Trình Nghê đang thu dọn vali bay thì nhận được tin nhắn WeChat từ Tằng Trinh, hỏi cô đã về đến nhà chưa. Cô nhắn lại một câu, vừa định đặt điện thoại xuống thì WeChat lại hiện thông báo là nhóm lớp cấp ba, lớp 3 trường Nhất Trung Ngọc Thị.
Trình Nghê liếc nhìn vài dòng, thấy trong nhóm đang rôm rả bàn chuyện tổ chức họp lớp.
Nhóm này là do một bạn nam cùng lớp kéo cô vào cách đây hai năm, khi tình cờ nhận ra cô trong một chuyến bay mà cô đang phục vụ. Sau đó người đó còn theo đuổi cô một thời gian, chỉ là Trình Nghê vốn là người khá chú trọng ngoại hình, đối với anh ta thật sự không có hứng thú.
Không mấy bận tâm đến nhóm chat, Trình Nghê gom đồ bẩn cho vào máy giặt, sau đó vào phòng tắm rửa mặt, đắp mặt nạ dưỡng da. Lúc quay lại ngồi xuống ghế sofa, thấy điện thoại vẫn rung liên tục. Cô mở WeChat ra, thấy có người tag mình trong nhóm, là lớp phó thể dục, hỏi cô có đến không.
Trình Nghê nhắn lại:
“Cụ thể là khi nào?”
Lớp phó:
“Chắc là thứ bảy tuần sau. Lâu rồi không gặp, Trình đại mỹ nữ, cùng tụ họp chút đi~”
Trình Nghê:
“Nếu hôm đó tôi không có lịch bay thì sẽ đi.”
Tới thứ bảy tuần sau, đúng lúc cô được nghỉ, ngủ một mạch tới tận hai giờ chiều. Cô dậy tắm rửa, trang điểm, chuẩn bị xong cũng gần ba giờ. Trước khi ra khỏi nhà, cô nhận được điện thoại từ mẹ, bà Trình Thục Mi.
Không một lời hỏi han, bà vào thẳng vấn đề:
“Chuyển cho mẹ hai vạn.”
Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu. Từ khi năm ngoái bà quen một người đàn ông nhỏ hơn mình hai mươi tuổi, bà cứ thỉnh thoảng lại vay tiền cô. Miệng nói là vay, nhưng đến giờ chưa từng trả lại lần nào.
Trình Nghê bật cười lạnh lùng:
“Mẹ đúng là sống càng ngày càng ngược. Hồi còn trẻ ít ra cũng là đàn ông cho mẹ tiền. Giờ già rồi, sao lại thành mẹ đi cho đàn ông tiền thế?”
Trình Thục ai bị con gái nói trúng tim đen, mặt mày sượng sùng, lập tức nổi giận:
“Trình Nghê, con còn coi mẹ là mẹ nữa không? Mẹ vất vả nuôi con lớn từng này, giờ chỉ xin con chút tiền, con lại nói ra mấy câu châm chọc như vậy. Mẹ già rồi, đàn ông cũng chẳng ai để mắt tới mẹ nữa. Nhưng mẹ cũng nhắc con một câu, con yêu đương bao nhiêu người rồi? Nhân lúc còn trẻ, còn chút nhan sắc thì mau tìm một người tử tế mà lấy đi, chứ không khéo sau này, con cũng thảm như mẹ thôi.”
Về ngoại hình, Trình Nghê thừa hưởng những đường nét nổi bật từ mẹ mình. Còn về tính cách, hai mẹ con cũng giống nhau ở điểm miệng lưỡi sắc sảo, hễ biết đối phương đau ở đâu là lập tức đâm thẳng vào chỗ đó không chút nương tay.
Trình Nghê không muốn tranh cãi thêm với mẹ, dứt khoát cúp máy. Nhưng sau cuộc gọi, tâm trạng cô vẫn chưa thể bình ổn lại, thậm chí chẳng còn hứng thú ra khỏi nhà nữa. Cô ngả người lên sofa, ngồi thất thần một lúc.
Từ nhỏ, mẹ cô vốn không phải một người mẹ đúng nghĩa. Vì lối sống phóng túng của Trình Thục Mi, Trình Nghê thời bé thường xuyên nghe hàng xóm xì xào bàn tán. Họ không chỉ nói xấu mẹ cô mà còn bóng gió về cô, bảo không biết con gái lớn lên có "nối gót mẹ" hay không.
Vậy nên, dù Trình Nghê có xinh đẹp đến mấy, những người quanh khu vẫn chẳng ai muốn làm mối cho cô. Cô biết mình không thể để bản thân trượt dài trong cảm xúc tiêu cực. Càng lúc như thế này, càng không nên ở một mình.
