Nhân loại thống hận tà tu, Yêu tộc thống hận đối với tà tu, so với nhân loại
chỉ có hơn chứ không kém.
Bị dọa bởi uy nghiêm triều đình Đại Chu, đám tà tu đối với lấy tính mạng dân
chúng Đại Chu vẫn có vài phần kiêng kị, sợ kinh động Cung Phụng ti, không
dám tùy ý làm hại.
Nhưng đối với yêu loại, bọn hắn liền không cần lo lắng.
Triều đình Đại Chu cũng sẽ không bảo hộ Yêu tộc, Yêu quốc một đám cát rời
rạc, không đủ gây sợ hãi, vì thế lượng lớn tà tu bắt giết yêu vật khắp nơi, đối với
yêu vật cấp thấp rút hồn lấy phách, đoạt nội đan yêu vật trung giai, yêu vật Hóa
Hình bộ dạng đẹp, vô luận nam nữ, bán cho chợ đen, cung cấp một số khách
nhân yêu cầu đặc thù nào đó chơi đũy, cái này thậm chí đã hình thành một chuỗi
sản nghiệp màu đen thật lớn, vô số Yêu tộc chịu đủ hại, đối với loại tà tu này
căm thù đến tận xương tuỷ.
Nhất là Hồ tộc, bởi vì sau khi Hóa Hình, nam tính tuấn lãng, nữ tính xinh
đẹp, là đối tượng đi săn trọng điểm của đám tà tu.
Các đại tông môn chính đạo, tuy đều ước thúc nội môn đệ tử, không cho phép
làm loại việc diệt sạch nhân tính này, nhưng bọn họ cũng giống với triều đình,
sẽ không vì Yêu tộc mà bênh vực kẻ yếu.
Lúc về phủ, Hồ Cửu nghiêm túc nhìn Lý Mộ, nói: “Tiểu Xà, ngươi phải nhớ,
cách nhân loại xa một chút, đừng bị hoa ngôn xảo ngữ của bọn họ lừa, giống
ngươi tiểu yêu da non thịt mềm, bộ dạng còn tuấn tú như vậy, là một số kẻ thích
nhất...”
Lý Mộ rùng mình một cái, nói: “Ta sẽ cẩn thận, cảm ơn Hồ Cửu đại ca.”
Hồ Cửu vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: “Đều là người một nhà, không cần khách khí.
Đúng rồi, ngươi mới vừa vào Mị Tông, thực lực còn quá yếu, không thể theo
chúng ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, buổi tối hôm nay, ngươi trước tiên ở
trước cửa sân Huyễn Cơ đại nhân đứng gác, đợi trời sáng, sẽ có người tìm
ngươi thay ca.”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Ta biết rồi.”
...
Đêm đã khuya, ánh trăng sáng tỏ, Lý Mộ hai tay ôm kiếm, đứng ở cửa chỗ ở
của Huyễn Cơ.
Nghĩ đến hắn đường đường đệ tử đời hai của Phù Lục phái, chưởng giáo
tương lai, người nắm giữ Đại Chu Cung Phụng ti, nội vệ phó thống lĩnh, cận
thần nữ hoàng, lại ở nơi này trông cửa cho một con hồ yêu, trong lòng liền vô
hạn thổn thức.
Lý Mộ cũng không tính giống đám nằm vùng kia của Mị Tông, hoàn toàn
quên đi thân phận, ẩn núp hai mươi năm, từng bước một thượng vị, không lộ
một chút dấu vết, hai tháng hắn cũng cảm thấy quá lâu.
Nhưng trước mắt, hắn chỉ có thể ở nơi này trông cửa.
Tiếp tục như vậy, hắn khi nào mới có thể lăn lộn đến cao tầng Mị Tông, lĩnh
ngộ Hồ tộc thiên thư, đánh cắp cơ mật của Mị Tông?
Hắn bây giờ, vẫn là tiểu yêu tầng dưới chót Mị Tông, Huyễn Cơ ngay cả nhìn
cũng không sẽ liếc hắn thêm một cái, hắn phải làm chút gì đó, thể hiện giá trị
của hắn, hấp dẫn được Huyễn Cơ chú ý, sau đó mượn cơ hội thượng vị.
Trong sân, Huyễn Cơ hướng tượng đá cạnh núi giả chém mấy kiếm, sau đó
trở về phòng.
Nàng khoanh chân ngồi ở trên giường, vươn tay, một trang sách phong cách
cổ xưa lơ lửng trong lòng bàn tay nàng.
Nàng tĩnh tâm ngưng thần, ý thức rất nhanh đắm chìm vào.
Ngoài sân, Lý Mộ đang vắt hết óc tự hỏi phương pháp thượng vị, đuôi lông
mày bỗng nhiên khẽ động.
Hắn từ trong sân phía sau cảm nhận được một loại khí tức rất quen thuộc.
Đây là ------ Khí tức của thiên thư!
Thiên thư của Vạn Huyễn Thiên Quân, ở trên tay Huyễn Cơ!
