Đại Đào Sát Chốn Hậu Cung

Chương 6




Giọng nói yếu ớt đến mức gần như không thể nghe thấy.

Ta do dự thật lâu, cuối cùng vẫn chậm rãi mở cửa.

Một người gầy đến mức hai má hóp sâu, đang kiệt sức dựa vào khung cửa.

Thấy ta bước ra, nàng ta gắng gượng nâng tay, muốn nhặt con d.a.o găm rơi trên đất.

Nhưng đã bị ta nhanh tay đoạt mất trước.

Nàng cười khổ một tiếng, không giãy giụa nữa.

“Vốn định g.i.ế.c ngươi.

“Không ngờ bản thân ta lại vô dụng đến thế, đói đến mức ngay cả đứng cũng không vững.

“Vậy thì đổi lại để ngươi g.i.ế.c ta đi.”

Nàng nói: “Trước khi tới đây, ta đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Hoặc là g.i.ế.c người, hoặc là bị người g.i.ế.c. Dù thế nào, cũng tốt hơn là bị c.h.ế.t đói.”

Ta lặng lẽ nhìn nàng, không nói lời nào.

Người kia lại cười cười, nói tiếp:

“Ngươi còn đồ ăn không?

“Hôm đó ta đã thấy rồi.

“Ngươi lén nhặt mấy cái màn thầu của Lương Phù Nhan, đúng không?

“Lúc Tạ Thanh Dao chia bánh, ngươi cũng âm thầm cất đi, đúng không?”

Nàng l.i.ế.m khóe môi, tiếp tục nói:

“Ngươi đã sớm biết phúc tuyển bắt đầu rồi, phải không?

“Nhưng ngươi chẳng nói với ai, chỉ một mình lặng lẽ trốn đi.

“Lương Phù Nhan, Trần Thanh Nguyệt, Tô Thần, Trần Tú Kỳ, Tạ Thanh Dao…

“Bao nhiêu người đã c.h.ế.t, mà ngươi lại sống tới tận cuối cùng…”

Ta lạnh lùng cắt ngang lời nàng:

“Người sống đến cuối cùng, không chỉ có mình ta.

“Trong Trữ Tú cung hiện giờ vẫn còn hai mươi lăm người, chẳng phải sao?”

Người kia khẽ cười.

“Vậy còn Cố Sở Dung thì sao?

“Ngươi dám nói bộ y phục xanh trên người nàng ta, không phải do ngươi bảo nàng ta mặc à?”

Đã rất lâu rồi ta mới nghe lại cái tên Cố Sở Dung, không khỏi sững người.

Người nằm dưới đất khẽ thở dài:

“Thôi vậy… ta cũng không phải đến để trách móc ngươi.

“Có lẽ ngươi thật sự tâm cơ thâm trầm, cũng có lẽ ngươi chỉ cẩn trọng hơn người thường.

“Ta chỉ muốn nói… hãy sống tiếp đi.

“Đã sống được đến hôm nay rồi, thì hãy liều mạng, liều mạng mà sống đến giây phút cuối cùng…”

Giọng nàng càng lúc càng nhỏ.

Nàng bình thản nhắm mắt, chờ đợi cái c.h.ế.t kéo đến.

Trước khi cắm d.a.o găm vào tim nàng, ta trả lời câu hỏi của nàng.

“Còn một chút.”

Ta lấy khăn tay từ trong n.g.ự.c ra, cẩn thận mở ra.

Bên trong là một phần tư miếng bánh quế hoa, cùng vài mẩu vụn nhỏ.

“Hôm đó ta không nỡ ăn hết một hơi, không ngờ cuối cùng lại tiện cho ngươi.”

Ta thở dài, đem chút thức ăn cuối cùng nhét vào miệng nàng.

“Làm một con quỷ no bụng đi.”

13

Phúc tuyển rốt cuộc cũng kết thúc.

Trời vừa hửng sáng, ma ma cao gầy dẫn theo một đám cung nữ, mặt mày hớn hở đến chúc mừng chúng ta đã vượt qua phúc tuyển.

Các nàng ân cần hầu hạ chúng ta tắm rửa thay y phục.

Lại bưng lên đủ loại sơn hào hải vị, mặc cho chúng ta dùng.

