Thiếu nữ mỉm cười nói: “Mời hai vị đi theo ta.”
Nàng dẫn hai người xuyên qua một bình phong, tới một chỗ đại sảnh.
Nhạc phường mỗi ngày đều sẽ an bài khúc mục cố định, dựa theo số ghế thu
phí, càng tới gần nhạc sĩ, giá càng đắt, vị trí góc hàng sau, giá rẻ nhất.
Lý Mộ cùng Tiểu Bạch chọn một vị trí trung gian, gọi một ấm nước trà, một
đĩa bánh ngọt mứt quả, liền ngồi ở trên vị trí lẳng lặng chờ đợi.
Khách nhân trong phòng không nhiều, chỉ có khoảng mười mấy người, đều
khí độ bất phàm, Lý Mộ không nhận ra một ai.
Con em quan lại Thần Đô, hắn chỉ quen mặt với mấy người số lượng không
nhiều, đại bộ phận đều không nhận ra, dù sao, không ít quan viên, quản lý đối
với con cháu vẫn là rất nghiêm khắc, sẽ không để bọn họ ở Thần Đô làm xằng
làm bậy, Lý Mộ tự nhiên không có cơ hội quen biết.
Hắn nhìn đài cao phía trước, không lâu trước đó, Liễu Hàm Yên hẳn chính là
ở bên trên, mỗi ngày vất vả đánh đàn, gom đủ tiền chuộc thân cho nàng, sau đó
rời khỏi Thần Đô, tới Bắc quận, gặp được Lý Mộ...
Nhạc sĩ còn chưa lên đài, diễn tấu cũng chưa bắt đầu, những vị khách dưới
đài, ngẫu nhiên nói chuyện phiếm với nhau vài câu.
“Tài nghệ của Âm Âm cô nương càng thêm thuần thục rồi, nghe nàng đánh
đàn, quả thực là một hưởng thụ lớn của cuộc đời.”
“Âm Âm cô nương nửa năm nay quả thực tiến bộ không nhỏ, có rất nhiều
người đều là hướng về phía nàng.”
“Từ khi Hàm Yên cô nương đi rồi, Diệu Âm phường liền luôn luôn đẩy Âm
Âm cô nương, nửa năm thời gian, nàng trở thành đầu bài của Diệu Âm
phường.”
“Hàm Yên cô nương mới là nhạc sĩ số một Thần Đô hoàn toàn xứng đáng,
chỉ tiếc, một năm trước nàng bỗng nhiên biến mất, tin tức hoàn toàn không có,
cũng không biết đi đâu rồi...”
“Ta cũng nhớ Hàm Yên cô nương...”
...
Lý Mộ uống trà, không ngờ có thể từ trong miệng những người này nghe
được tên Liễu Hàm Yên, Vãn Vãn nói nàng mười tám loại nhạc khí đều tinh
thông, rất có danh tiếng ở Thần Đô, không khoa trương chút nào cả...
Bản thân Liễu Hàm Yên từ trước tới giờ đều chưa từng khoe ra những thứ
này, Lý Mộ cũng là bây giờ mới biết được.
Không bao lâu, một nữ tử ôm một cây đàn cổ, đi lên đài cao phía trước, tiếng
nghị luận phía dưới dần dần dừng lại.
Ting...
Tiếng đàn lọt vào tai, làm tâm thần người ta không khỏi rung động, Lý Mộ
nhìn về phía nữ tử trên đài, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Tuy hắn cũng là lần đầu tiên gặp vị Âm Âm cô nương này, nhưng từ trong
miệng Liễu Hàm Yên, lại đã nghe nói rất nhiều lần.
Điều này dẫn tới Lý Mộ tuy là lần đầu gặp nàng, lại có một loại cảm giác
thân thiết khó hiểu.
Trong nhạc phường, cũng có rất nhiều đoàn thể nhỏ, Âm Âm và Liễu Hàm
Yên quan hệ thân mật, tựa như tỷ muội, Lý Mộ nhìn nàng như là đang nhìn cô
em vợ nhà mình.
Một khúc kết thúc, nữ tử trên đài đứng lên, hành một lễ với khách nhân phía
dưới, dịu dàng nói: “Đa tạ các vị cổ động, Âm Âm cáo lui...”
Nàng đi xuống đài cao, chuẩn bị ôm đàn rời khỏi, một người trẻ tuổi ngồi ở
một hàng trước nhất bỗng nhiên đứng lên, nói: “Âm Âm cô nương, tại hạ đến từ
thư viện Bách Xuyên, hâm mộ nàng đã lâu, hy vọng nàng có thể cho ta một cơ
hội...”
Âm Âm cô nương ôm đàn, lui lại hai bước, áy náy nói: “Vị công tử này, xin
lỗi, Âm Âm thân phận thấp hèn, không xứng với công tử...”
Người trẻ tuổi nói: “Ta cũng không phải lấy nàng làm vợ, nàng có thể làm
thiếp...”
Âm Âm lắc đầu nói: “Xin lỗi, Âm Âm còn chưa tính lập gia đình.”
