Trong thần sắc, ẩn chứa một sự cuồng nhiệt ma mị đầy nguy hiểm.
Nhìn bộ dạng quái lạ của Hoàng tiệp dư, ta lập tức im bặt.
Dưới tay áo dài, ta âm thầm siết chặt con d.a.o găm đang giấu sẵn.
“Thẩm tài nhân, ngươi nói đi, nản cung có đẹp không?”
Tiếng cười rỗng tuếch vang vọng trong đại điện, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Ta lại một lần nữa nhìn về phía thiên thư —
【G.i.ế.c Hoàng tiệp dư, lột nửa da mặt trái của nàng ta!】
Hoàng tiệp dư trước mắt, e rằng sớm đã không còn là người sống.
Ta rũ mắt xuống, giọng nói ôn hòa đến mức như đang dụ dỗ một đứa trẻ ba tuổi.
“Nương nương rất đẹp, nhưng nương nương có phải là người đẹp nhất hậu cung hay không, thần thiếp cũng không rõ.”
“Có thể để thần thiếp lại gần hơn một chút, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt của nương nương được không?”
Hoàng tiệp dư khúc khích cười.
“Được thôi, Thẩm tài nhân. Ngươi lại đây đi.
“Lại gần một chút, nhìn kỹ gương mặt của ta.”
Ta chậm rãi, từng bước từng bước tiến lên.
Vừa đi, ánh mắt vừa khóa chặt lấy Hoàng tiệp dư.
Nàng ta đang động.
Không phải là hoạt động của con người bình thường.
Mà là bụng, đang giãn ra rồi co lại theo một tần suất quái dị.
Tứ chi hơi co giật, chậm rãi nâng lên rồi hạ xuống.
Thỉnh thoảng, có thứ gì đó chui ra làm da thịt trơn nhẵn của nàng ta phồng lên, rồi rất nhanh lại rụt vào.
Những động tác thân thể quỷ dị ấy, tuyệt đối không phải thứ mà sinh vật bình thường có thể tạo ra.
Thân thể nàng ta, tựa như một con nhục trùng khổng lồ đang bò ngọ nguậy.
Chỉ có gương mặt kia, vẫn đẹp đến mức hoàn hảo không tì vết, khiến người khác không nỡ rời mắt.
Hoàng tiệp dư mỉm cười nói: “Ngươi nhìn kỹ xem, ta có đẹp không?”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, thân thể nàng ta “ầm” một tiếng nổ tung.
Da thịt cùng những con trùng đang ngọ nguậy, tựa như thiên nữ rải hoa, phủ kín cả bầu trời.
Còn cổ nàng ta bị kéo dài ra, chiếc đầu mỹ lệ lắc lư, giống như một con nhục trùng mang đầu người, dán sát vào mặt ta —
“Thẩm tài nhân, ta đẹp không?”
Con nhục trùng xinh đẹp há cái miệng đỏ lòm.
“Rắc” một tiếng, nuốt trọn ta vào trong bụng trùng.
7
Ta lại c.h.ế.t thêm mấy lần nữa.
Dùng cái giá của những cái c.h.ế.t t.h.ả.m khốc ấy, ta xác nhận được hai việc.
Thứ nhất, Hoàng tiệp dư đã bị lũ trùng gặm nhấm sạch sẽ, hoàn toàn không còn lý trí, không thể giao tiếp.
Thứ hai, Hoàng tiệp dư sau khi đã bị trùng hóa trở nên dị thường cường đại, nước lửa không xâm, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm.
Nói tóm lại, tuyệt đối không phải thứ mà ta có thể đối phó chỉ bằng một con d.a.o găm.
Thiên thư cũng không cho ta thêm bất cứ chỉ dẫn mới nào.
Chỉ cố chấp lặp đi lặp lại một câu.
Bắt ta g.i.ế.c Hoàng tiệp dư, lột da mặt của nàng ta.
“Ta có tài đức gì, mà g.i.ế.c nổi thứ quái vật ấy…”
Ta tự giễu cười khổ.
Mấy lần luân hồi này, không phải bị Ngân Châu g.i.ế.c, thì cũng là bị Hoàng tiệp dư g.i.ế.c.
Bất luận ta trốn thế nào, bọn họ đều có thể chuẩn xác tìm được ta.
Số lần c.h.ế.t càng lúc càng nhiều, ta đã dần trở nên tê dại.
Thế nên, vào lúc mở đầu một vòng luân hồi nữa.
Khi Ngân Châu vẫn còn giữ hình dạng con người, nói câu:
“Quý phi nương nương có lệnh, mời Thẩm tài nhân đến Chiêu Dương điện ngồi chơi một lát.”
Ta máy móc gật đầu.
“Được, ta đi ngay.”
Ta mang theo d.a.o găm, chuẩn bị lại một lần nữa cắt xuống nửa da mặt phải của quý phi.
Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy quý phi lần nữa, ta trợn to hai mắt.
— Quý phi đã c.h.ế.t.
Thân thể cứng đờ ngã trên mặt đất, nửa mặt phải không cánh mà bay.
Ta rơi vào hỗn loạn.
Không thể nào!
Ở mốc thời gian này, quý phi đáng lẽ vẫn chưa c.h.ế.t mới phải!
Có kẻ nào đã ra tay trước ta sao?
Không.
Góc độ và tư thế t.h.i t.h.ể quý phi ngã xuống, rõ ràng giống hệt lần luân hồi thứ hai khi chính tay ta g.i.ế.c nàng ta.
Vậy nên, lời giải thích hợp lý duy nhất chỉ có thể là —
Thi thể của quý phi, không hề tiến vào vòng luân hồi.
Từ đầu đến cuối, nàng ta vẫn dừng lại ở trạng thái bị ta g.i.ế.c trong lần luân hồi thứ hai.
Biến cố đột ngột khiến ta nhất thời không biết phải làm sao.
Hít sâu mấy hơi, ta ép bản thân bình tĩnh lại.
Tiến lên phía trước, bắt đầu kiểm tra t.h.i t.h.ể quý phi.
Đỡ t.h.i t.h.ể lên, khoảnh khắc nhìn thấy nửa gương mặt khuyết thiếu của quý phi, ta thấy được một cảnh tượng vượt xa trí tưởng tượng của con người.
“Ọe—
“Đây là thứ gì—đây rốt cuộc là thứ gì—”
Toàn thân ta dựng đứng lông tóc, da đầu tê dại.
Thậm chí không nhịn được mà nôn ọe.
“Ọe—
“Sao có thể như vậy—nàng ta căn bản không phải…
“Con người sao có thể…”
Nghe nói, cây cối mỗi lớn thêm một năm, sẽ mọc thêm một vòng *niên luân.
(*niên luân: vòng năm của cây, vòng tuổi của thân cây)
Một cây cổ thụ trăm năm bị chặt đứt, mặt cắt sẽ hiện ra hàng trăm vòng niên luân, dày đặc chen chúc.
Mà lúc này —
Xuyên qua nửa gương mặt vỡ nát của quý phi, ta nhìn thấy từng vòng, từng vòng “niên luân”.
Mỗi một vòng niên luân, đều là một lớp da, một lớp da mỹ nhân diễm lệ.
Vô số da người chồng chất tầng tầng, đắp nặn thành hình người.
Không có nội tạng, không có xương tủy, không có m.á.u thịt.
Chỉ có vô số lớp da.
Giữa các lớp da, bò lúc nhúc những chấm đen li ti.
Đó là những vỏ trùng đã khô héo.
Vô số hắc trùng, chọn mê cung da người này làm tổ.
Sinh trưởng, sinh sôi, lột xác, rồi c.h.ế.t đi bên trong.
Lâm Quý phi không phải con người, cũng không phải quái vật.
Nàng ta chỉ là một mê cung da người, một sào huyệt của quái vật.
Mà sào huyệt quái vật này, sau khi bị ta “g.i.ế.c c.h.ế.t”, đã bị bỏ hoang.
Bằng chứng chính là bên trong không còn trùng sống, chỉ còn lại xác trùng sau khi lột vỏ.
“Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân khiến nàng ta duy trì trạng thái t.ử vong, không tiến vào vòng luân hồi tiếp theo?”
Ta lẩm bẩm tự nói.
“Chỉ những kẻ còn bị trùng sống ký sinh, mới có tư cách tiến vào luân hồi.
“Còn kẻ đã bị trùng bỏ rơi, c.h.ế.t rồi, liền thật sự là xong đời.”