Ngay khoảnh khắc thức ăn chạm môi, đã có người bật khóc nức nở.

Ma ma chỉ mỉm cười hiền hòa:

“Ba ngày nữa sẽ là điện tuyển.

“Khi đó, Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương đều sẽ có mặt.

“Qua được điện tuyển, các ngươi liền là phi tần danh chính ngôn thuận trong cung.

“Ba ngày này, xin các vị tiểu chủ cứ an tâm nghỉ ngơi, chuẩn bị cho điện tuyển.”

Nói xong, bà ta lại đảo mắt nhìn khắp mọi người một vòng.

“Ai là Thẩm Tòng Nghi?”

Bỗng bị gọi tên, tim ta đập thình thịch, dè dặt bước ra.

“Dạ… là ta. Không biết ma ma có việc gì căn dặn?”

Bà ta nhìn ta thật sâu một cái, rồi đưa cho ta một chiếc hộp gỗ tinh xảo.

“Đây là Lệ tần nương nương trong cung đặc biệt dặn dò, ban thưởng cho ngươi.

“Nhận lấy đi.”

Ta ngơ ngác tiếp nhận chiếc hộp gỗ.

Đợi ma ma rời đi, mấy tú nữ khác lập tức vây quanh ta, ánh mắt đầy ngưỡng mộ:

“Không ngờ ngươi lại quen biết quý nhân trong cung.”

“Xem ra lần điện tuyển này, ngươi đã nắm chắc phần thắng rồi.”

“Lệ tần nương nương là quan hệ gì với ngươi?

“Là thân tộc? Hay là khuê trung mật hữu?”

“Thật lạ, ta chưa từng nghe nói trong cung có vị nương nương này.

“Chẳng lẽ là sủng phi mới được bệ hạ để mắt gần đây sao?”

Ta mỉm cười, lần lượt ứng phó, khéo léo đuổi các nàng đi.

Trở về phòng, ta mới rốt cuộc gỡ bỏ nụ cười giả trên mặt, để lộ vẻ nặng nề.

Không chỉ các nàng.

Ngay cả ta cũng chưa từng nghe qua Lệ tần là người phương nào.

Ta hít sâu mấy hơi, lấy hết can đảm mở chiếc hộp gỗ ra.

Khi nhìn thấy vật bên trong, ta sững người tại chỗ.

Một chiếc váy.

Một chiếc váy màu xanh lục, vô cùng bình thường.

Chất liệu và kiểu dáng đều là loại phổ biến, chẳng có gì nổi bật.

Nếu nói có điểm gì đặc biệt —

Thì đó chính là chiếc váy năm xưa ta từng cho Cố Sở Dung mượn.

Ta vốn cho rằng, đời này sẽ không bao giờ còn nhìn thấy nó nữa.

Ta run rẩy nâng chiếc váy lên.

Một mảnh giấy từ gấu váy nhẹ nhàng rơi xuống.

【Hoàng thích nhất y phục màu xanh lục, mặc y phục xanh lục nhất định sẽ trúng tuyển.】

14

Ngày điện tuyển.

Tất cả tú nữ đều trang điểm rực rỡ, tươi tắn.

Nhưng vẻ mệt mỏi và sợ hãi dày đặc trong mắt, dù thế nào cũng không che giấu được.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy ta, từng người đều lộ ra thần sắc kinh hoàng.

Ta hít sâu một hơi, cố giữ vẻ bình thản.

Đến trước Càn Thanh cung.

Các tú nữ dựa theo gia thế xếp hàng, cứ sáu người một nhóm, chia làm bốn nhóm.

Ta xuất thân hàn vi, bị xếp vào nhóm cuối cùng.

Nhóm thứ nhất bước vào điện trong sắc mặt trắng bệch.

Tất cả đều nín thở, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong điện.

Chẳng bao lâu, từ bên trong truyền ra tiếng kêu t.h.ả.m thiết.

Âm thanh tràn ngập thống khổ, khiến người nghe dựng tóc gáy.

Suốt hơn nửa canh giờ, thanh âm trong điện mới dần lắng xuống.

Rất nhanh đã có thái giám bước ra, truyền cho tổ thứ hai tiến vào điện.

Lại là một tràng kêu gào thê lương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng