Tối hôm đó, Triệu Nghiễn Châu không về nhà mà ở lại bệnh viện cùng Trình Nghê.
Khi tỉnh dậy, Trình Nghê phát hiện không biết từ lúc nào mình đã tựa đầu vào vai anh ngủ suốt cả đêm. Cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn anh, anh vẫn nhắm mắt, gương mặt lộ ra vài phần mệt mỏi. Trình Nghê nhẹ nhàng rời khỏi vai anh, cố gắng không gây tiếng động, nhưng động tác đó vẫn làm anh tỉnh giấc. Anh hơi cau mày, mở mắt, cúi xuống nhìn cô:
“Dậy rồi à?”
Trình Nghê vội vàng tránh ánh mắt anh, đứng dậy, đưa tay chỉnh lại tóc, chỉ khẽ “ừ” một tiếng nhạt nhẽo.
Triệu Nghiễn Châu cũng đứng dậy, giơ tay xoay xoay bả vai đã tê cứng, nói:
“Tôi đi mua bữa sáng.”
Nói xong, anh mở cửa bước ra ngoài.
Trình Nghê đứng tại chỗ ngẩn ngơ vài giây, rồi quay đầu nhìn về phía giường bệnh. Lúc này mẹ cô đã tỉnh, đang mở mắt nhìn cô. Trình Nghê bước tới, hỏi mẹ có muốn uống nước không.
Trình Thục Mi khẽ gật đầu. Trình Nghê nâng giường lên, rồi đỡ mẹ uống vài ngụm nước. Giọng mẹ cô khàn khàn vang lên:
“Người vừa nãy là bạn trai con à?”
Trình Nghê khựng lại một chút, đáp:
“Không phải, chỉ là một người bạn.”
Trình Thục Mi ra vẻ “mẹ mày đẻ mày ra mày tưởng qua mặt được à?”, nhưng Trình Nghê cũng chẳng buồn giải thích, mặc bà muốn nghĩ sao thì nghĩ. Cô ngồi xuống mép giường, hỏi:
“Chuyện gì đã xảy ra vậy? Có phải gã đàn ông đó đánh mẹ ra nông nỗi này không?”
Trình Thục Mi cố tình che giấu:
“Không nghiêm trọng như con nghĩ đâu.”
Trình Nghê không muốn để mẹ qua mặt dễ dàng như vậy:
“Vậy lát nữa bác sĩ tới khám, con sẽ hỏi rõ, xem là do va chạm bên ngoài hay có nguyên nhân nào khác.”
Biết không giấu được, Trình Thục Mi đành thở dài:
“Chỉ là cãi nhau thôi, rồi xô đẩy nhau một chút.”
Trình Nghê không tin:
“Chỉ xô đẩy mà nghiêm trọng đến mức phải mổ? Lần trước, mấy vết thương trên người mẹ cũng là do hắn đánh đúng không?”
Trình Thục Mi vừa động khẩu là vết thương đã nhói đau, bà nhíu mày lại, đáp qua loa:
“Dù sao thì mẹ cũng đã dứt khoát với hắn rồi, con đừng can thiệp nữa.”
Trình Nghê còn định nói thêm gì đó thì Triệu Nghiễn Châu đẩy cửa bước vào. Cô lập tức ngừng lời, cảm xúc vẫn còn hơi kích động. Triệu Nghiễn Châu nhìn cô một cái, rồi nói: “Ăn sáng trước đi, có gì lát nữa nói sau.”
Trình Thục Mi mấy ngày nay vẫn chưa thể ăn đồ lỏng, chỉ có thể truyền dịch để bổ sung dinh dưỡng. Trong lúc Trình Nghê và Triệu Nghiễn Châu ăn sáng trong phòng bệnh, ánh mắt Trình Thục Mi cứ dán chặt vào mặt Triệu Nghiễn Châu, đến mức ngay cả Trình Nghê cũng bắt đầu cảm thấy không thoải mái, nhưng anh vẫn giữ nguyên vẻ bình thản như thường.
Đợi đến khi Triệu Nghiễn Châu ăn xong, Trình Thục Mi bỗng mở miệng hỏi thẳng:
“Cậu với con bé Nghê nhà tôi là quan hệ gì thế? Người yêu à?”
Trình Thục Mi xưa nay ăn nói thẳng thắn, chẳng vòng vo khách sáo gì. Triệu Nghiễn Châu liếc nhìn Trình Nghê, đáp:
“Bọn cháu là bạn ạ.”
Trình Thục Mi vẫn giữ bộ mặt kiểu “các người cứ lừa mẹ đi”, mỉm cười nói:
“Hôm đó ở nhà bà ngoại nó, nó còn đóng cửa gọi điện cho ai đấy, không phải gọi cho cậu thì là cho ai?”
Trình Nghê không chịu nổi nữa, ngắt lời mẹ:
“Không phải anh ấy. Con với người đó chia tay rồi.”