Người trẻ tuổi tới gần một bước, nói: “Ở nơi này đánh đàn cho người khác có
cái gì tốt, theo ta, về sau có vinh hoa phú quý nàng hưởng không hết, còn cần
chịu sự vất vả này sao...”
Âm Âm lui về phía sau hai bước, cuống quít nói: “Ta rất thích nơi này, không
có ý tưởng rời khỏi.”
Trên mặt người trẻ tuổi hiện ra một tia nôn nóng giận dữ, đưa tay muốn túm
cổ tay nàng, lại bị người ta từ phía sau đè lại bả vai.
Lý Mộ nhẹ nhàng dùng sức, người trẻ tuổi này liền bị hắn túm đến phía sau.
Người trẻ tuổi cả giận nói: “Ngươi làm gì!”
Lý Mộ hỏi ngược lại: “Ban ngày ban mặt, ngươi đang làm gì?”
Công phục trên người Lý Mộ, rốt cuộc vẫn có chút tác dụng, người trẻ tuổi
nói: “Ta đang theo đuổi Âm Âm cô nương, như thế nào, cái này cũng phạm
pháp sao?”
Lý Mộ nói: “Theo đuổi cô nương tự nhiên không phạm pháp, nhưng người
khác không muốn, ngươi bắt buộc nàng, thì lại khác...”
Người trẻ tuổi nhíu mày, đang muốn nói cái gì, chợt có một người chạy đến
bên cạnh hắn, nhỏ giọng thì thầm vài câu, người trẻ tuổi biến sắc, nhìn Lý Mộ
một cái, không nói gì nữa, vội vàng rời khỏi.
Hắn tuy ở thư viện, nhưng cũng từng nghe “Lý Mộ” cái tên này.
Đây là một tên điên không sợ trời không sợ đất, rõ đầu rõ đuôi, hắn tuy
không sợ bộ đầu Thần Đô nha, nhưng không muốn trêu vào kẻ điên.
Sau khi người trẻ tuổi rời khỏi, Âm Âm cô nương nhẹ nhàng thở ra, buông
đàn cổ, hướng Lý Mộ thi lễ, cảm kích nói: “Đa tạ đại nhân giải vây.”
“Bảo vệ dân chúng Thần Đô, là chức trách của ta.” Lý Mộ mỉm cười, nhìn
nàng nói: “Với lại, bằng hữu của Hàm Yên là bằng hữu của ta, về sau gặp
chuyện gì, có thể đến Thần Đô nha tìm ta.”
Tuy Liễu Hàm Yên từng nói, không cho hắn ở Thần Đô hát hoa ngắt cỏ,
nhưng ra mặt vì tỷ muội tốt của nàng, chung quy không thể tính là hát hoa ngắt
cỏ.
Huống chi, thân là bộ đầu, Lý Mộ cũng có nghĩa vụ bảo vệ dân chúng Thần
Đô.
Nghe được tên Liễu Hàm Yên, Âm Âm cô nương ngẩn ra một phen, sau đó
liền ngẩng đầu nhìn Lý Mộ, ngạc nhiên lẫn vui mừng hỏi: “Đại nhân quen biết
Liễu tỷ tỷ sao, tỷ ấy bây giờ ở nơi nào, có khỏe không?”
Lý Mộ nói: “Nàng cùng Vãn Vãn ở Bắc quận, các nàng đều rất khỏe.”
Nghe được Vãn Vãn, Âm Âm liền không có gì hoài nghi đối với người trước
mắt quen biết Liễu Hàm Yên nữa, vẻ mặt trên mặt nàng có chút kích động, lại
có chút tức giận, nói: “Ngay cả chào hỏi cũng không có một tiếng, nói đi là đi,
còn tính là tỷ muội tốt gì...”
Chuyện này, Liễu Hàm Yên trái lại từng đề cập với Lý Mộ.
Tình huống của nàng ở nhạc phường, mặc dù có chút nhấp nhô, nhưng mười
mấy năm qua, cũng kết giao vài vị tỷ muội quan hệ không tệ, nàng không muốn
đối mặt trường hợp ly biệt, sau khi chuộc thân, liền cùng Vãn Vãn lặng lẽ rời
khỏi, ai cũng chưa nói cho.
Nhìn từ phản ứng của Âm Âm cô nương, cảm tình giữa các nàng, hẳn là chân
tình thực lòng.
Nghe được tin tức của Liễu Hàm Yên, Âm Âm hiển nhiên có chút kích động,
khóe mắt cũng dâng lên nước mắt. Nàng lau mắt, nói: “Cái gì cũng không nói
đã đi, hại ta lo lắng lâu như vậy, các nàng hai nữ tử yếu ớt, nhỡ đâu gặp được
người xấu làm sao bây giờ...”
Khóe miệng Lý Mộ nhếch lên một tia độ cong, hai người các nàng, bây giờ
cũng không phải là nữ tử yếu ớt, một người thuần âm chi thể, một người trời
sinh linh đồng, bảo bối trên người vô số, chỉ sợ người xấu càng sợ gặp phải các
nàng.