cho Lương Chiêu Nguyệt đi nước ngoài?”
Đồng nghiệp nói: “Có lẽ người ta ưu tú thì sao, những gì cô ta làm cô cũng đã thấy rồi, có những tài liệu và dữ liệu sắp xếp còn đầy đủ hơn cả chúng ta. Hơn nữa cô ta cũng đã kết thúc công việc ở đây rồi, quan tâm cô ta làm gì, chi bằng quan tâm đến chính chúng ta, sắp đến giai đoạn báo cáo rồi, kỳ nghỉ lại mất rồi…”
Tiếng người bên trong dần nhỏ lại, Lương Chiêu Nguyệt cũng không tiện nghe tiếp, quay người rời đi, vòng sang nhà vệ sinh bên kia.
Chỉ là sau tình tiết nhỏ này, sự phấn khích của cô đã bị sự bình tĩnh thay thế.
Về đến chỗ ngồi, mọi người đang uống đến cao hứng, Lục Bình không biết từ lúc nào đã đổi sang ngồi bên cạnh cô, lúc này thấy cô trở về, liền hỏi cô sao lại nghe điện thoại lâu như vậy, Lương Chiêu Nguyệt nói: “Là một cuộc điện thoại từ nhà, nói hơi lâu một chút.”
Lục Bình nói: “Bố mẹ em à?”
Cô ậm ừ cho qua, đồng thời cố ý liếc nhìn Dương Vũ Hân, người sau nhìn cô vài giây, rồi bình tĩnh dời tầm mắt.
Nửa sau, mọi người lần lượt uống rượu nói chuyện. Có người nói về công việc, gia đình, cũng có người nói về một số thay đổi tình hình trên thị trường vốn hiện nay, Lương Chiêu Nguyệt lặng lẽ lắng nghe, coi như là tích lũy kiến thức, nghe cũng khá hứng thú.
Lúc sắp kết thúc, cô mở điện thoại gửi một tin nhắn cho Châu Vân Xuyên.

Lúc màn hình điện thoại sáng lên, Châu Vân Xuyên đang họp cấp cao.
Cuộc họp này vốn dĩ được lên kế hoạch dời sang chiều mai, nhưng vì kế hoạch tối nay của Châu Vân Xuyên có thay đổi, mấy vị cấp cao ngày mai lại phải ra ngoài, thư ký sau khi thống kê thời gian của mọi người, liền quyết định cuộc họp sẽ diễn ra vào buổi tối.
Châu Vân Xuyên liếc qua một cái, là do Lương Chiêu Nguyệt gửi.
Bữa tiệc tối nay của cô có lẽ sẽ bị trì hoãn, không thể theo đúng hẹn ban đầu được.
Mấy ngày nay công việc tuy bận, nhưng phần lớn thời gian buổi tối của họ đều ở bên nhau. Đột nhiên liếc thấy tin nhắn này, Châu Vân Xuyên có một cảm giác khác lạ, giống như quỹ đạo đã định đột nhiên bị lệch đi, anh hơi không quen.
Nhưng nếu nói thực sự có bao nhiêu không quen, thì cũng không có, trước đây đều là một mình trải qua.
Cuộc họp tối nay khá quan trọng, anh không thể rời đi giữa chừng, cộng thêm việc còn một lúc nữa là kết thúc, Châu Vân Xuyên dằn xuống ý định trả lời cô, nghĩ rằng lát nữa sẽ gọi điện cho cô, liền tắt màn hình điện thoại, tập trung tinh thần tiếp tục nghe nội dung cuộc họp.
Mười phút sau cuộc họp kết thúc.
Châu Vân Xuyên đang định cầm điện thoại về văn phòng, lại bị giám đốc bộ phận mua bán và sáp nhập số ba gọi lại.
Cứ thế trì hoãn một lúc, đến văn phòng, thư ký lại mang đến một chồng tài liệu cần ký.
Châu Vân Xuyên cầm điện thoại lên xem giờ, chưa đến chín giờ, cách thời gian kết thúc tiệc của Lương Chiêu Nguyệt còn xa, anh liền ký trước các tài liệu.