Trình Thục Mi hơi sững người, nhưng bà cũng từng trải sóng gió, nhận nhầm người cũng không thấy ngại, lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, thoải mái hỏi tên Triệu Nghiễn Châu, làm nghề gì, bố mẹ làm gì…
Trình Nghê nhíu mày, bực mình nói:
“Mẹ, mẹ đang làm cái gì vậy?”
Triệu Nghiễn Châu thì chẳng hề tỏ ra khó chịu, điềm đạm trả lời từng câu một. Trình Thục Mi càng nghe càng hài lòng, thái độ đối với anh cũng trở nên nhiệt tình hẳn lên. Mãi đến khi điện thoại của Triệu Nghiễn Châu đổ chuông mới tạm ngắt đoạn “thẩm vấn thân tình” đó.
Anh bước ra ngoài nghe máy, Trình Nghê cũng đi theo. Anh nhận cuộc gọi ở hành lang, vừa nói chuyện vừa liếc nhìn cô. Bị ánh mắt ấy dõi theo khiến Trình Nghê cảm thấy khó hiểu và hơi mất tự nhiên, cô lập tức quay mặt đi. Gần đây cô có cảm giác mặt mình càng lúc càng mỏng, lại không nhịn được mà lắng nghe anh đang nói gì. Nghe giọng điệu thì dường như là cuộc gọi từ bệnh viện.
Đợi anh cúp máy, cô liền nói:
“Anh có việc thì cứ về trước đi, chỗ mẹ tôi tôi có thể xoay sở được.”
Triệu Nghiễn Châu đáp:
“Không vội, tôi đặt vé máy bay tối mới bay.”
Trình Nghê không kìm được, âm thầm cười khổ vì chính mình lại tự đa tình. Anh lại nhìn cô, nói thêm:
“Tuần này tôi sẽ bận mổ liên tục.”
Trình Nghê khựng lại một lúc, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi bác sĩ đến khám phòng, lại dặn dò thêm mấy điều cần chú ý. Trình Nghê hỏi cần nằm viện bao lâu, bác sĩ bảo khoảng một tuần là có thể xuất viện. Nghe vậy, cô liền gọi điện cho hãng hàng không xin nghỉ phép một tuần. May mà bên công ty không làm khó, đồng ý luôn, nhưng cũng nói rõ là chỉ được nghỉ đúng một tuần.
Sau khi bác sĩ rời đi, tuy Trình Thục Mi trông vẫn còn yếu, nhưng bà cứ trò chuyện mãi với Triệu Nghiễn Châu. Trình Nghê vốn luôn nghĩ Triệu Nghiễn Châu là người ít nói, trầm ổn, chẳng hiểu sao lúc này lại có đủ kiên nhẫn để đối đáp hết những câu hỏi của mẹ cô.
Thật ra Trình Nghê rất ghét kiểu đàn ông màu mè, phô trương. Hồi còn đi học, lớp cô có một nam sinh cùng chuyên ngành học được mấy trò ảo thuật, sáng nào đến lớp cũng bày trò trước mặt các bạn nữ. Mỗi lần như vậy, cô đều thầm cười nhạt. Trong mắt cô, đàn ông nên giống như ngọc thạch ôn nhuận, sáng mà không lóa, trầm tĩnh mà vững vàng.
Đến khi gần đến giờ anh phải ra sân bay, Trình Thục Mi lại bảo Trình Nghê tiễn anh xuống lầu. Trình Nghê viện cớ không yên tâm để mẹ ở lại một mình. Triệu Nghiễn Châu cũng không để cô tiễn, lặng lẽ rời đi. Nhưng khi anh vừa đi khỏi, cô lại không kìm được mà bước tới bên cửa sổ.
Anh nhanh chóng bước ra khỏi tòa nhà nội trú. Giữa dòng người lác đác, bóng lưng cao lớn, vững chãi của anh vẫn nổi bật một cách đặc biệt.
Từ phía sau, mẹ cô cất giọng thản nhiên:
“Hồi nãy bảo con tiễn người ta, con thì không chịu. Giờ lại đứng tần ngần ở cửa sổ nhìn. Nhưng mà không tiễn cũng tốt, con gái mà, trước mặt đàn ông phải biết giữ chừng mực một chút, chứ không người ta lại tưởng dễ nắm bắt.”
Trình Nghê quay lại, bực bội nói:
“Mẹ, mẹ đừng nói mấy chuyện vớ vẩn với anh ấy nữa được không?”
Trình Thục Mi đáp:
“Mẹ nói gì đâu? Chẳng phải chuyện trò bình thường thôi sao. Con thử nghĩ mà xem, cha mẹ nào thấy con gái dẫn đàn ông đến trước mặt mình mà không hỏi han mấy câu? Mẹ thấy Tiểu Triệu bảo ba cậu ấy làm ăn buôn bán, nhưng buôn gì thì con biết không?”
