Đại Đào Sát Chốn Hậu Cung

Chương 5




Còn ba khối bánh kia, ta dè dặt gói lại, cất kỹ trong tay áo.

Chia đồ xong, Tạ Thanh Dao lại nói:

“Thanh Dao còn một điều muốn thưa. Chúng ta đã rơi vào cảnh này, điều quan trọng nhất chính là đoàn kết, tương trợ. Tuyệt đối không thể để chuyện g.i.ế.c hại lẫn nhau tái diễn. Chỉ cần mọi người cùng nhau nhẫn nhịn thêm đôi ba ngày, tin rằng phúc tuyển sẽ nhanh chóng kết thúc. Nếu còn ai dám vì một miếng ăn mà xuống tay sát hại người khác—”

Nàng đưa mắt quét qua mọi người, giọng chợt trầm xuống:

“Vậy thì toàn thể chúng ta sẽ hợp lực g.i.ế.c kẻ đó!

“Những t.h.i t.h.ể dưới chân chính là kết cục của kẻ hạ sát người khác!”

Lời nói kiên quyết, khiến ai nấy đều chấn động.

Không lâu sau đã có người hưởng ứng:

“Thanh Dao nói đúng!”

“Chúng ta không thể để kẻ khác lợi dụng nữa!”

“Phải đoàn kết!”

Ban đầu chỉ là vài tiếng hưởng ứng yếu ớt, nhưng chẳng mấy chốc đã thành tiếng hô vang.

Trữ Tú cung vốn im lìm như nước c.h.ế.t, rốt cuộc cũng dấy lên chút sinh khí.

Ai nấy đều hô hào ngưng g.i.ế.c chóc, cùng nhau sống sót.

Còn ta, chỉ biết siết c.h.ặ.t t.a.y áo, nơi ấy, ta giấu kỹ ba khối điểm tâm.

10

Kể từ hôm đó, trong Trữ Tú cung quả thực không còn xảy ra vụ g.i.ế.c người nào nữa.

Nhưng không có g.i.ế.c chóc, thì cũng đồng nghĩa với việc không còn lương thực.

Thấm thoắt lại ba ngày trôi qua, bắt đầu có người tỏ vẻ bất mãn.

“Mọi người cố lên!”

Tạ Thanh Dao cũng đã đói đến mức sắc mặt vàng vọt, gầy gò tiều tụy, nhưng vẫn nghiến răng khích lệ mọi người:

“Thêm vài ngày nữa là phúc tuyển sẽ kết thúc thôi. Tới lúc ấy, muốn ăn gì cũng có thể ăn được.”

Những lời như vậy, mấy hôm nay chúng ta đã nghe hàng trăm lần.

Có người thấp giọng càu nhàu:

“Ngươi dựa vào đâu mà dám chắc phúc tuyển chỉ còn vài ngày?

“Lúc đầu lão ma ma kia đâu có nói phúc tuyển sẽ kéo dài bao lâu?”

So với việc chờ đợi, điều đáng sợ hơn chính là chờ đợi trong vô vọng.

Không ai biết, cuộc tra tấn khắc nghiệt này sẽ còn tiếp diễn đến khi nào.

Thế nhưng, Tạ Thanh Dao vẫn kiên quyết:

“Mọi người hãy tin ta, sẽ không lâu nữa đâu.

“Ta không tin người của Nội Vụ phủ thực sự định để tất cả chúng ta c.h.ế.t đói ở đây!”

Không ai đáp lời.

Cái uy tín mà Tạ Thanh Dao khổ cực gây dựng, dưới sự c.ắ.n xé của đói khát, rốt cuộc cũng không chống đỡ nổi.

Đúng lúc này, thiên thư lâu ngày không thấy lại một lần nữa xuất hiện.

【Sao vẫn còn nhiều người thế?】

【Các ngươi thật khó g.i.ế.c.】

【Được rồi, cho các ngươi một lời nhắc nhở thân thiện.】

【Chỉ khi số người c.h.ế.t còn lại đúng hai mươi bốn, phúc tuyển mới kết thúc.】

【G.i.ế.c đồng bạn, để cầu sinh; Hay là nắm tay nhau cùng c.h.ế.t, tùy các ngươi chọn.】

Không ai mở miệng.

Đại điện tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp của từng người.

Sự bình lặng giả tạo những ngày qua, tựa như lớp băng mỏng trên mặt hồ mùa xuân.

Chỉ cần chạm nhẹ, liền tan vỡ thành từng mảnh.

Sáng sớm hôm sau.

Sân viện lại xuất hiện thêm một thi thể.

Là Tạ Thanh Dao.

Trên thân thể nàng chi chít hơn mười vết đâm, thê t.h.ả.m đến mức t.h.i t.h.ể chẳng còn nguyên vẹn.

Tham gia vào vụ g.i.ế.c chóc này, tổng cộng có tới bảy người.

Nhưng chẳng bao lâu sau, bảy người ấy cũng bị những kẻ đi theo Tạ Thanh Dao g.i.ế.c c.h.ế.t để báo thù.

Trong số đó, có một tiểu cô nương chỉ tầm mười bốn, mười lăm tuổi.

Trước khi bị bóp cổ đến c.h.ế.t, nàng giương mắt oán độc nhìn tất cả mọi người:

“Ta thà làm một con quỷ no bụng.

“Cũng không muốn làm một con ch.ó c.h.ế.t đói như các ngươi!

“Xuống dưới ấy, ta sẽ đợi các ngươi, chẳng ai trong các ngươi thoát được đâu!”

11

Suốt mười mấy năm qua, ta vẫn luôn mặc cảm vì bản thân tầm thường, chẳng có gì nổi bật.

Nhưng trong chuỗi ngày như địa ngục này, thì sự tầm thường ấy lại trở thành lớp ngụy trang tốt nhất để sống sót.

Ta cố gắng hết sức không tranh giành, không đối đầu, không nói nhiều, cũng không làm nhiều.

Khiến bản thân như một chiếc bóng vô hình, không gây chú ý với bất kỳ ai.

Chính nhờ không nổi bật, ta mới có thể cố gắng sống sót đến hôm nay.

Người bên cạnh ta, dần dần ít đi.

Ba mươi sáu người.

Ba mươi lăm.

Hai mươi tám.

Hai mươi sáu.

Hai mươi lăm.

Ta không muốn thừa nhận.

Nhưng trong lòng ta quả thật có một tia mừng thầm.

Chỉ cần số người c.h.ế.t còn lại hai mươi bốn, thì phúc tuyển sẽ kết thúc.

Chỉ cần thêm một người nữa.

Thêm một người c.h.ế.t nữa là được.

Chỉ cần thêm một người nữa thôi…

“Cốc, cốc, cốc——”

Tiếng gõ cửa vang lên.

Dù ta có giả vờ điếc thế nào, âm thanh ấy vẫn không hề rời đi.

Nó giống như một đạo bùa chú đòi mạng.

Ta thừa nhận, bản thân từng khốn nạn mà nghĩ rằng, chỉ cần tùy tiện c.h.ế.t thêm một người là đủ.

Nhưng ta chưa từng nghĩ tới.

Người cuối cùng ấy, lại chính là ta.

12

Hai chân ta run rẩy dữ dội.

Ta đưa tay lau nước mắt trên mặt.

Những ngày qua đã nhìn thấy quá nhiều thi thể, ta cứ ngỡ mình đã coi nhẹ sinh tử.

Nhưng hóa ra, cái c.h.ế.t của người khác và cái c.h.ế.t của chính mình, là hai thứ hoàn toàn khác biệt.

Ta giơ cao con d.a.o găm, không ngừng tự nhủ với bản thân:

Bất kể người ngoài kia là ai, chỉ cần nàng ta dám bước vào, ta nhất định sẽ g.i.ế.c nàng ta!

Ta đã ăn nhiều hơn nàng ta mấy cái màn thầu, giữ lại được nhiều thể lực hơn.

Ta nhất định, nhất định, nhất định có thể g.i.ế.c c.h.ế.t nàng ta!

“Cốc, cốc, cốc.”

Tiếng gõ cửa vẫn chưa từng dừng lại, chỉ là dần dần yếu đi.

Xuyên qua lớp giấy cửa sổ, ta nhìn thấy bóng người bên ngoài chống tay vào cửa, chậm rãi trượt xuống.

“Choang ——”

Tiếng d.a.o găm rơi xuống đất vang lên.

“Đói quá…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
📛 Nhấn để mua thẻ chặn quảng cáo
📛 Mua Chặn Quảng Cáo
Gói chặn quảng cáo
Giá: 19.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 1 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 38.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 2 tháng
Gói chặn quảng cáo
Giá: 149.000 VNĐ
Gói chặn tất cả quảng cáo trên trang trong 6 tháng