Lúc ký xong, một vị khách không mời mà đến bước vào văn phòng của anh.
Là Từ Minh Hằng, tay xách hai hộp cơm.
Châu Vân Xuyên nghĩ, tối nay sao người và việc cứ nối đuôi nhau đến, khiến anh ngay cả thời gian gọi một cuộc điện thoại cũng không có.
Từ Minh Hằng họp xong vốn định về nhà ngâm mình trong bồn tắm, nghỉ ngơi sớm để lấy lại tinh thần, người vừa bước ra khỏi văn phòng, thấy đèn văn phòng của Châu Vân Xuyên vẫn còn sáng, nghĩ một lúc, liền xuống lầu mua một ít đồ ăn mang lên.
Lúc này, anh ta đặt hai túi đồ ăn lên bàn, cảm thấy thiếu thiếu gì đó, lại về văn phòng của mình lấy một chai rượu, lúc quay lại, thấy Châu Vân Xuyên vẫn còn ngồi trước bàn làm việc, thực sự không nhịn được nữa, nói: “Cơm nước thơm phức thế này, cậu vẫn không bị cám dỗ mà tiếp tục làm việc, quả nhiên là cảnh giới của người này, đúng là khác biệt giữa người và súc sinh.”
Châu Vân Xuyên không ngẩng đầu hỏi: “Ai là súc sinh?”
Từ Minh Hằng thầm lườm một cái, vừa mở rượu vừa nói: “Là tôi là tôi, được chưa, cậu mau ăn cơm đi” Rồi lại trêu chọc “Mấy hôm trước bận đến mấy, tan làm cũng đúng giờ lắm mà, tối nay sao lại tăng ca rồi, bị ai đó bỏ rơi à?”
Lương Chiêu Nguyệt cùng những người ở Chứng khoán Ngân Hải đi ăn tiệc anh ta biết, vì trong đó còn có bốn người bên Vân Hòa Capital, lúc một nhóm người xuống lầu, anh ta tình cờ gặp được.
Châu Vân Xuyên cuối cùng cũng chịu ngẩng đầu khỏi máy tính nhìn anh ta, ánh mắt lạnh lùng: “Cậu rảnh rỗi quá nhỉ.”
Từ Minh Hằng cười hì hì: “Gần đây An An không tìm tôi nữa, tôi chẳng phải là rảnh rỗi sao.”
Anh ta tuy đang cười, nhưng sự thất vọng trong lời nói lại hiện rõ.
Châu Vân Xuyên liếc nhìn anh ta, đóng máy tính xách tay lại, đứng dậy đi qua.
Từ Minh Hằng là người thẳng tính, Châu Vân Xuyên vừa ngồi xuống, anh ta liền hỏi: “An An rốt cuộc làm sao vậy? Cô ấy đã gần ba tháng không thèm để ý đến tôi rồi.”
Châu Vân Xuyên rót một ly nước ấm, nghe vậy, ra vẻ không liên quan đến mình: “Chuyện của hai người, cậu đi mà hỏi con bé.”
“Này, có phải là bạn bè không vậy, lần trước cậu cũng bảo tôi hỏi cô ấy, nếu cô ấy chịu nói với tôi, tôi còn tìm cậu làm gì?”
Châu Vân Xuyên không đáp lời.
Từ Minh Hằng chuyển chủ đề, “Nói đi cũng phải nói lại, cậu cũng giả vờ giỏi thật. Chiều nay Lương Chiêu Nguyệt ở ngay trước mặt cậu, cậu lại giả vờ như không thấy? Cái định lực này chậc chậc chậc…”
Châu Vân Xuyên cuối cùng cũng có chút phản ứng, anh đặt ly nước xuống: “Cậu muốn nói gì?”
Từ Minh Hằng nói: “Không phải là quan tâm đến hai người sao, tôi đâu giống cậu vô tình vô nghĩa, dù sao cũng quen biết ba mươi năm rồi, bên này tôi có chuyện, cậu cũng không quan tâm.”