Giờ khắc này, trong lòng Lý Mộ bỗng sinh ra một loại xúc động mãnh liệt,
lao vào khống chế Huyễn Cơ, đoạt thiên thư bỏ chạy... Nhưng rất nhanh, hắn
liền đánh mất ý tưởng này.
Huyễn Cơ không phải đèn cạn dầu, trong thời gian ngắn, hắn là không chế
phục được Huyễn Cơ, nhỡ đâu cao thủ Thiên Hồ quốc chạy tới, hắn rất khó rời
khỏi.
Mặc dù có Yêu Hoàng động phủ trong người, nhưng nếu bị người ta phong
tỏa không gian, hắn sẽ bị trực tiếp vây chết ở chỗ này.
Suy nghĩ thật lâu, Lý Mộ hít thật sâu, cố kiềm nén dụ hoặc.
Trong phòng, Huyễn Cơ tìm hiểu thiên thư một đêm.
Ngoài sân, Lý Mộ cũng cố gắng nhịn một đêm.
Mấy canh giờ qua, hắn vô số lần sinh ra ý niệm cướp lấy thiên thư, lại vô số
lần áp chế.
Sắc trời sáng rõ, Hồ Cửu dẫn theo một tiểu yêu khác đi tới, nói: “Tiểu Xà,
ngươi bây giờ có thể trở về nghỉ ngơi rồi.”
Lý Mộ vốn chuẩn bị về phòng, nhìn thấy Hồ Cửu cùng hai người khác chuẩn
bị ra ngoài, hỏi: “Hồ Cửu đại ca, các ngươi đi làm gì?”
Hồ Cửu nói: “Mấy tên tà tu kia trước khi chết, đại trưởng lão sưu hồn bọn
hắn, biết được một chỗ sào huyệt của bọn hắn, chúng ta còn có mấy đồng tộc bị
bọn họ bắt tới nơi đó, chúng ta muốn đi mang các nàng cứu trở về.”
Trông cửa là không có tiền đồ, Lý Mộ đang lo không có cơ hội biểu hiện, lập
tức nói: “Hồ Cửu đại ca, ta cũng đi.”
Một người phía sau Hồ Cửu liếc Lý Mộ một cái, nói: “Thực lực của ngươi
như vậy thấp kém, đi làm cái gì, không chỉ có không giúp được gì, còn chỉ có
thể thêm phiền.”
Lý Mộ nói: “Phụ mẫu ta chính là chết bởi tay đám tà tu kia, ta ghét nhất tà tu,
theo các ngươi, nói không chừng có thể gặp được hung thủ giết chết cha mẹ ta,
giấc mộng lớn nhất của ta, chính là có một ngày, có thể tự tay báo thù lớn cho
cha mẹ.”
Nghe xong lý do chính đáng như thế của Lý Mộ, mấy người đều không mở
miệng nữa.
Hồ Cửu nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Nhiệm vụ lần này không có gì nguy hiểm,
ngươi muốn theo thì đi theo, trải qua thêm một ít rèn luyện, đối với ngươi
không có gì tệ, ở bên bờ vực sinh tử đi một chuyến, có lợi cho tu vi tăng lên...”
Lý Mộ ôm quyền nói: “Cảm ơn Hồ Cửu đại ca, ta nhất định sẽ cố gắng!”
...
Nửa tháng thời gian, lặng yên mà qua.
Đối với con tiểu xà yêu gia nhập Mị Tông không lâu đó, đám người Mị Tông
từ ngay từ đầu xa lạ, đến quen thuộc, lại đến tín nhiệm, chỉ dùng nửa tháng thời
gian.
Tuy hắn cũng chưa làm ra quá lớn cống hiến đối với Mị Tông, nhưng so sánh
với những kẻ gặp được nhiệm vụ đầu tiên nghĩ trốn tránh kia, con xà yêu nhát
gan này, mỗi lần đều chủ động đi theo phía sau mọi người, theo mọi người hoàn
thành không ít nhiệm vụ, giải cứu rất nhiều đồng bào Yêu tộc rơi vào trong tay
tà tu.
Hắn tuy thực lực không mạnh, nhưng linh giác lại trời sinh sâu sắc, nhiều lần
nhắc nhở trước chuyện, miễn đi không ít phiền toái cho bọn họ.
Hắn cũng bởi vậy đạt được chúng yêu tín nhiệm, ở trong quá trình chấp hành
nhiệm vụ, sẽ chủ động chiếu cố hắn, nghiễm nhiên đã mang hắn coi là người
một nhà thật sự.
Phủ của Huyễn Cơ, Lý Mộ mở cửa phòng, nhìn thấy Hồ Cửu đứng ở bên
ngoài, hỏi: “Hồ Cửu đại ca, có phải lại có nhiệm vụ hay không?”
Hồ Cửu lắc đầu nói: “Ngươi nói ngươi, không lâu trước đó còn nói với ta,
phải cẩn thận, trong khoảng thời gian này, mạo hiểm chấp hành nhiệm vụ so với
ai cũng chịu khó hơn...”