Giáo tập đó nói: “Muốn làm đi nơi khác làm, nơi này là thư viện, không phải
chỗ Thần Đô nha các ngươi phá án.”
Thần Đô nha phá án thư viện không ngăn cản, nhưng hắn bày ở cửa thư viện,
người không biết, còn tưởng thư viện ức hiếp dân chúng, hắn đến chống lưng
cho dân chúng
Lý Mộ nói: “Nơi này rộng lớn, với lại, ta lại không cản đường của ngươi, nơi
này là chỗ của thư viện, nhưng cũng là đất của Đại Chu, khu vực này, bị Thần
Đô nha tạm thời trưng dụng.”
Ở dưới ánh mắt của Lý Mộ ra hiệu, Vương Vũ mang tờ giấy trong tay cuộn
thành loa, la lớn: “Từ nam tới bắc, nhìn xem nhìn xem, Lý bộ đầu hôm nay ở
nơi này phá án, mọi người có oan giải oan, có thù tố thù.”
Thư viện không ở phố chính huyên náo nhất của Thần Đô, người qua đường
ở cửa vốn cũng không nhiều, sau khi Vương Vũ hô vài tiếng, dân chúng đi
ngang qua, bắt đầu hướng về nơi này hội tụ.
Rất nhanh, ngay cả dân chúng trên trục đường chính cũng bị hấp dẫn đến đây,
cửa thư viện Bách Xuyên, đầu người chi chít.
Dân chúng tới chậm, đứng ở bên ngoài đám người, kiễng chân nhìn vào bên
trong.
“Bên trong đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện gì thế, cửa thư viện sao lại có thêm một cái bàn?”
“Lý bộ đầu sao lại ở nơi này?”
“Lý bộ đầu lại tới cho thư viện phiền toái rồi?”
...
Sau khi mọi người tiến lên hỏi thăm, biết Lý Mộ lần này không phải đến tìm
thư viện phiền toái, mà là đến giải oan, chủ trì công đạo thay dân chúng.
Quan phủ đối với dân chúng Thần Đô mà nói tràn ngập thần bí cùng sợ hãi,
dân gian có tục ngữ, “Nha môn mở cửa hướng nam, có lý không có tiền đừng
vào”, nha môn từ trước tới nay không phải nơi chủ trì công đạo cho dân chúng,
có không ít dân chúng hàm oan vào nha môn, ngược lại oan càng thêm oan.
Đi nha môn báo án trình tự rườm rà, hơn nữa có khả năng rất lớn không có
kết quả tốt.
Lâu ngày, dân chúng liền không tín nhiệm nha môn nữa, tình nguyện chịu
oan vô ích, cũng không muốn đi nha môn báo án.
Nhưng cửa thư viện Bách Xuyên, Lý bộ đầu từng chủ trì công đạo nhiều lần
cho dân chúng ngồi ở sau bàn, “nha môn”, “báo án” các từ, cùng dân chúng tựa
như lập tức không còn khoảng cách.
Tất cả cái này, bắt nguồn từ hoàn cảnh nghiêm túc của nha môn, biến thành
cảnh tượng quen thuộc của dân chúng bên đường, càng quan trọng hơn là, bọn
họ tín nhiệm đối với Lý Mộ.
Dân chúng khi đối mặt quan viên trong lòng sợ hãi, nhưng Lý bộ đầu cả ngày
ở trên đường tuần tra, mọi người đều là chào hỏi nói chuyện với hắn nhiều, chỉ
nhìn thấy khuôn mặt đó của hắn, liền cảm thấy thân thiết gấp bội.
Trong lúc nhất thời, dân chúng qua lại, có oan tố oan, không có oan, cũng
đứng ở một bên xem náo nhiệt.
Một hán tử đánh bạo đi lên phía trước, nói: “Lý bộ đầu, chưởng quầy quán
thịt thành tây nợ thảo dân hai lượng bạc, bây giờ lại chết không thừa nhận, nha
môn có thể giúp ta đòi không?”
Lý Mộ nhìn về phía Tôn phó bộ đầu, nói: “Lão Tôn, ngươi đi cùng hắn xem.”
Tôn phó bộ đầu có cảnh giới Tụ Thần, xử lý loại tranh cãi dân sự này là dư
dả.
Tôn phó bộ đầu hướng Lý Mộ chắp tay, dẫn theo hán tử kia rời khỏi.
Mọi người đứng ở một bên nhìn một lát, ý thức được Lý bộ đầu là thật muốn
chủ trì công đạo cho dân chúng Thần Đô, một ít quả thực có oan tình, cũng
không quan sát nữa, bắt đầu lớn mật đi lên.
“Lý bộ đầu, ruộng đất nhà ta bị người ta xâm chiếm...”
“Lý bộ đầu, gà nhà ta hôm qua bị người ta trộm mất...”
“Lý bộ đầu, học sinh thư viện Bách Xuyên, từng xâm phạm con gái của ta...”
“Học sinh thư viện Bách Xuyên còn ở quán rượu của ta uống rượu không trả
tiền...”
...
Lý Mộ bảo đám người Vương Vũ đi xử lý vụ án xâm chiếm ruộng đất cùng
vụ án trộm gà, nói với hai người cuối cùng: “Đến, hai vị các ngươi, mang oan
tình của các ngươi nói rõ ràng...”
Một người trung niên giận dữ nói: “Con gái thảo dân, từng bị học sinh thư
viện trút say, lừa thân thể, nó bây giờ gả cũng gả không được, mỗi ngày ở nhà,
lấy nước mắt rửa mặt...”
Chưởng quầy quán rượu kia nói: “Tiểu nhân có thể làm chứng, học sinh ba
đại thư viện, thường đi lại chung với nữ tử, ra vào khách sạn tửu lâu...”
Vài ngày thời gian, cái bàn của Lý Mộ, từ cửa thư viện Bách Xuyên, chuyển
đến đường cái trước cửa thư viện Thanh Vân, trà lâu đối diện thư viện Vạn
Quyển.
Thông qua dân chúng tự chủ báo án, trải qua hắn điều tra, Lý Mộ phát hiện,
đám người Ngụy Bân, Giang Triết, tuyệt đối không phải trường hợp đặc biệt
của thư viện Bách Xuyên.
Đám học sinh này ỷ vào thân phận học sinh thư viện, tuy không đến mức ức
hiếp dân chúng, nhưng ham thích câu dẫn nữ tử, thậm chí đã hình thành bầu
không khí nào đó.
Bọn họ, còn có thể so bì với nhau.
So bì ai ở trong một tháng, lấy được trinh tiết nhiều nữ tử nhất, so bì ai cùng
nữ tử xa lạ từ quen biết đến lên giường thời gian nhanh nhất, kẻ thắng lợi còn có
thể từ chỗ người thất bại thu hoạch được chỗ tốt nhất định.
Thư viện là cái nôi đào tạo quan viên cho triều đình, thân phận học sinh thư
viện, tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên.
Học sinh thư viện đều là rường cột tương lai của triều đình, bọn họ nên là
phong độ phơi phới, đầy bụng kinh luân, tiền đồ vô hạn, nam tử như vậy, vốn
chính là nhân tuyển tốt nhất nữ tử dựng vợ gả chồng.
Mượn dùng thân phận học sinh thư viện, bọn họ có thể dễ dàng kết bạn đủ
loại nữ tử.
Ngay từ đầu, một nam một nữ còn chỉ là nói chuyện gió trăng, nói chuyện lý
tưởng, không cần bao lâu, sẽ nói tới trên giường.
Trong đó, có một bộ phận nữ tử là tự nguyện.
Các nàng kỳ vọng, có thể tìm được một vị rể tốt, đợi tới sau khi hắn tiến vào
quan trường, mình có thể trở thành phu nhân nhà quan, từ nay về sau ăn ngon
mặc đẹp, cả đời không lo.
Nhưng không biết, đám học sinh thư viện này, chẳng qua là muốn lừa gạt
cảm tình cùng thân thể các nàng.
Đối với loại tra nam này, chỉ có thể từ trên đạo đức khiển trách bọn họ, nhưng
không cách nào từ trên pháp luật chế tài bọn họ.
Nam nữ hoan ái, ngươi tình ta nguyện, muốn trách chỉ có thể trách những nữ
tử đó không nhìn rõ diện mạo thật sự của đàn ông tồi, các nàng tự mình làm
quyết định, hậu quả cũng cần các nàng tự mình thừa nhận.
Nếu là nữ tử không muốn, học sinh như Ngụy Bân Giang Triết, sẽ áp dụng
thủ đoạn bạo lực, hoặc là trút các nàng quá chén, đánh thuốc mê, do đó đạt tới
mục đích của bọn họ.
Loại chuyện này, ở trên người học sinh thư viện, cũng không mới mẻ.
Cũng không phải toàn bộ nữ tử, đều sẽ ở trong khoảng thời gian ngắn phát
sinh việc nam nữ với bọn họ, một số người tính tình cấp bách, sẽ áp dụng
phương thức cưỡng bức hoặc là đánh thuốc mê nữ tử, để cướp lấy thân thể của
các nàng.
Sau khi sự tình bại lộ, rất nhiều nữ tử bị hại và người nhà của họ không dám
đắc tội thư viện, chỉ có thể nén giận.