Nói đến chỗ đau lòng, anh ta uống liền hai ly rượu trắng.
Châu Vân Xuyên lạnh lùng quan sát, chỉ nói: “Bà cụ hy vọng con bé đọc sách nhiều hơn, không nên suy nghĩ lung tung.”
Liễu Y Đường không ưa anh ta, chuyện này Từ Minh Hằng biết.
Anh ta thấy Châu Vân Xuyên không uống một giọt rượu nào, vô tình hỏi một câu: “Sao chỉ uống nước không uống rượu?”
Châu Vân Xuyên nói: “Tài xế trợ lý đều đã tan làm rồi, lát nữa tôi còn có chút việc.”
Ý tứ không thể rõ ràng hơn, lát nữa xử lý công việc còn phải tự mình lái xe, Từ Minh Hằng lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng: “Trước đây không phải đều gọi tài xế lái thay sao?”
Châu Vân Xuyên im lặng không lên tiếng, cầm điện thoại lên xem, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Từ Minh Hằng không nghĩ nhiều, lại uống thêm mấy ly rượu nói: “Hôm qua gặp lão Diêu hẹn anh ta ra ngoài uống một ly, anh ta từ chối, nói là đang chuẩn bị cho việc có em bé. Thời gian trôi nhanh thật, thoáng chốc, mọi người đều đã thành gia lập nghiệp, tôi còn nghĩ sẽ kéo cậu làm đệm lưng, ai ngờ cậu lại kết hôn, bây giờ còn chung sống với người ta rất tốt.”
Câu nói sau này khiến Châu Vân Xuyên nhướng mày, anh nói: “Vậy à?”
“Chứ còn gì nữa? Trước đây cậu là kẻ cuồng công việc, bây giờ dù bận đến mấy cũng phải dành thời gian về nhà ăn cơm. Trước đây muốn tìm cậu ăn cơm nói chuyện phiếm, mười lần thì có chín lần là không tìm được người. Con người một khi đã có gia đình là khác hẳn.”
Biết anh ta đang ám chỉ điều gì, Châu Vân Xuyên trầm ngâm vài giây: “Tôi trước giờ luôn tôn trọng mọi quyết định của An An, bà cụ chỉ là không ưa con bé cứ chạy theo cậu, nhưng bao nhiêu năm nay cũng chưa ra tay ngăn cản.”
Tốn bao nhiêu nước bọt, cuối cùng cũng nghe được chút thông tin hữu ích, Từ Minh Hằng thở dài một tiếng, nói ra suy nghĩ thật của mình, “Tôi nhìn cô ấy lớn lên, tôi và cô ấy cách nhau mười tuổi, tôi thế nào cũng cảm thấy chuyện này có chút súc sinh.”
Nói rồi, anh ta còn nhìn Châu Vân Xuyên với ánh mắt đầy ẩn ý.
Châu Vân Xuyên biết trong lòng anh ta đang nghĩ gì “Tôi và Lương Chiêu Nguyệt tình hình không giống nhau.”
“Chỗ nào không giống? Hợp đồng hôn nhân, chênh lệch 8 tuổi, nhìn thế nào cũng thấy cậu chiếm tiện nghi của người ta rồi.”
“Trước khi làm việc đôi bên đã nói rõ ràng, sau khi làm việc không bàn ai thiệt ai hơn.”
Từ Minh Hằng “hờ” một tiếng, mỉa mai nói: “Không phải chứ, cậu đã chung sống với người ta tốt như vậy rồi, sao vẫn còn suy nghĩ này?”
Châu Vân Xuyên bình thản hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì à?”
Từ Minh Hằng lập tức cảm thấy rượu trong tay cũng không còn thơm nữa: “Một người khiến cậu cảm thấy có cảm giác gia đình, khiến cậu thay đổi việc toàn tâm toàn ý lao đầu vào công việc, dành thời gian tan làm về nhà ăn cơm, cậu vẫn cảm thấy các người chỉ là quan hệ hợp tác sao?”