Trình Nghê đứng dậy, vào phòng lấy áo khoác và túi xách, rồi ra khỏi nhà để đi dự buổi họp lớp.
Từ sáng sớm trong nhóm lớp đã gửi định vị, là một khách sạn khá sang trọng nằm ở trung tâm thành phố. Khi Trình Nghê đến nơi, mới phát hiện ra buổi “họp lớp” này thực ra chẳng có bao nhiêu người. Dù nói là gặp mặt, nhưng không phải dịp lễ Tết gì, ai nấy đều bận bịu công việc, phiêu bạt khắp nơi, khó mà tụ họp đông đủ. Cũng chỉ có khoảng mười mấy người tham dự.
Một nam sinh viên cũ hồ hởi tiến lại gần:
“Trình Nghê, cậu càng ngày càng xinh ra đấy! Họp lớp mà không dắt người yêu đến à?”
Trình Nghê mỉm cười đáp:
“Người yêu nào chứ, tớ vẫn độc thân.”
Cậu bạn ngạc nhiên:
“Không thể nào! Cậu đẹp thế mà vẫn độc thân à? Cần tớ làm mối cho không?”
Trình Nghê cười khẽ:
“Được thôi, nếu có trai tốt, thì giúp tớ để ý nhé.”
Cậu bạn nửa đùa nửa thật:
“Vậy cậu thấy tớ thế nào?”
Ngay lúc đó, phía sau vang lên tiếng bước chân. Trình Nghê quay đầu lại, là lớp trưởng Tôn Lương, phía sau anh ta còn có hai người đàn ông. Một trong số đó là bác sĩ Triệu. Người còn lại đeo kính, nhìn trông rất quen.
Trình Nghê không mất quá nhiều thời gian để nhớ ra. Khi Tôn Lương gọi mọi người ngồi xuống, cô liền nhận ra người kia là Dương Trác, bạn thân của Triệu Nghiễn Châu, cũng chính là người từng hỏi bác sĩ Triệu câu hỏi về cô khi ấy: “Cậu thấy cô ấy thế nào?” Là kẻ "gây họa" hôm đó.
Triệu Nghiễn Châu cũng có phần bất ngờ khi gặp Trình Nghê ở đây, nhưng trên mặt anh chẳng để lộ biểu cảm gì.
Anh vốn chỉ theo Dương Trác ra ngoài ăn tối, chẳng ngờ lại gặp Tôn Lương dưới sảnh. Tôn Lương nói lớp đang tổ chức họp mặt, liền rủ hai người lên chung vui. Hồi cấp ba, Triệu Nghiễn Châu, Dương Trác và Tôn Lương đều chơi bóng rổ cùng nhau, xem như có chút quen thân. Triệu Nghiễn Châu vốn không mặn mà với mấy buổi tụ tập kiểu này, nhưng lại không thoát nổi cái tính ham náo nhiệt của Dương Trác.
Không khí bàn tiệc khá náo nhiệt, các bạn nam lần lượt rót rượu cho Trình Nghê, cô cũng không từ chối. Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ tay ngắn ôm sát người, để lộ phần cánh tay trắng nõn, thon dài. Lúc trò chuyện, cô thường đặt tay lên sau gáy, hơi nghiêng đầu nhìn người đối diện, vừa thoải mái lại vừa mang chút mê hoặc.
Tôn Lương cụng ly với Triệu Nghiễn Châu:
“Bác sĩ Triệu, đang nghĩ gì thế? Nghe nói năm ngoái cậu đi nước R tu nghiệp, thế nào, có mở mang được gì không?”
Triệu Nghiễn Châu thu ánh mắt lại, nhàn nhạt đáp:
“Cũng bình thường.”
Tôn Lương cười:
“Sau này tớ mà đau đầu cảm cúm gì, phải tìm cậu khám mới được.”
Triệu Nghiễn Châu đáp tỉnh bơ:
“Tớ làm ngoại khoa, không phải bác sĩ đa khoa.”
Buổi tụ họp kéo dài đến tận gần 9 giờ tối mới kết thúc. Trình Nghê hôm nay uống hơi nhiều, cô có phần hơi choáng nhưng vẫn còn đi được. Cô đứng ven đường gọi xe, có bạn nam ngỏ ý muốn đưa về nhưng cô từ chối. Dù hơi say, nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo, lúc này mà lên xe cùng đàn ông, chẳng ai nói trước được sẽ có chuyện gì.