Khi còn quen Dư Dương, Trình Nghê từng nghe anh ta nói qua về gia đình Triệu Nghiễn Châu, mẹ anh là bác sĩ nhãn khoa, còn cha anh là tổng giám đốc của Tập đoàn Dược phẩm Hằng Chu, một tên tuổi lớn trong ngành y dược trong nước. Nhưng chuyện này, ngay cả đồng nghiệp trong bệnh viện cũng ít ai biết, ngay cả Tiểu Chu cũng không rõ, và Trình Nghê cũng không có ý định nói cho mẹ biết.
Thấy con gái không đáp, Trình Thục Mi lại nói tiếp:
“Chuyện mẹ nằm viện, đừng nói cho bà ngoại con biết.”
Trình Nghê cau mày:
“Nếu mẹ thực sự muốn để bà ngoại yên tâm, thì sau khi xuất viện lần này, hãy quay về Hoài thành đi.”
Trình Thục Mi nói: “Mẹ cũng đang tính vậy, xuất viện rồi thì sang chỗ con ở một thời gian, đợi sức khỏe khá hơn rồi mới quay về Hoài thành. Dù gì bà ngoại con tuy tuổi cao nhưng tinh ý lắm, mẹ không muốn để bà phát hiện ra điều gì. Đến lúc đó thì mẹ sẽ tìm một công việc tạm thời bên đó, tiện thể ở gần chăm sóc bà.”
Hai ngày sau, tình trạng của Trình Thục Mi đã khá hơn một chút, có thể ăn được ít đồ loãng.
Một hôm, bà ngoại Trình Nghê gọi video đến, nói rằng nhớ cô. Sợ bà phát hiện ra điều gì, Trình Nghê vội trốn vào nhà vệ sinh để nhận cuộc gọi. Cô phải ở trong đó hơn mười phút mới lấp l**m được cho qua chuyện.
Khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, Trình Nghê liền nghe mẹ hỏi:
“Tiểu Triệu bao giờ lại đến thăm mẹ thế?”
Trình Nghê đáp:
“Anh ấy bận, chưa chắc đã đến. Với lại con với anh ấy chẳng có quan hệ gì cả. Hôm đó anh ấy đến Thanh thành với con chỉ là vì tình huống bất ngờ, trùng hợp anh ấy có mặt thôi, mẹ đừng nghĩ nhiều.”
Trình Thục Mi ra vẻ từng trải, cười cười:
“Mẹ nhìn hai đứa hôm đó, chẳng giống kiểu không có quan hệ gì. Mà giống như từng có gì đó, rồi đang giận dỗi nhau.”
Trình Nghê đôi khi cũng phải khâm phục ánh mắt sắc bén của mẹ mình. Cô cúi đầu dọn dẹp lại chăn trên giường hộ lý, giọng bình thản:
“Giận dỗi gì chứ, mẹ nghĩ nhiều rồi.”
Đến ngày xuất viện, Triệu Nghiễn Châu đã có mặt từ sáng sớm. Trình Nghê vừa đánh răng rửa mặt xong bước ra từ nhà vệ sinh thì giật mình khi thấy một “người sống sờ sờ” đứng sừng sững giữa phòng bệnh. Lúc đó cô vẫn còn mặc đồ ngủ, mấy ngày nay túc trực ở viện nên chẳng mấy khi chăm chút vẻ ngoài, tóc tai rối bù buộc qua loa phía sau đầu, vẻ mặt mệt mỏi, nhợt nhạt.
Anh nhìn thẳng vào mặt cô, ánh mắt như đang quan sát kỹ lưỡng. Trình Nghê giơ tay che mặt, lườm anh một cái, rồi lách qua người anh đi tới tủ lấy quần áo sạch, sau đó lại chui vào nhà vệ sinh thay đồ. Cô chỉnh trang qua loa rồi mới bước ra ngoài lần nữa.
Lúc này, Trình Thục Mi đang trò chuyện rôm rả với Triệu Nghiễn Châu, vừa cười vừa nói:
“Thật là vất vả cho Tiểu Triệu, lại phải lặn lội đến tận đây thêm một chuyến nữa. Mà nói mới nhớ, hôm cậu đi, con bé nhà tôi còn đứng chết dí ở cửa sổ nhìn theo nữa đấy.”
Triệu Nghiễn Châu quay sang nhìn Trình Nghê. Mẹ cô lại hăng hái tiếp lời:
“Con bé này thì miệng lưỡi thì sắc sảo, nhưng trong lòng lại mềm yếu, y chang mẹ nó hồi xưa. Nhớ hồi nhỏ, nó theo mẹ lăn lộn khắp nơi, chịu không ít khổ cực đâu.”
Mặt Trình Nghê lúc đó nóng bừng, cô chỉ giả vờ không nghe thấy, cúi đầu lẳng lặng thu dọn hành lý. Mẹ cô giờ cứ như đang nhắm đến chuyện “gả con bắt rể”, coi Triệu Nghiễn Châu là rể quý tương lai không bằng.
Đúng lúc ấy, y tá bước vào báo có thể làm thủ tục xuất viện. Trình Nghê như bắt được cứu tinh, vội vàng lấy cớ đi làm thủ tục để rời khỏi phòng, thoát khỏi “cuộc tấn công” dồn dập từ mẹ mình.