Châu Vân Xuyên cần phải sửa lại cho anh ta: “Là cô ấy cảm thấy nơi đó có cảm giác gia đình.”
“Vậy không phải đều là nhà của hai người sao, chung sống lâu như vậy rồi, cậu đừng nói với tôi, cậu không coi nơi đó là nhà rồi.”
Châu Vân Xuyên nhướng mày không phản bác.
Từ Minh Hằng từ trong túi lấy ra một bao thuốc, châm một điếu, hút một hơi, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, liền ném bao thuốc cho anh, nói: “Uống rượu ảnh hưởng đến việc lái xe của cậu, hút thuốc thì chắc không ảnh hưởng nhỉ.”
Châu Vân Xuyên gõ ra một điếu thuốc, dùng bật lửa châm, hít một hơi sâu, rồi thở ra.
Trong làn khói lượn lờ, Từ Minh Hằng chậc chậc cảm khái: “Đàn ông đúng là thứ không ra gì, một bên hưởng thụ sự nhiệt tình của người ta, một bên lại đứng ngoài quan sát một cách thản nhiên, ai nghe xong cũng phải nói một tiếng tuyệt.”
Lời này chỉ dâu mắng hòe đối tượng là ai, không cần nói cũng biết, Châu Vân Xuyên im lặng hút thuốc.
Thấy anh không hề động lòng, Từ Minh Hằng không nguôi giận, nói: “Biết tại sao tôi không ở bên An An không? Làm người là phải có thể diện, mà tôi lại không hạ được cái thể diện đó xuống.”
Châu Vân Xuyên thản nhiên: “Chuyện tình cảm biến số quá nhiều, chỉ nhìn trước mắt mới là quan trọng nhất, về phương diện này tôi và Lương Chiêu Nguyệt đã đạt được sự đồng thuận.”
Từ Minh Hằng còn muốn nói gì đó, thì thấy Châu Vân Xuyên vừa mới nói những lời lạnh lùng vô tình như vậy, đã cầm thuốc đứng dậy đi đến trước cửa sổ sát đất.
Anh đẩy cửa sổ ra, thổi gió một lúc, nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, như thể cảm thấy đã đến lúc, anh bấm hai lần trên màn hình, sau đó cầm điện thoại áp vào tai.
Điện thoại reo một lúc, đầu dây bên kia mới bắt máy, giọng anh dịu dàng đi rất nhiều, hỏi: “Tiệc tùng kết thúc chưa?”
Cái giọng điệu này không cần đoán, Từ Minh Hằng liền chắc chắn cuộc điện thoại này là gọi cho Lương Chiêu Nguyệt.
Đầu dây bên kia nói gì đó, anh gạt tàn thuốc hỏi: “Lát nữa em về thế nào?”
Đầu dây bên kia không biết lại nói gì, lần này sự im lặng của anh có chút lâu, lâu đến mức Từ Minh Hằng, một người ngoài cuộc, cũng cảm thấy Châu Vân Xuyên rất không ổn, không biết qua bao lâu, Châu Vân Xuyên hút một hơi thuốc, nói: “Được, lúc kết thúc thì gọi cho anh.”
Cuộc gọi kết thúc, Châu Vân Xuyên quay người lại, đặt điện thoại lên bàn, đồng thời dụi tắt điếu thuốc, tự mình rót một ly nước.
Là một người ngoài cuộc, Từ Minh Hằng quả thực kinh ngạc trước hành vi này của anh.
Anh ta thực sự không thể tin được: “Trước đó cậu còn nói với tôi, hai người là quan hệ hợp tác, kết quả cậu ngay cả rượu cũng không uống với tôi, ngay cả công việc cậu yêu thích nhất cũng không làm, chỉ chăm chăm đợi qua đón cô ấy, cậu không cảm thấy hành vi của mình rất mâu thuẫn sao?”
Châu Vân Xuyên đương nhiên không cảm thấy nói: “Điều này rất mâu thuẫn à?”