Ngay lúc này, điện thoại rung lên, một tin nhắn hiện ra khiến nụ cười trên mặt cô hơi thu lại. Là tin nhắn từ lớp phó thể dục, người nãy giờ vẫn trò chuyện khá sôi nổi với cô trên bàn tiệc, anh ta gửi cho cô số phòng khách sạn.
Trình Nghê tự hiểu, tối nay cô có hơi buông thả, cố tình trêu đùa. Lý do, phần lớn là vì cú điện thoại từ mẹ cô, Trình Thục Mi. Mẹ nói đúng, có lẽ một ngày nào đó, cô cũng sẽ trở thành kiểu phụ nữ như mẹ, bởi trong người cô cũng chảy dòng máu đó. Có vẻ như chỉ cần một cái liếc mắt, cô cũng có thể dễ dàng lên giường với đàn ông.
Khi bữa tiệc tan, Triệu Nghiễn Châu vừa kết thúc cuộc gọi thì phát hiện trước cửa quán chỉ còn lại một mình Trình Nghê, khoác áo choàng đen đứng trong gió đêm. Anh hơi ngạc nhiên vì suốt buổi tiệc không thiếu người bày tỏ thiện ý với cô, mà cô cũng ứng đối rất khéo léo, không giống kiểu sẽ bị "bỏ lại".
Lúc này Trình Nghê cũng quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau. Thấy bước chân cô hơi loạng choạng, Triệu Nghiễn Châu không nhịn được cất tiếng:
“Để tôi đưa cô về.”
Trình Nghê nhìn anh, cười khẽ, giọng mang theo ý trêu đùa lẫn chua cay:
“Bác sĩ Triệu cũng muốn rủ tôi đi mở phòng à?”
Triệu Nghiễn Châu cau mày nhìn cô, dường như đang phân biệt xem câu nói vừa rồi là lời vô thức khi say hay cô thật sự tỉnh táo. Anh chăm chú nhìn gương mặt cô một lúc lâu, lại phát hiện trong ánh mắt cô mang theo một chút tức giận bất đắc dĩ, khiến anh có phần bất ngờ. Giọng anh trầm xuống, bình tĩnh đáp:
“Không phải người đàn ông nào nhìn thấy cô cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó.”
Trình Nghê khẽ cười, nụ cười mang theo sự nhẹ nhàng như thể hơi men vừa tan đi, ngữ khí cũng dịu lại mà đón nhận ý tốt của anh:
“Vậy thì... làm phiền bác sĩ Triệu đưa tôi về một chuyến.”
Triệu Nghiễn Châu lại nhìn cô thêm một lần nữa, hình như vẫn chưa quen với sự thay đổi chóng mặt trong thái độ của cô, lúc thì như một con nhím xù lông sẵn sàng tấn công, lúc lại như chú chó con ướt mưa, yếu mềm và tĩnh lặng.
Chiếc xe đỗ trong bãi phía sau nhà hàng, Trình Nghê đi sau anh một bước, lặng lẽ theo sau tìm xe. Bóng lưng anh rất rộng, gần như che khuất cả cô phía sau. Xe vẫn là chiếc lần trước — RX300. Lần này, Trình Nghê không ngồi ghế sau nữa, cô bước thẳng lên ghế phụ phía trước.
Trên đường đi cả hai không trò chuyện. Trình Nghê co người lại trong ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. Cơn say bắt đầu khiến đầu cô đau âm ỉ, cô bắt đầu hối hận vì tối nay đã không kiềm chế bản thân. Ánh đèn đường lướt qua khuôn mặt cô, Triệu Nghiễn Châu liếc nhìn.
Không thể phủ nhận rằng bản thân cô có đủ điều kiện để khiến đàn ông động lòng. Giờ phút này, cô rúc người trong ghế, mái tóc dài vốn được vuốt gọn sau tai giờ hơi rối, vài sợi lòa xòa bên thái dương, khiến gương mặt thêm phần dịu dàng, mơ hồ xen lẫn một vẻ mềm mại khiến người ta khó rời mắt.
Bất chợt một tiếng còi xe sắc nhọn vang lên ngoài cửa sổ, Triệu Nghiễn Châu thu lại ánh nhìn. Trình Nghê nhíu mày mở mắt, không ngờ bản thân lại có thể thiếp đi trên xe, ánh mắt còn hơi ngơ ngác.
Sau khi lấy lại chút tỉnh táo, cô ngồi thẳng người hơn, quay sang hỏi anh:
“Sắp đến chưa vậy?”
Giọng nói của cô, mềm nhẹ tựa như đang thì thầm với người yêu, mang theo một chút làm nũng lặng lẽ. Triệu Nghiễn Châu khựng lại một chút, rồi trả lời:
“Còn khoảng mười phút nữa.”
