Đại Đào Sát Chốn Hậu Cung phần 3: Dung Mạo Mỹ Nhân
Quý phi c.h.ế.t bất đắc kỳ tử, nửa bên da mặt không cánh mà bay.
Ngày nàng c.h.ế.t, chỉ có hai phi tần từng bước chân vào Chiêu Dương điện.
Một người là Hoàng Tiệp dư, kẻ sau khi nghe tin Quý phi c.h.ế.t liền vì sợ tội mà tự vẫn.
Người còn lại, chính là ta, khi ấy đang liều mạng đào hố, chôn vùi nửa tấm da mặt kia xuống đất.
1
Cái c.h.ế.t của Quý phi, quả thực quái dị.
Toàn thân nàng ngay ngắn chỉnh tề, không một vết thương.
Duy chỉ có dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn ấy, lại thiếu mất nửa bên da mặt.
Ngày nàng qua đời, nàng đã cho giải tán toàn bộ cung nhân trong điện.
Chỉ triệu kiến hai người.
Một là Hoàng Tiệp dư, tân sủng mà bệ hạ gần đây hết mực yêu chiều.
Người còn lại, là ta, kẻ vừa mới nhập cung chưa được bao lâu.
Không ai cho rằng ta là hung thủ.
Dẫu sao, ta cũng chỉ là một tiểu tài nhân mới vào cung.
Trước đó, chưa từng gặp mặt Quý phi.
Không có năng lực, lại càng không có lý do để liều mạng mưu hại Quý phi.
So với ta, động cơ g.i.ế.c người của Hoàng Tiệp dư rõ ràng lớn hơn nhiều.
Hai nhà mẹ đẻ của họ vốn là chính địch, tranh đấu gay gắt nơi triều đình, như nước với lửa.
Sau khi nhập cung, Hoàng Tiệp dư lại ỷ vào tuổi trẻ dung mạo, nhiều lần khiêu khích Quý phi.
Oán hận giữa hai người đã sớm chồng chất.
Quan trọng nhất là.
Ngày Quý phi c.h.ế.t, người được triệu kiến trước là ta, sau đó mới đến Hoàng Tiệp dư.
Hoàng Tiệp dư ở lại trong Chiêu Dương điện của Quý phi tròn một canh giờ mới rời đi.
Sau khi nàng ta rời khỏi, phải đến quá nửa ngày sau, t.h.i t.h.ể Quý phi mới bị phát hiện.
Xét thế nào, Hoàng Tiệp dư cũng khả nghi hơn ta rất nhiều.
Cứ như vậy, ta vừa không ngừng tự trấn an bản thân.
Vừa run rẩy đôi tay, liều mạng đào đất.
Đem nửa tấm da mặt còn vương m.á.u trong tay chôn xuống hố.
Ngay khi vừa rải xong nắm đất cuối cùng.
Ngoài cửa điện, bỗng vang lên giọng the thé của thái giám:
“Thẩm tài nhân, Hoàng hậu nương nương cho mời.
“Phiền người theo nô tài đi một chuyến.”
2
Trong Trường Lạc cung.
Hương t.h.u.ố.c nồng đượm, quanh quẩn không tan.
Hoàng hậu thân mang trọng bệnh, nằm liệt đã lâu.
Từ khi ta nhập cung đến nay, đây là lần đầu tới yết kiến.
Bên trong tầng tầng sa mỏng, nữ nhân yếu ớt hỏi:
“Thẩm tài nhân, bản cung được biết, ngươi với Quý phi vốn không quen biết.
“Vì cớ gì hôm nay nàng lại đột nghột triệu ngươi tới Chiêu Dương điện?”
Ta cung kính dập đầu, đáp: “Thần thiếp thật sự không biết.”
Đây là lời nói thật.
Hoàng hậu khẽ ho một tiếng, lại hỏi:
“Ngươi và quý phi gặp nhau, đã nói những gì, làm những gì?
“Lúc ấy thần sắc nàng ra sao? Có điểm nào bất thường không?”
Ta ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi điềm đạm đáp:
“Quý phi hỏi họ tên, quê quán của thần thiếp, lại trò chuyện đôi điều về việc vặt trong cung.
“Hành vi, cử chỉ, không có điểm nào bất thường.”
— Nhưng đây lại là một lời nói dối hoàn toàn.
Ta cúi đầu rất sâu, để che đi nỗi sợ hãi không thể xóa nhòa trong ánh mắt.
Sau tầng sa chồng chất, tựa như hoàng hậu khẽ mỉm cười.
Ý vị sâu xa khó lường.
Ngay lúc ấy, có một cung nữ hấp tấp chạy vào.
“Hoàng hậu nương nương, không ổn rồi!
“Hoàng tiệp dư đã tự vẫn rồi ạ!”
Ta nhất thời ngẩn người.
Phía trên, giọng hoàng hậu nhẹ như gió thoảng: “Ồ?”
Tiểu cung nữ kia thở hổn hển, vẻ mặt hoảng hốt:
“Nghe người trong cung của Hoàng tiệp dư nói, từ lúc rời khỏi Chiêu Dương điện, nàng ta liền có biểu hiện điên dại.
“Liên tục kéo người bên cạnh hỏi: ‘Bản cung có đẹp không?’, ‘Hôm nay bản cung có xinh đẹp hơn mọi khi không?’
“Khi thì cầm gương đồng ngắm nhìn, khi lại đập vỡ hết thảy gương, gào thét bắt cung nhân dọn đi.
“Cho đến khi tin quý phi qua đời được truyền đến tai nàng,
“Nàng bỗng hét to một tiếng, kêu rằng: ‘Không kịp nữa rồi! Nếu không c.h.ế.t thì không kịp nữa!’
“Rồi lao đầu vào cột mà c.h.ế.t.
“Thái y viện đã xác nhận, Hoàng tiệp dư… đã qua đời rồi ạ!”
Tiểu cung nữ kể như trông thấy tận mắt, khiến ta bất giác rợn cả sống lưng.
Mà giọng hoàng hậu vẫn bình thản như cũ.
“Qua đời rồi… phải không?”
Nàng lại ho khẽ hai tiếng, rồi nhàn nhạt nói:
“Xem ra là sau khi ám sát quý phi, trong lòng lo sợ, bèn tự sát để trốn tội.
“Thôi vậy, chuyện đã đến nước này, có tra cũng vô ích.
“An táng họ cho hậu hĩnh, ra ngoài thì cứ nói là đột ngột lâm bệnh qua đời.
“Được rồi, Thẩm tài nhân, lui xuống đi.”
“Vâng, thần thiếp cáo lui.”
Mãi đến khi bước ra khỏi Trường Lạc cung, ta vẫn cảm thấy khó tin.
Một quý phi địa vị cao quý, một Tiệp dư được sủng ái nhất thời.
Cái c.h.ế.t của họ, rõ ràng ẩn chứa vô số nghi vấn.
Mà nay, lại bị bỏ qua như thế, nhẹ tựa lông hồng?
Nghĩ đến hương t.h.u.ố.c quanh quẩn không tan trong Trường Lạc cung, lớp lớp màn sa mơ hồ lấp kín;
Và giọng điệu nhàn nhạt, như cười như không của hoàng hậu.
Trong lòng ta, chẳng biết từ lúc nào, đã phủ thêm một tầng sương lạnh mờ mịt.
3
Trở về nơi ở, ta lập tức cho lui hết cung nhân, cầm lấy một cây trâm vàng trên bàn trang điểm, rồi đi thẳng ra hậu viện.
Chuyện xảy ra quá gấp, lúc trước ta chỉ kịp đào sơ một lớp đất mỏng, chôn tạm nửa mảnh da mặt kia xuống.
Dấu vết đất vàng vẫn còn mới.
Nếu bị kẻ có tâm phát hiện, ắt để lại hậu họa vô cùng.
Nhất định phải sớm đem thứ ấy tiêu hủy hoàn toàn.
Ta nhiều lần xác nhận bốn phía không có ai, liền cầm trâm vàng đào lại chỗ đất ấy.
Một nén hương trôi qua.
Mồ hôi lạnh từ trán ta rơi xuống.
Không có.
Nửa mảnh da mặt kia, biến mất không dấu vết.
Ta nhớ rất rõ, mình chỉ chôn sâu nửa đốt ngón tay.
Theo lý, rất nhanh sẽ tìm thấy mới phải.
Ta hít sâu một hơi, nghiến răng tiếp tục đào xuống.
Lại thêm một nén hương nữa.
Vẫn không có.
Bàn tay cầm trâm vàng không kìm được run rẩy.
Tứ chi ta lạnh buốt, lưng áo đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Một miếng da mặt lành lặn như vậy, sao có thể không cánh mà bay?