Nói nhảm!
Từ Minh Hằng rất muốn hỏi một câu, cậu thật sự không phải là miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo sao?
Bề ngoài giả vờ vô cùng mạnh mẽ, thực chất lại quan tâm đến mức không chịu nổi.
Từ Minh Hằng nói: “Châu Vân Xuyên, cậu có phân biệt được ranh giới giữa thích và yêu không? Thật sự không phải là tôi nói cậu, tôi thế nào cũng cảm thấy cậu bây giờ đang ở trong trạng thái rất tận hưởng việc yêu đương, nhưng khi liên quan đến những vấn đề thực tế lâu dài như hôn nhân, cậu lại dường như chưa từng cân nhắc qua” Dừng lại một chút, anh ta khẽ bổ sung một câu “Mặc dù cậu và Lương Chiêu Nguyệt đã sớm kết hôn rồi.”
Châu Vân Xuyên liếc anh ta một cái như nhìn kẻ ngốc.
Rốt cuộc biết có những chủ đề không thể nói sâu, dù là anh em tốt bạn bè tốt từ nhỏ đến lớn, chút tự giác này Từ Minh Hằng vẫn có.
Anh ta chỉ nói đến đó, dù sao thì tình anh em đã làm đến mức này, những gì anh ta nhắc nhở đều đã nói, còn về việc Châu Vân Xuyên có nghe hiểu nghe lọt tai hay không, thì đó là chuyện của anh.
Cuối cùng, Từ Minh Hằng chỉ nói: “Hy vọng trong tương lai không xa cậu vẫn nghĩ như vậy, và cậu sẽ không có ý định hối hận.”
Châu Vân Xuyên không coi lời này là chuyện gì to tát.
Nửa tiếng sau đó, Từ Minh Hằng rúc trên sofa tiếp tục mượn rượu giải sầu, còn Châu Vân Xuyên thì về bàn làm việc bận rộn công việc, cho đến khi điện thoại rung lên một cái, anh mới dừng lại.
Mười giây trước, Lương Chiêu Nguyệt gửi một tin nhắn.
【Mặt Trăng: Lát nữa anh đợi em ở địa chỉ này, em sẽ đi bộ qua tìm anh. Được không ạ?】
Ngay dưới tin nhắn này là một thông tin định vị.
Châu Vân Xuyên liếc nhìn dòng chữ cuối cùng của khung định vị, mở định vị ra, anh quả thực không nhìn nhầm, Lương Chiêu Nguyệt gửi cho anh thực sự là vị trí của một trạm xe buýt.
Từ Minh Hằng không biết từ lúc nào đã ghé qua, nhìn thấy tin nhắn này, không nể mặt mà cười phá lên: “Ha ha ha ha ha Châu Vân Xuyên, quả báo đến rồi đây, khó khăn lắm mới đi đón người ta một lần, kết quả người ta lại đưa cho cậu một trạm xe buýt gần đó để đợi. Đúng là, cũng đáng đời cậu có ngày bị người ta xem thường.”
Từ Minh Hằng vừa không che giấu mà cười lớn, vừa đi về phía cửa, lúc rời đi anh ta còn không quên bỏ đá xuống giếng: “Lần trước Lương Chiêu Nguyệt gửi cho cậu ảnh bàn tay, tôi còn tưởng hai người đang chơi trò tình yêu bí mật gì đó, lần này xem như đã hiểu rồi, cậu ấy à thật sự đặc biệt không được lòng người.”
Nói xong, Từ Minh Hằng dứt khoát đóng sầm cửa lại.
Như thể đã hả giận, tiếng đóng cửa của anh ta đặc biệt lớn.
Cửa “rầm” một tiếng đóng lại, những lời chế nhạo đó lập tức biến mất không còn một dấu vết.
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh, Châu Vân Xuyên dựa vào lưng ghế ấn vào huyệt thái dương.
Hồi lâu trôi qua, anh đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác vest trên giá, khoác lên khuỷu tay, rời khỏi văn phòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng